Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phía nam thành Lạc Dương có một danh lam thắng cảnh rất đẹp, chính là dòng sông Y chảy qua núi, cắt đôi bờ thành một vách đá dựng đứng, con sông này được bao quanh bởi hai dãy núi, một bên là núi Long Môn, một bên là núi Hương Sơn. Núi sông tựa vào nhau cùng địa thế cheo leo hiểm hóc, khi nhìn vào sẽ khiến người đời cảm thấy thật hùng vĩ. Nơi này từng được các văn nhân, thi sĩ nổi danh ca ngợi là đỉnh cao trong tám danh lam thắng cảnh lớn ở Lạc Dương. Tại đây, hai trăm năm sau, con người sẽ khai quật các hang động dọc theo ngọn núi và bắt đầu xây dựng các bức tượng Phật, kéo dài từ triều đại Bắc Ngụy đến nhà Minh và trở thành một trong bốn hang động lớn ở Trung Quốc, gọi là hang động Long Môn.
Dương Hiến Dung lúc này đang vận trên người y phục nam giới và đứng bên bờ sông. Mí mắt nàng hơi sưng, không giấu được vẻ mệt mỏi, đó là kết quả của những ngày chịu khổ trên núi. Cũng may là nàng còn trẻ nên có thể chịu đựng được và nàng vẫn mang nét khôi ngô khi cải trang như vậy, điều này đã thu hút khá nhiều cô trong thôn phải ngoái lại nhìn. A Lạc đến nói với Hiến Dung rằng hắn vừa mới bán ngựa để đổi một ít lộ phí đi đường, người chèo thuyền nói hiện giờ đã đến giờ ăn trưa, phải sau giờ mùi mới khởi hành. Nhìn thấy bên cạnh bến thuyền có một quán trà và một quán trọ khá lớn, hai người họ dứt khoát vào quán nghỉ ngơi và ăn trưa, sau nữa là bổ sung thêm một ít lương khô.
Gọi đồ ăn xong, trong lúc đợi Hiến Dung đi nhà xí, A Lạc đã giúp Hiến Dung lau bàn, ngay cả bát đũa cũng được hắn lau lại. Vì hắn lo rằng Hiến Dung là tiểu thư con nhà quan, là người đã quen với việc được người khác hầu hạ và sẽ không thích những món đồ dùng của những người sơn dã thô kệch này. Thật ra, hắn lo lắng quá nhiều rồi, nguyên nhân tại sao Hiến Dung không hợp với các tiểu thư con nhà quan khác cũng chính là vì nàng không thích những kiểu khuôn mẫu như vậy. Nàng từ nhỏ đã cùng mẫu thân học y, đi nhiều nơi chẩn đoán chữa bệnh, thậm chí còn cùng mẫu thân lên núi hái thuốc, nàng làm sao chú trọng được nhiều như thế. Theo chân A Lạc trên những con đường mòn giữa núi rừng, ngoại trừ hơi mệt ra thì nàng chưa bao giờ kêu khổ.
A Lạc đang chịu khó lau chùi các thứ thì có vài người ở bàn bên cạnh đang nói về hoàng đế và hoàng hậu. Hắn chăm chú lắng nghe, một người nào đó nói: "Dương gia là một trong bảy đại gia tộc, đã có hoàng hậu rồi, nay lại có thêm một hoàng hậu nữa cũng không có gì lạ."
Một người khác hết sức vui mừng nói: "Việc làm hoàng hậu không chỉ là vinh hiển mà còn trở thành bậc quốc mẫu trong thiên hạ, đáng tiếc là vị hoàng đế của chúng ta......"
Người đó không nói tiếp nữa, xung quanh chỉ phát ra giọng cười ngầm hiểu ý. Một người khác mặc toàn gấm lụa trên người, trông như một thương nhân có hiểu biết sâu rộng, nhảy vô tung thêm tin: "Nếu có thể sinh được một hoàng hậu như thế, ai lại không muốn gả con gái vào cung. Vả lại, trước đó Dương phủ đã phạm vào vụ án của Giả hậu và cả gia tộc vẫn đang bị giam giữ trong đại lao. Nếu trong gia tộc có hoàng hậu, chẳng phải cả nhà đều bình an sao?"
Chủ đề này nóng đến mức nhiều người tụ tập lại và hỏi: "Dương phủ đã xảy ra chuyện gì thế?"
Còn có người lôi kéo tên thương nhân kia hỏi: "Cả gia tộc đều gặp chuyện bất trắc, lại còn có thể được tuyển lên làm hoàng hậu, đây là đạo lý gì vậy?"
