Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiều năm sau, Thẩm Cẩm Tú thường giật mình tỉnh giấc sau những cơn ác mộng, cả người đều ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trong đêm khuya vô cùng thê thảm ấy, tiếng khóc của bọn trẻ, tiếng vó ngựa của truy binh, tiếng chém giết của binh sĩ cứ văng vẳng bên tai không rời. Còn có ánh mắt của Nhiệt Na, trong con ngươi xanh biếc ấy có một chút đau thương không nói nên lời, càng nhiều hơn chính là sự đoạn tuyệt, như thể trên vai nàng ấy gánh vác trách nhiệm rất nặng nề, lại không có ai để có thể giãi bày. Nàng không biết liệu Nhiệt Na còn sống hay đã chết và nàng cũng không dám nghĩ đến. Con người đó nhất định sẽ trả thù, giống như hắn từng liều mạng quyết truy đuổi nàng đến cùng. Việc Nhiệt Na đổi lấy mạng sống cho nàng để nàng có thể trốn thoát chỉ là tạm thời mà thôi, thật ra kẻ đó còn đáng sợ hơn nàng tưởng tượng.
Trong đêm tối đó, nàng nhảy ra khỏi xe, lăn đến một bãi cỏ trũng, người nàng đau như búa bổ vì bị đá đập vào nhưng lại không dám kêu lên một tiếng. Đám truy binh nhanh chóng chạy qua trước mặt nàng, dẫn đầu quả nhiên là Lưu Uyên. Ánh trăng sáng chiếu rõ gương mặt cùng chòm râu quai nón của hắn, tuy nhìn qua có vẻ mệt mỏi nhưng khí thế đáng sợ phát ra khắp người hắn giống như ngọn lửa hừng hực có khả năng thiêu rụi hết thảy mọi thứ ở gần hắn.
Thẩm Cẩm Tú mượn bóng đêm để trốn vào một sơn cốc gần đó, và đúng như dự đoán, một nhóm lớn truy binh đã quay trở lại tức khắc. Theo lệnh của Lưu Uyên, tất cả binh lính xếp thành một hàng dài, tay bọn họ cầm đuốc, tiến lên dò từng bước. Thiên la địa võng giăng như vậy thì ngay cả một con chuột cũng không thể trốn thoát. Rơi vào đường cùng không biết phải làm sao, nàng buộc phải trèo lên cây, may là trời thương, trên thân cây chẻ đôi có một lỗ hõm vừa đủ để nàng chui vào ngồi xổm trong đó.
Lưu Uyên dẫn mọi người đến dưới gốc cây, hắn giảo hoạt ngẩng đầu nhìn lên. Cũng may cành lá che kín chỗ hõm cây, nếu đứng ở dưới tàng cây nhìn lên cũng không thấy gì khác thường. Đội quân tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm, nàng nghe được tiếng khóc của đứa trẻ và nghe được Lưu Uyên ở trong sơn cốc phẫn hận hét to: "Thẩm Cẩm Tú, ngươi ra đây cho ta!" Hắn giống như một con sói cô độc đang bị thương, trong thanh âm khàn khàn chứa đầy sát khí, chất giọng như ma quỷ trôi dạt bên trong sơn cốc trống trải, "Nếu ngươi không chịu bước ra, ta sẽ giết hai đứa nhỏ này!"
Nàng cả kinh, cả người run rẩy, vừa định đứng lên thì thấy một người chạy tới chỗ Lưu Uyên bẩm báo: "Thiền Vu, tiểu công chúa hình như không xong rồi......"
Lưu Uyên lập tức quay ngựa lại và phân phó với mọi người: "Mau đi đến thị trấn gần nhất để tìm thầy thuốc!"
Cả đội quân rời đi được khoảng xa, chỉ còn lại Thẩm Cẩm Tú đứng trên cây với những giọt nước mắt lăn dài trên mặt.
Lưu Uyên không quay trở lại nữa, Thẩm Cẩm Tú biết rằng hắn nhất định sẽ không bao giờ bỏ cuộc, vì vậy nàng chỉ có thể cắn răng tiếp tục chạy trốn. Nàng không dám đi ngang nhiên ngoài đường lớn, chỉ có thể men theo veo đường mòn mà đi, dọc đường nàng hái chút rau rừng ăn cho đỡ cơn đói và đến buổi tối thì chiếc bụng đói lại kêu ùng ục. Nàng không dám nhóm lửa vào ban đêm, vừa lạnh, vừa đói, lại vừa sợ thú dữ, và rồi nàng đã trải qua một đêm trong sợ hãi. Vào ngày hôm sau, Thẩm Cẩm Tú phải mạo hiểm vào thị trấn khi thấy một khu chợ xuất hiện ở phía trước. Nàng cần phải đi mua thức ăn, nếu may mắn, không biết chừng còn có thể gặp được đội buôn đi Tấn Dương.
