Sau khi tra khảo ra tung tích của Thẩm Cẩm Tú, Lưu Uyên lập tức đổi sang trang phục của người Hán và chạy đến am Quảng Hóa cùng A Diệu và những người khác. Nhưng ông ta không ngờ rằng hành động của mình nhanh như vậy mà vẫn vồ hụt.
Hương trên Phật điện vẫn còn đang cháy, kinh Phật thì bị lật một nửa, thậm chí đệm quỳ còn có chút hơi ấm, nhưng toàn bộ am ni cô đều không có lấy một người. Bọn họ tìm kiếm tất cả những nơi có thể tìm, ngay cả rừng cây phía ngoài nhà cũng không tìm thấy một bóng ma nào. A Diệu vốn phập phòng lo lắng, sợ Lưu Uyên cùng những người khác đụng phải A Lạc, may mà A Lạc không có ở đó khi bọn họ tìm kiếm.
Lưu Uyên tức giận thở hổn hển, song lại hết cách đành phải lui về Liễu phủ và lạnh lùng chất vấn: "Tại sao Thẩm Cẩm Tú lại biến mất như thế?"
A Diệu cúi đầu đứng ở trước mặt ông ta, trong lòng chàng thoáng hiện lên sự thống khổ. Giọng điệu của Lưu Uyên rõ ràng đang muốn tra hỏi chàng như một tên tay sai, đâu giống như đối xử với đứa con ruột thịt của mình. A Diệu cười giễu. Mặc dù Đại Thiền Vu đã thừa nhận chàng, nhưng ông ta chỉ tuyên bố với bên ngoài rằng chàng chỉ là nghĩa tử. Chỉ một số ít người như Cổ Li và A Lạc mới biết được sự tình. Đại Thiền Vu có rất nhiều thê thiếp, riêng nhi tử đã có tới hơn chục người. Người con cả là Lưu Hòa được sinh ra bởi Yên thị, nếu không xảy ra sự việc kia thì hắn sẽ là người thừa kế, người con thứ là Lưu Thông cũng được giao trọng trách trong quân đội. Còn Lưu Diệu chàng, đã bị ông ta đối xử như một nô lệ từ khi còn bé, ngay cả lai lịch của mẫu thân, chàng cũng không rõ. Hoàn cảnh của chàng phức tạp như vậy chính là do một tay Đại Thiền Vu này sắp đặt nên và cũng nói lên được sự tồn tại của chàng trong lòng Lưu Uyên chỉ là thứ rác rưởi mà thôi, đã như thế thì chàng có tư cách gì để đòi hỏi tình phụ tử?
Cổ Li và A Lạc đứng một bên, cả hai đều sợ hãi. Khi họ quay trở lại Liễu phủ, A Lạc đã có mặt trong phủ. May là A Lạc chỉ là một nô lệ, nên Lưu Uyên không truy ra đến cùng việc hắn đã đi đâu. A Diệu chưa kịp có cơ hội nói chuyện riêng với A Lạc, lúc này chàng chỉ có thể thản nhiên đứng liếc nhìn A Lạc. A Lạc nhận được tín hiệu của chàng và khẽ gật đầu. Tín hiệu này ngoại trừ hai người bọn họ ngầm hiểu ra, thì Lưu Uyên và Cổ Li sẽ không chú ý tới.
Tâm trạng của A Diệu lúc này thật sự là ngũ vị tạp trần. Chàng được Hiến Dung nhờ cậy, nên đã bảo A Lạc đi đến am Quảng Hóa để thông báo cho Vô Chủ Sư Thái trốn thoát và chàng phải quay trở lại Liễu phủ để đối phó với Cổ Li. Nhưng không ngờ, người mà chàng phải đối phó không phải là Cổ Li, mà là người đã kiểm soát cuộc đời của chàng trong hai mươi năm. Điều A Diệu không ngờ rằng Vô Chủ Sư Thái chính là Thẩm Cẩm Tú mà chàng đang tìm kiếm. Thật trớ trêu, chính tay chàng đã để bà ấy trốn thoát.
A Diệu suy nghĩ một lúc rồi đáp lời Lưu Uyên: "Con không biết."
Sắc mặt Lưu Uyên càng thâm trầm, trong mắt ông ta hiện lên tia nguy hiểm khiến người khác phải ngạt thở. Bất cứ ai từng ở bên ông ta đều biết rằng, đây là dấu hiệu nhận biết Đại Thiền Vu đang cực kỳ không hài lòng. Cổ Li lấy hết can đảm nói giúp cho A Diệu: "Đại Thiền Vu, Dương phủ đã bị đột kích vào đêm qua, tất cả mọi người đều bị bắt. Với động tĩnh lớn như vậy, e là Thẩm Cẩm Tú đã nhận được tin nên mới lập tức bỏ trốn."
Lưu Uyên nhìn chằm chằm A Diệu như một con sói nhìn chằm chằm vào con mồi của mình: "Được rồi, cho dù ngươi không biết Thẩm Cẩm Tú ở đâu, thì cũng phải biết Dương Hiến Dung ở đâu chứ hả?"
Trái tim của cả A Diệu và A Lạc đều như rơi xuống vực. A Diệu vẫn lắc đầu: "Con cũng không biết."
"Ngươi không nên động lòng trắc ẩn." Lưu Uyên hừ lạnh, trong mắt ông ta tràn đầy sự khinh thường, "Đừng quên, người Hung Nô chúng ta là loài sói cao quý, sói ăn thịt dê là chuyện đương nhiên."