"Nghe nói là do tâm phúc của Triệu Vương là Tôn Tú - Tôn tiên sinh tiến cử, vì Tôn tiên sinh và phía nhà Dương phu nhân là người cùng dòng tộc." Tên thương nhân dương dương tự đắc, uống vài ngụm trà để làm dịu cổ họng, "Nhưng mà, nghe nói Dương đại tiểu thư đến nay vẫn chưa tìm được, nếu như ba ngày sau nàng ấy vẫn chưa xuất hiện trong lễ sắc phong, vậy thì đại gia tộc họ Dương, chậc chậc......"
Đám đông càng lúc càng huyên náo, không ít người lo lắng hỏi: "Thế giờ Dương đại tiểu thư đã đi nơi nào rồi?"
Tên thương nhân đó định bày ra dáng vẻ một người kể chuyện, định tiếp tục bàn tán khoe khoang, thì đột nhiên hắn ta nhìn thấy một khuôn mặt hung thần ác sát, nắm đấm lớn lắc lư trước mắt, gân cốt trên cánh tay của người nọ cứ phồng lên, vừa nhìn liền biết không phải là người dễ chọc. Nửa câu nói vốn đã phun đến bên miệng, hắn ta lập tức nuốt ngược trở vào.
Quả đấm thép nện xuống bàn một tiếng "Ầm", bát đũa trên bàn lộn xộn hết cả cùng vang lên tiếng lạch cà lạch cạch, theo đó là một tiếng gầm giận dữ truyền đến: "Cỡ như các người mà dám tùy tiện bàn luận chuyện triều chính, cẩn thận kẻo bị quan phủ bắt đi đấy!"
Lời đe dọa của A Lạc quả nhiên có tác dụng. Mặc dù hắn mặc quần áo bình thường, nhưng với vẻ ngoài hung dữ của hắn, không ai có thể đoán được thân phận của hắn, những người ở đó có khi còn tưởng hắn là người trong nha môn không chừng. Vài người dân bình thường đều luống cuống phân tán tứ phía, bọn họ sợ hãi rụt rè ngồi một bên, không dám huyên thuyên xuyên tạc sau lưng người khác nữa.
Khi Hiến Dung từ nhà xí trở về, những gì nàng nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy. Dù rất ngạc nhiên nhưng nàng cũng không thể tóm lấy người nào đó để hỏi vì sao mấy người bọn họ không ai nói chuyện gì. Và nàng cứ thế cúi đầu ăn cơm, A Lạc thỉnh thoảng cùng nàng tán gẫu vài câu, thấy trên mặt nàng không có gì khác thường, rốt cuộc hắn cũng yên tâm. Xem ra những lời vừa rồi cũng không lọt vào tai nàng.
Lúc ăn xong và đương thu dọn đồ đạc, A Lạc đứng dậy chuẩn bị rời đi thì đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, không tự chủ được mà ngã xuống ghế. Hắn lập tức hiểu ra, liền ngẩng đầu nhìn Hiến Dung. Sắc mặt nàng lại rất nghiêm túc, áy náy nhìn hắn: "Thật xin lỗi huynh."
A Lạc cố gắng đứng dậy, nhưng không thể chịu nổi cơn choáng váng. Hắn dùng sức chống xuống bàn, không để cho thân thể trượt ngã, từ kẽ răng hắn phát ra từng chữ từng chữ: "Hiến Dung, nếu muội quay lại, muội chắc chắn sẽ chết——"
Hiến Dung bình lặng như nước, dường như đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất: "A Lạc, cảm ơn huynh vì đã hộ tống muội suốt chặng đường. Huynh cũng đã nhọc lòng không ít để ngăn chặn muội nghe thấy tin tức. Thế nhưng, ông trời đã cho muội biết, nên muội nhất định phải quay trở về, đây là trách nhiệm của muội với tư cách là một thành viên của Dương gia."
Hiện ra trước mắt đã là mấy tầng ảo ảnh của Hiến Dung, A Lạc có chớp mắt cỡ nào cũng không thể nhìn rõ, hắn cố gắng nói nhưng không thể nói rõ ràng, cứ thế nói trong mơ hồ: "Chúng ta cùng nhau đi đến Giang Nam thôi, cả đời này ta sẽ không rời xa muội......"
Đối với Hiến Dung, những lời này chỉ là một chuỗi những tiếng lầm bầm vô nghĩa, dần dần yếu đến mức không nói được nữa chỉ còn lại sự im lặng, và rồi A Lạc trượt chân ngã xuống đất, hoàn toàn bất tỉnh.
Hiến Dung thu xếp ổn thỏa cho A Lạc xong, nàng xách hành lý mang theo bên người bước ra khỏi quán trọ.