Nàng dùng khăn đội đầu để che bớt gương mặt, cố gắng cải trang để bản thân trông thật nhếch nhác, giả vờ làm người thôn nữ đi ra ngoài mua vật dụng. Ở chợ phiên, nàng mua một ít bánh nang và một số đồ dùng tùy thân, sau cùng nàng giả vờ tùy ý đi đến chỗ khu vực đầu mối của đội buôn, ngay khi nàng hỏi có đội buôn nào đi Tấn Dương không, thì một nhóm thương nhân đột nhiên vây lấy nàng. Những người đó đều lấy binh khí ra, hóa ra là binh sĩ ngụy trang mà thành.
Thẩm Cẩm Tú bị đưa đến một doanh trại bên ngoài thị trấn và bị áp giải đến trước mặt một nam nhân có khuôn mặt nhợt nhạt. Một cái tát giáng mạnh xuống như sét đánh, đến mức đập cả vào mắt nàng khiến đầu óc nàng quay cuồng như thấy cả ngàn sao, rất lâu sau ánh mắt nàng mới có thể tập trung lại vào khuôn mặt hắn. Hắn trừng mắt nhìn nàng với đôi mắt âm trầm mãnh liệt, như thể có ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội và sau ngọn lửa rực cháy trong đôi mắt đó chính là bóng tối vô tận.
Vào cái đêm hắn đến Đại lục thì có khoái mã đưa tin tức đến: Thẩm Cẩm Tú đã biến mất và thi thể của đội hộ vệ đã được tìm thấy ở bên ngoài thành. Hắn ngay lập tức suy đoán rằng có ai đó đã giúp nàng trốn thoát và thế lực của người này không hề yếu. Lúc này, hắn lập tức từ bỏ việc đón dâu, xoay người dẫn đội quân đuổi theo. Dọc đường đi, hắn liên tục nhận được tin cấp báo của khoái mã: Cao Bình, Tân Hưng, đất Kỳ, Đại Lăng, còn có Tả Quốc Thành và những nhà kho nơi đóng quân đều bị đánh úp bất ngờ. Tất cả những lương thảo, áp giáp và binh khí đều bị thiêu rụi. Chỉ qua một đêm, quân tư tích lũy mấy năm của hắn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Quan trọng nhất là, chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến liên minh các bộ mà không dễ dàng gì hắn mới thiết lập được!
Trong lúc tức giận, hắn không thể không nghĩ tới Thẩm Cẩm Tú, chắc chắn nàng đã trộm bản đồ của hắn. Và chỉ có một người thông đồng với nàng làm việc này, chính là cái người trong bụng giấu đao kiếm kia, là Hộ Hung Nô Trung Lang Tướng - Dương Huyền Chi! Quả nhiên, gián điệp mà hắn phái đến để theo dõi nơi ở của Trung Lang tướng đã chạy về bẩm báo, trong phủ không có một bóng người và Dương Huyền Chi không biết đã đi đâu.
Nghĩ tới Dương Huyền Chi, Lưu Uyên hận không thể róc thịt và đập nát từng khúc xương của hắn ta. Lưu Uyên dùng bàn tay thô ráp bóp chặt lấy cằm nàng không hề thương tiếc, giờ đây trong hắn chỉ tràn đầy sự thù địch: "Hắn ta cho ngươi bao nhiêu lợi ích, mà khiến ngươi ngay cả nhi tử cũng không cần hả?"
Một mùi tanh tưởi từ trong miệng Thẩm Kim Tú muốn trào ra, nhưng nàng nuốt mạnh xuống: "Y đã hứa sẽ đưa ta và bọn trẻ trở về."
Hắn nghiến răng ken két, khuôn mặt gầy gò biến dạng dữ tợn: "Chỉ sợ còn có thông dâm nữa đấy! Nói, ngươi và hắn ta cấu kết với nhau từ khi nào?"
