A Diệu đoán không sai, vào cái đêm Dương Hiến Dung tự chui đầu vào lưới, Cổ Li đã bí mật đến gặp Thẩm Cẩm Tú. Nàng ta không nói nhiều lời thừa thãi mà đi thẳng vào vấn đề rõ ràng khi nói ra ý đồ nàng ta đến đây: "Phu nhân, xin mượn đầu của người để dùng cho kế hoạch." Thẩm Cẩm Tú bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, như thể đã chuẩn bị sẵn tâm lý, bà gật đầu ra hiệu cho Cổ Li nói tiếp. Khi Cổ Li tiết lộ kế hoạch, Thẩm Cẩm Tú không thể tin được: "Cơ hội thành công trong chuyện này rất ít, người có muốn mạo hiểm mạng sống của mình không?"
Cổ Li nói một cách dứt khoát: "Nhiệt Na thà chết vì tự do của người Serb và đến lượt ta cũng sẽ làm như vậy."
Thẩm Cẩm Tú khẽ cau mày: "Thân là một người mẹ, ta tuyệt đối không muốn con mình rơi vào tình thế nguy hiểm. Để tranh giành vị trí tối cao kia, phải hy sinh trả giá nhiều đến bao nhiêu, thậm chí đánh mất cả những luân lý làm người và mất luôn cả mối quan hệ giữa người thân với nhau!"
Cổ Li đã thay đổi vẻ kiều mị thường ngày, thần sắc của nàng ta bây giờ rất nghiêm túc: "Phu nhân thấy rõ tình đời như vậy thì nên biết rằng thiên hạ đại loạn đã gần ngay trước mắt. Trong thời buổi hỗn loạn này, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót. Bất kể là Lưu Linh hay Dương Hiến Dung, đều là những người cần được bảo vệ. Hơn nữa, dù cho Lưu Diệu không đi tranh đoạt vị trí Thiền Vu, thì trong người huynh ấy cũng đã trộn lẫn hai dòng máu người Hán và người Hung Nô, người nghĩ xem, vận mệnh đang chờ đợi huynh ấy ở phía trước sẽ là gì?"
Thẩm Cẩm Tú trầm mặc. Thân thế của Lưu Diệu quá phức tạp, vừa có huyết mạch vương vị Thiền Vu, lại có huyết thống của người Hán mà tộc Hung Nô rất căm ghét. Qua nhiều năm như vậy, triều đình nhà Hán vẫn kiểm soát người Hung Nô, bọn họ bí mật dùng hết mọi cách để chia rẽ thế lực của các bộ Hung Nô. Có thể suy ra, nếu như triều đình biết được thân thế của Lưu Diệu, nhất định sẽ lợi dụng rất nhiều. Thế nên, bất luận là Lưu Hòa và Lưu Thông, ai là người lên ngôi cũng sẽ không bỏ qua Lưu Diệu. Chờ đợi Lưu Diệu, chỉ có một con đường chết.
"Cổ Li đương nhiên hiểu được tình yêu thương của phu nhân dành cho con mình. Nhưng xuất thân của Lưu Diệu đã được định sẵn khiến huynh ấy không thể làm một người bình thường trong cuộc đời này nữa. Huynh ấy phải cố hết sức để leo lên đỉnh cao kia, để có tư cách bảo vệ những người mà huynh ấy yêu thương. Bằng không, Lưu Diệu sẽ hoàn toàn thất bại và chết thảm trong tay người khác, tuyệt đối không có con đường trung gian nào nữa." Cổ Li thở dài, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dịu dàng hòa nhã của Thẩm Cẩm Tú. "Và chính phu nhân sẽ trở thành điểm yếu của A Diệu. Với tính cách của huynh ấy, vì để cho phu nhân được sống, huynh ấy sẽ phản bội lại Đại Thiền Vu bằng mọi giá. Chẳng những không bảo vệ được người, mà còn sớm đi vào con đường chết."
"Lời cô nói, trong lòng ta rõ ràng như gương." Thanh âm Thẩm Cẩm Tú bình tĩnh, mặt không chút dao động, "Cô hãy bảo Lưu Diệu ngày mai tới gặp ta, đến lúc đó, mọi thứ sẽ được giải quyết."