Một chiếc xe ngựa yên lặng đợi ở góc đường, cùng với một nam nhân mặc áo choàng đang dắt một con ngựa và đứng bên cạnh xe. Chiếc trường bào người này mặc có màu ngọc bích thuần khiết, phối với hai màu trắng xanh đơn giản tựa như dòng suối chảy trong khe núi, mây trôi giữa bầu trời quang, phóng khoáng tự tại như bóng người trong tranh phong cảnh, mơ hồ đến mức có chút mông lung không chân thật.
Hiến Dung đi về phía người nọ, gật đầu hành lễ: "Đã để Tề Vương điện hạ phải đợi lâu."
Tư Mã Quýnh lặng lẽ gật đầu, y vén rèm xe, làm động tác "Xin mời". Hiến Dung bước vững vàng lên xe ngựa và ngồi vào chỗ của mình bên trong xe. Rèm che được hạ xuống, cỗ xe bắt đầu di chuyển. Đây là con đường chính thức dẫn đến Lạc Dương, rộng rãi và thẳng tắp, thoải mái hơn nhiều so với trốn trong núi. Nếu như không có chuyện gì xảy ra, ngày mai nàng có thể trở lại Lạc Dương, hướng về phía vận mệnh không thể tránh khỏi ấy.
Hiến Dung biết được việc này cũng không phải là do nghe thấy tin tức từ đám người trong quán trọ xì xào bàn tán. Đó là lúc A Lạc đi khắp nơi tìm kiếm người lái đò và khi nàng đứng bên bờ sông ngẩn người, đột nhiên Tư Mã Quýnh đã đi tới bên cạnh nàng. Mới đầu khi nhìn thấy Tư Mã Quýnh, nàng không khỏi hoảng sợ, còn chưa kịp nói gì, Tư Mã Quýnh đã đánh đòn phủ đầu: "Quả nhiên, ở lại nơi này là đúng, muốn bảo vệ tiểu thư thì nhất định phải đưa về phía nam mới có thể ngăn cản được tiểu thư nghe tin tức của cha mẹ và người thân trong nhà."
Nghe ra vài từ "cha mẹ và người nhà" khiến nàng chợt căng thẳng, Hiến Dung không kịp tìm hiểu xem vì sao Tư Mã Quýnh lại đợi nàng ở chỗ này mà vội vàng hỏi ngay: "Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?"
Giọng điệu Tư Mã Quýnh khá lãnh đạm, chỉ vài lời ngắn gọn y đã nói cho nàng biết vài tin tức, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Dương tiểu thư có thể tự quyết định đi thuyền về phía nam để bảo vệ bản thân hoặc là theo ta trở về Lạc Dương."
Câu trả lời hiển nhiên không cần nói cũng biết, Hiến Dung nhất định phải quay về. Lòng nàng sốt ruột như lửa đốt, nàng hướng về Tư Mã Quýnh khom mình hành lễ: "Điện hạ, xin chờ một chút, để ta đi sắp xếp vài thứ."
Tư Mã Quýnh trao cho nàng một viên thuốc nhỏ: "Tiểu thư có thể dùng thứ này."
Bằng cách này, Hiến Dung đã dùng loại thuốc mà Tư Mã Quýnh đưa cho nàng để lừa gạt A Lạc và theo Tư Mã Quýnh trở về Lạc Dương. Xe ngựa dừng lại ở một khu rừng bên ngoài cổng thành, nơi có thể nhìn thấy rõ tháp canh trên tường thành cao lớn. Tư Mã Quýnh mời nàng xuống xe và nói rằng, nàng phải tự mình bước vào thành. Chỉ cần nàng tiết lộ danh tính, người của Tư Mã Luân sẽ đến đón nàng ngay.
Hiến Dung hiểu được mối lo ngại của y. Nếu để cho người ta thấy nàng cùng Tề Vương ở chung một chỗ, sợ sẽ xảy ra nhiều chuyện. Nàng quen biết Tư Mã Quýnh đã nhiều năm, nhưng chỉ là sơ giao, đây mới là lần tiếp xúc thực sự đầu tiên giữa hai người. Trên đường đi, mặc dù Tư Mã Quýnh chăm sóc nàng rất nho nhã lễ độ, nhưng cũng không cùng nàng nói gì nhiều. Bây giờ sắp phải chia ly, sợ rằng sau này khó có cơ hội ở riêng như bây giờ, Hiến Dung tranh thủ thời gian hỏi ra mối nghi vấn trong lòng: "Tề Vương điện hạ, người có thể nói cho ta biết, vì sao người tới tìm ta không?"