Thẩm Cẩm Tú không trả lời, mà chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào Lưu Uyên mà không chút do dự, trong ánh mắt nàng cũng không còn chút sợ hãi nào nữa. Sắc mặt nàng lúc này tuy tái nhợt và tiều tụy, thế nhưng vùng trên hai lông mày lại thản nhiên không chút để ý chuyện sống chết. Dưới ánh mắt như vậy, sát khí của Lưu Uyên đã có phần tan vỡ, trong lòng hắn dâng lên cảm giác bức bối cùng vô lực, hắn kéo nàng vào trước ngực, ghé vào tai nàng khẽ thì thầm: "Có phải ba năm qua ta đã từng đối xử tệ bạc với ngươi không? Trái tim của ngươi rốt cuộc làm bằng gì vậy?"
Thẩm Cẩm Tú trào dâng bi thương, khuôn mặt của Lưu Uyên đang gần nàng trong gang tấc, nước mắt nàng lưng tròng khiến cho hình ảnh của hắn đã có chút mơ hồ: "Thiền Vu đã đối xử với ta không tệ, cho ta đủ ăn đủ mặc, nhưng ngoài ra thì sao? Ta không có tự do, cả đời này của ta sẽ không gặp được người thân nữa. Ta chẳng qua chỉ là tiểu thiếp, ngài là chủ nhân của ta, không phải phu quân. Thêm nữa, ngài muốn khơi mào gây chiến và muốn giết hết người của ta. Khi chiến loạn nổ ra, sẽ có càng nhiều người nữ vô tội như ta bị ngược đãi và làm nhục, dù sao ta cũng phải làm một chút gì đó mới xứng đáng với công lao của phụ mẫu cùng đồng hương đã nuôi nấng ta."
"Làm nhục...... làm nhục ư......" Hắn không ngừng lặp lại hai chữ này, trong con ngươi rực lửa bao trùm một tia lạnh thấu xương, "Hóa ra ở trong mắt ngươi, chính là sự lăng nhục......"
Trong phút chốc, một số hình ảnh lóe lên trước mắt Thẩm Cẩm Tú. Nhiều đêm hắn đòi hỏi nàng quá mức, nàng thấy ánh mắt hắn lúc đó khá phức tạp. Hắn thích trêu chọc A Diệu và Linh Nhi, khi ấy trên môi hắn sẽ nở nụ cười hiếm hoi khó thấy. Những thứ này chính là sự tương tác dịu dàng ít ỏi đến đáng thương giữa hắn và nàng. Nàng thỉnh thoàng cũng rất tham luyến chút ấm áp ấy, giống như một người bị đóng băng quá lâu trong hoang dã, tham lam ánh sáng của một con đom đóm nhỏ. Thế nhưng chút nhiệt lượng này rốt cuộc cũng không cách nào giữ ấm được nữa.
Lưu Uyên buông cổ áo nàng ra, con ngươi hắn trở lại với vẻ sâu thẳm như thường ngày: "Ngươi nên biết những kẻ phản bội ta sẽ ra sao."
Thẩm Cẩm Tú gật đầu, giọng nói của nàng như ao tù nước đọng: "Ta không sợ chết, nhưng những đứa trẻ vô tội, và chúng cũng là máu thịt của ngài. Mong Thiền Vu hãy đối xử tốt với chúng."
Hắn không nói gì, chỉ rút trường đao bên hông ra. Thẩm Cẩm Tú hơi ngẩng đầu lên và nhắm mắt lại một cách bình tĩnh. Lưỡi đao tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, vừa định chém xuống thì một đội quân phi nước đại tới trước mặt, thứ tung bay chính là cờ hiệu của triều Tấn!
Thuộc hạ của Lưu Uyên nhanh chóng tập hợp lại và xếp hàng trước mặt Lưu Uyên. Đội quân phi nước đại tiến về phía trước, nam nhân dẫn đầu mặc dù đang mặc áo giáp nhưng cũng không che giấu được phong thái nho nhã cùng khí phách như núi cao sừng sững, y hướng bên này hét lớn: "Lưu Uyên, thả Thẩm Cẩm Tú ra mau!"
Thẩm Cẩm Tú còn chưa rõ tình hình đã bị Lưu Uyên kẹp cổ kéo tới trước ngực, lưỡi dao sáng loáng áp vào cổ nàng, chỉ cần đẩy mạnh một tấc là máu tươi phun ra ngay tại chỗ. Lưu Uyên cười lạnh hỏi: "Đây là nữ nhân của ta, ngài dựa vào cái gì bảo ta thả người?"