A Diệu vẫn khăng khăng: "Con đã bị Dương Huyền Chi giam giữ vào chiều hôm qua cho đến tận nửa đêm A Lạc vào nhà lao cứu con ra ngoài. Sau đó, con có đi đến Dương phủ để điều tra, nhưng không có ai ở Dương phủ. Rồi con cũng quay trở về đây ngủ, việc sau đó nữa là gặp Đại Thiền Vu. Có người làm nhân chứng cho mọi hành động này của con, Đại Thiền Vu cũng sẽ biết được thôi nếu người tra xét ra."
Lý do thoái thác của A Diệu rất chặt chẽ và Lưu Uyên biết rằng có hỏi thêm cũng vô ích. Ông cân nhắc một lúc rồi quay lại nhìn Cổ Li và A Lạc, đôi mắt ông như xuyên thấu cơ thể họ, buộc bọn họ phải hiện nguyên hình. Lưu Uyên cười khẩy: "Hai người các ngươi kể từ khi đến Lạc Dương đã có cuộc sống khá thoải mái đấy!"
Dưới ánh mắt sắc bén ấy, hai người đều cảm thấy chột dạ đến mức không thể đứng vững, A Lạc thì khá hơn một chút, nhưng Cổ Li thì lập tức quỳ "phụp" xuống, cả người nàng ta run rẩy: "Đại Thiền Vu, chúng nô tài làm việc chưa tận lực, xin Đại Thiền Vu trách phạt."
A Lạc thấy vậy cũng quỳ xuống, cúi đầu im lặng. A Diệu vội vàng quỳ xuống theo, chàng lớn tiếng cầu xin: "Đại Thiền Vu, vì con đã quá mềm lòng và bỏ lỡ cơ hội, chuyện này không liên quan gì đến họ. Con sẵn sàng chấp nhận mọi sự trừng phạt."
Lưu Uyên hừ lạnh: "Ngươi cho rằng ta sẽ tra khảo họ để dồn ép ngươi sao?" Ông ta cúi xuống nhìn A Diệu một cách khôi hài, "A Diệu, ngươi vẫn còn quá nhỏ để có thể giữ được bình tĩnh. Nhiều khi, muốn khiến người khác phải sợ hãi, không cần thiết phải dựa vào roi da."
Ông ta đứng thẳng dậy, hai tay đặt sau lưng, mang vẻ mặt đã định liệu từ trước. Cổ Li quỳ trên mặt đất lén nhìn Lưu Uyên, nàng ta đã đoán được suy nghĩ của ông ta phần nào nên góp lời: "Đại Thiền Vu có thể nhờ Triệu Vương ra lệnh truy bắt toàn thành để tìm kiếm Thẩm Cẩm Tú và Dương Hiến Dung. Bọn họ chỉ là hai nữ nhân chân yếu tay mềm lại được ăn sung mặc sướng, nhất định sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Đại Thiền Vu."
Lưu Uyên lắc đầu: "Triệu Vương có tham vọng rất lớn. Hai người này không mấy quan trọng đối với lão nên cũng không đáng để ông ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngược lại chỉ gây thù chuốc oán nhiều hơn và làm mích lòng những đại gia tộc trong thành mà thôi." Một ánh nhìn sắc bén lóe lên trong mắt Lưu Uyên cùng với đó là một nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng ông ta, "Nếu ta muốn ép Thẩm Cẩm Tú và Dương Hiến Dung ra ngoài, ta có cách nhanh hơn."
Trên trán A Diệu và A Lạc chảy ra tầng mồ hôi lạnh. Họ không biết Đại Thiền Vu sẽ giở trò gì, bọn họ chỉ biết rằng không có con mồi nào mà ông ta vừa ý có thể thoát khỏi tầm tay của ông ta.
Vào buổi chiều Đại Thiền Vu đi đến Triệu Vương phủ, ông ta ở trong phòng với Triệu Vương cùng bày mưu tính kế rất lâu mới ra ngoài, còn mang theo cả vẻ vừa lòng thỏa ý trở về Liễu phủ và dùng bữa tối thịnh soạn theo kiểu Hán. Có thể thấy rằng Đại Thiền Vu đang có tâm trạng rất tốt, còn A Diệu và A Lạc, hai người họ đang đứng túc trực trong Liễu phủ lại càng thêm sợ hãi. Để tránh bị Lưu Uyên nghi ngờ, họ không dám rời đi một khắc nào. Dù họ không tiếp nhận nhiệm vụ, nhưng lại có cảm giác sẽ có cơn gió ào ào thổi đến kéo theo giông tố. Thường thì mây đen u ám sẽ khiến trời tối sớm, cái nóng oi bức trong không khí cũng làm người khác phải ngột ngạt, đó là thời khắc khiến con người ta cảm thấy khó chịu nhất trước trận mưa bão.
A Lạc và A Diệu đang ở trong Liễu phủ đều không hay biết rằng, cách đó mười dặm ở ngoài thành Kim Dung đã xảy ra cơn giông tố dữ dội cùng với tiếng gào khóc thảm thiết.
Chú thích:
- Yên thị: nghĩa là Hoàng hậu (người Hung Nô thời Hán hay gọi)
=> Lưu Uyên là Đại Thiền Vu của năm bộ người Hồ, tương đương với vua, có vua thì sẽ có Hoàng hậu, Thái tử, Hoàng tử và công chúa đúng không nè!
=> Lưu Diệu cũng chính là Hoàng tử của người Hung Nô️