Tư Mã Quýnh dùng ánh mắt sâu thẳm mà trong sáng nhìn nàng, y chỉ thản nhiên trả lời một đằng không theo ý hỏi của nàng: "Ngày mà ta tới đề nghị hôn sự... "
Hiến Dung lúng túng một chút, mới nhớ ra Tư Mã Quýnh đang ám chỉ ngày nàng gặp y ở bên ngoài thư phòng Cẩm Hiến.
"Khi ấy ta biết được có hai vị công tử đang tranh nhau lấy tiểu thư, nên ta lập tức trở về Lạc Dương." Giọng y trầm và rõ ràng, lời nói dường như có tình, nhưng thần thái thì lại vô tình, "Ta vẫn luôn hy vọng có thể tiếp tục đoạn duyên phận lúc trước, đáng tiếc là phụ thân của tiểu thư cảm thấy ta có thân phận đặc biệt nên không thể sánh duyên cùng tiểu thư."
Hiến Dung không rõ tại sao vào lúc này y lại bày tỏ những lời như thế, chuyện này cùng chuyện nàng muốn làm trước mắt có liên quan gì sao? Tuy nhiên, những lời được thốt ra từ miệng của một văn nhân có khí chất độc nhất vô nhị này, lại là một kiểu vui tai vui lòng, khiến cho đầu óc Hiến Dung có chút trống rỗng, không biết nên đáp lại thế nào. Nàng nhớ rằng, khi phụ thân bảo nàng chọn qua Lang Nha Vương Tư Mã Duệ, ông từng nói, thật ra Tư Mã Duệ cũng không phải là người có điều kiện tốt nhất trong tâm trí ông. Lẽ nào, cái gọi là người có điều kiện tốt nhất của phụ thân chính là người ở trước mặt nàng đây ư, nhưng vì sao đến cuối cùng phụ thân cũng không tán thành?
"Nếu lúc đó phụ thân của tiểu thư đồng ý chuyện giữa hai người chúng ta, thì Dương gia bây giờ đã không đến nỗi thê thảm như vậy, tính mạng của phụ thân tiểu thư cũng không phải ngàn cân treo sợi tóc. Dương Thị lang hiện giờ đã bị Tư Mã Luân giam giữ, ta rất muốn gặp ông ấy nhưng lại không thể nào ra tay." Tư Mã Quýnh đang nhìn nàng, nhưng dường như trong ánh mắt có phần mờ mịt. Y khẽ nhíu mày, cảm thấy dáng vẻ của y bây giờ có chút cô đơn hiu quạnh, "Thế nên, ta chỉ có thể đến tìm tiểu thư để nói ra sự thật. Tiểu thư có quyền được biết, cũng có quyền được lựa chọn."
Hiến Dung cảm thấy lối suy nghĩ này có chút kỳ lạ, có lẽ cách nghĩ của một văn sĩ khác với người bình thường. Nàng đưa hai tay ra phía trước ngực trái, co chân phải, khuỵu gối và cúi đầu, hành lễ rất đúng chuẩn mực: "Tề Vương điện hạ, đa tạ người đã tới nói cho ta biết mọi chuyện, nếu không về sau ta sẽ rất hận chính mình."
Ánh mắt Tư Mã Quýnh lấp loáng, thần sắc có chút phức tạp: "Tiểu thư không nên cảm tạ ta." Những cành lá tiêu điều đổ bóng râm lên trên khuôn mặt y, che đi dáng vẻ cô đơn của y trong ánh sáng mờ ảo, "Sau này, nếu như tiểu thư không được hạnh phúc, ta cũng sẽ hận bản thân mình."
+
Chú thích:
- 龙门石窟: Hang động Long Môn: nghĩa đen là "Hang đá cổng rồng". Hang động Long Môn là một trong số những ví dụ tốt nhất về nghệ thuật tạc khắc hang động Phật giáo tại Trung Quốc. Tại đây có hàng ngàn tượng Phật và các đệ tử của Đức Phật nằm cách thành phố Lạc Dương km về phía nam thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. Tại đây có nhiều hình ảnh, tranh vẽ, phù điêu đá được chạm khắc cả bên trong lẫn bên ngoài hang đá vôi nhân tạo của vách đá Hương Sơn và dãy núi Long Môn chạy ở phía đông và tây. Sông Y chảy về phía bắc giữa hai dãy núi thường được gọi là Y Khuyết (Cổng sông Y). Tên Long Môn bắt nguồn từ sự giống nhau của hai dãy đồi cản trở dòng chảy của sông Y tới cổng Trung Hoa điển hình đánh dấu lối vào phía nam của Lạc Dương.
+