Dương Huyền Chi phất tay, một chiếc xe ngựa từ phía sau đội quân chạy tới, thuộc hạ của Dương Huyền Chi lôi một người thiếu nữ to khỏe từ trong xe ngựa ra. Người nữ này đang mặc y phục cưới của người Hung Nô, đồ trang sức quý giá trên đầu đã lộn xộn hết cả lên, miệng nàng ta bị nhét miếng vải bố, sắc mặt thì tái nhợt cùng với đôi mắt đờ đẫn.
Thần sắc Dương Huyền Chi rất bình tĩnh, như đã dự liệu mọi việc từ trước: "Thế nào, có đáng đổi không?"
Khi Lưu Uyên nhìn thấy khuôn mặt của nữ nhân đó, hắn đột nhiên nhận ra đây chính là công chúa Bắc Hung Nô mà hắn chưa kịp đi đón dâu! Lưu Uyên hận không thể một hơi ăn tươi nuốt sống Dương Huyền Chi, con người này quá biết rõ làm thế nào để đánh thẳng vào nơi hiểm yếu của đối phương, Lưu Uyên hắn tuyệt đối không thể đắc tội với Bắc Hung Nô vào lúc này. Lại nhìn đến quân số của đối phương, có khoảng hơn trăm kỵ binh, tương đối giống với phe của hắn. Mà nhìn những mánh khóe của Dương Hyền Chi, hắn biết con người này rất thông thạo binh pháp trong chiến trận. Nếu như đánh nhau, kết quả thắng bại thế nào không thể biết trước được.
Sắc mặt Lưu Uyên tái xanh, con dao dài kề sát cổ Thẩm Cẩm Tú vẫn chưa buông xuống, hắn dùng sức đẩy Thẩm Cẩm Tú đi từ từ về phía Dương Huyền Chi. Dương Huyền Chi hiểu ý, xuống ngựa tiếp nhận công chúa Bắc Hung Nô từ tay của thuộc hạ, y cũng chậm rãi đi về phía Lưu Uyên.
Hai người dừng bước ở giữa, mỗi người áp giải một nữ nhân trong tay. Một người khí thế bức người, một người nho nhã có chuẩn mực, hai người đều không nói lời nào mà chỉ cẩn thận đánh giá đối phương. Lưu Uyên dùng sức đẩy Thẩm Cẩm Tú ra, Thẩm Cẩm Tú ngã về phía Dương Huyền Chi, Dương Huyền Chi vội đưa tay ôm lấy thân thể nàng, kịp thời ngăn cản lực để tránh nàng ngã xuống. Dương Huyền Chi cũng buông công chúa Bắc Hung Nô ra, nữ nhân to khỏe kia lập tức chạy về phía Lưu Uyên, Lưu Uyên lại nghiêng người sang bên, để thủ hạ đỡ lấy vị công chúa đó.
Lưu Uyên cười khẩy với Dương Huyền Chi: "Dương Huyền Chi, ngài làm sao biết ta sẽ không truy sát ngài?"
Dương Huyền Chi cẩn thận đỡ Thẩm Cẩm Tú, dùng ánh mắt ra hiệu thuộc hạ mang nàng đi, sau đó y quay người đối diện với Lưu Uyên cười nói: "Nơi đây cách Tấn Dương không quá trăm dặm, tại hạ đã sớm thông báo cho Tấn Dương, đại quân đến tiếp ứng đang ở phía trước. Tốt hơn là Đại Thiền Vu cứ như vậy dọn đường trở về Tả Quốc Thành đi, chúng ta sau này sẽ có ngày gặp lại."
Lồng ngực Lưu Uyên trào lên cơn khó chịu, hắn hít sâu vài hơi cố gắng đè nén, trên mặt dứt khoát mang theo nụ cười, hướng về phía kẻ thù chắp tay: "Ta có một việc không hiểu, mong Thị lang giải thích nghi hoặc giúp ta."
Dương Huyền Chi tao nhã đáp lễ: "Đại Thiền Vu mời nói."
Lưu Uyên chỉ về phía Thẩm Cẩm Tú đang ở phía sau Dương Huyền Chi: "Người nữ này thông thạo y thuật. Nếu ngài đã bỏ ra cái giá lớn như vậy để mua chuộc nàng ta, vì sao ngài chỉ để cho nàng ta trộm bản đồ mà lại không hạ dược ta?"
Dương Huyền Chi nở nụ cười, lớn tiếng nói: "Đại Thiền Vu quá lời rồi, làm sao tại hạ có thể ra hạ sách này được. Nếu như ngài chết, trái lại chỉ kích động thêm năm bộ Hung Nô cùng chung mối thù mà thôi, lỡ như họ triệt để đoạn tuyệt qua lại với triều đình, thì đây cũng không phải là điều mà bệ hạ muốn nhìn thấy."
Sắc mặt Lưu Uyên thay đổi.
Bộ tộc Hung Nô vốn đã quen với cuộc sống chăn thả săn bắt, không có tích góp dữ trự gì, họ sống nhờ vào nước và cỏ, vừa làm lính vừa làm du mục, họ đến rồi đi như cơn gió. Nếu như trời giáng xuống cơn hạn hán và sương giá, đám người Hung Nô sẽ tiến về phía nam để cướp bóc. Vương triều Trung Nguyên cũng tập hợp đội quân lớn mạnh để phản kích lại, thế là kỵ binh Hung Nô liền tản ra bốn phía, trong nháy mắt bọn họ đã trở thành dân du mục lác đác nơi chân trời.
Kể từ khi Nhật Trục Vương dẫn các chư bộ Hung Nô xuôi xuống phía nam trở về Hán, cũng đã trải qua hơn hai trăm năm người Hung Nô và người Hán sống xen kẽ với nhau, cùng xây dựng pháo đài công sự lẫn nhà cửa, nửa cày cấy nửa chăn nuôi. Bọn họ cũng đã dần mất đi ưu thế linh hoạt trong tác chiến đối với người Hán.
Vì thế, Lưu Uyên không thể không thành lập căn cứ địa, tích trữ nhiều của cải cũng như tài lực. Trong ba năm ngắn ngủi, hắn gom góp được nhiều lương thảo giáp trượng như vậy, là kết quả của việc hắn đã bức và dụ dỗ các bộ khác nhau cũng như bóc lột bọn họ quá mức. Hiện giờ mọi thứ đã bị thiêu hủy, liên minh vất vả lắm hắn mới thành lập được đã gặp phải nguy cơ tứ phía. Không giết Lưu Uyên hắn trái lại là thượng sách, vì bắt đầu từ đây hắn sẽ mệt mỏi khi đối phó với các vấn đề nội bộ, nên đương nhiên sẽ không rảnh mà bận tâm đến việc mưu phản triều Tấn cũng như tự mình vùng lên.
Lưu Uyên nhìn chằm chằm vào Dương Huyền Chi và chậm rãi vỗ tay: "Giỏi, giỏi lắm! Dương Huyền Chi, ngài là đối thủ mạnh nhất mà Lưu Uyên ta gặp phải. Đối thủ ngang tài ngang sức hiếm thấy được, chúng ta sẽ còn rất nhiều thời gian và sẽ có một ngày hai bên dùng đao thật giáo thật để cùng phân tranh cao thấp."
Dương Huyền Chi chắp tay, cười đáp rất hào khí: "Được, Dương mỗ cũng rất chờ mong ngày đó."
Dương Huyền Chi vỗ ngựa quay về giữa đội quân của mình. Lưu Uyên nhìn chằm chằm Thẩm Cẩm Tú ở phía đối diện, với một nụ cười tàn nhẫn trên môi: "Ta sẽ nuôi dạy hai đứa con của ngươi thật tốt, nhưng, sẽ để chúng với thân phận là nô lệ."
Sắc mặt Thẩm Cẩm Tú trong nháy mắt trở nên tái nhợt, nàng đang muốn nói, lại bị Lưu Uyên cắt ngang: "Khi chúng lớn lên, chúng sẽ tìm đến ngươi, chúng sẽ......" Hắn dừng lại, thốt ra ba chữ rất rõ ràng: "Giết ngươi."
Nếu hắn chết nàng ngay lúc này thì quá hời, sống mới là sự dày vò lớn nhất. Để nàng phải trải qua từng ngày trong ân hận và sợ hãi, ngày đêm nàng sẽ nghĩ đến con trai và con gái chính là kẻ thù lớn nhất của mình, đúng là còn cách trả thù nào sảng khoái hơn thế này nữa chứ?!
+
Chú thích:
- 馕饼: Bánh nang