Khi đó, Thẩm Cẩm Tú đã hiểu rằng chỉ có cái chết của chính mình mới có thể giúp con trai mình sống sót trong hoàn cảnh chết chóc này, và đây là điều duy nhất bà có thể làm cho con trai mình.
Cổ Li nhìn A Diệu, ánh mắt nàng ta biến đổi thất thường, trong ánh mắt ấy dường như có sự thương xót, vừa có tình yêu tha thiết, lại vừa có chút mơ màng không định rõ, không biết trong lòng nàng ta đang diễn ra điều gì. Một lúc lâu sau, vẻ mặt của Cổ Li đã chuyển sang lạnh tanh, nghiêm nghị trách mắng, "A Diệu, huynh phải chấp nhận hiện thực cho ta! Huynh có thể bi thương, nhưng sau đó hãy lau sạch những giọt nước mắt kia đi và tiếp tục làm những việc huynh nên làm." Cổ Li ngừng lại một chút rồi thấp giọng nói tiếp, "Bằng không, mẫu thân của huynh sẽ chết rất oan uổng!"
Trái tim của A Diệu đã bị vỡ thành hàng nghìn mảnh, lại bị Cổ Li tàn nhẫn khâu chúng lại từng chút một với nhau. Chàng trừng mắt nhìn Cổ Li, rất lâu sau cũng không nói gì, hai mắt chàng sưng đỏ như quả đào, thần sắc thì phờ phạc, tán loạn. Cổ Li bị A Diệu nhìn đến mức khiến nàng ta cảm thấy có chút chột dạ, đang định lên tiếng thì thấy A Diệu ôm Thẩm Cẩm Tú đứng dậy.
A Diệu bước về phía trước, giống như bước trên một đám mây, chàng cố gắng chống đỡ mới không ngã khuỵu xuống đất. Từng bước chân như bị tê liệt, khi đi đến trước giường, chàng cẩn thận đặt Thẩm Cẩm Tú lên, chỉnh trang lại y phục và dung mạo cho bà. Mọi việc xong xuôi, chàng quỳ xuống đầu giường, chạm hai tay xuống đất và cung kính dập đầu.
A Diệu hít sâu vài hơi, bình tĩnh lại và quay đầu nhìn Cổ Li: "Thỏa thuận giữa cô với ta, ta sẽ trả lời cô ngay bây giờ: Việc trao đổi của chúng ta được ký kết." Chàng nói rất bình tĩnh, như thể đã chấp nhận sự sắp đặt của số phận, "Nhưng xin cô hãy giúp ta một việc, tối nay ta nhất định phải gặp Hiến Dung."
Cổ Li khó xử: "A Diệu, việc gặp Hiến Dung lúc này chẳng hề sáng suốt chút nào......"
A Diệu ngắt lời Cổ Li: "Ta không có ý định mang nàng ấy bỏ trốn đâu, chỉ là có vài lời muốn nói với nàng ấy mà thôi."
Chàng đi đến trước tủ và mở ngăn kéo ra, bên trong có bốn phong thư được xếp thẳng hàng. A Diệu bỏ bức thư vào túi tay áo rồi quay sang Cổ Li: "Chỉ cần nửa canh giờ, hoặc một nén nhang thôi cũng đủ rồi. Ta biết cô có tay trong ở phủ Triệu Vương, vả lại ta đường đường chính chính là nghĩa tử của Triệu Vương, ta sẽ thay mặt Đại Thiền Vu đi nói vài lời với Dương Hiến Dung, Triệu Vương sẽ không từ chối đâu."
Cổ Li suy nghĩ một chút rồi miễn cưỡng gật đầu: "Hãy nhớ kỹ những lời huynh nói."
Trong mắt A Diệu vẫn còn nước mắt, song chàng vẫn cười nói: "Yên tâm, ta sẽ không làm càn nữa đâu." Chàng nhìn ngọn nến đang nhảy múa, ánh sáng lập lòe trong đôi đồng tử đen láy sâu thẳm, "Ta còn có rất nhiều việc phải làm, chúng ta hãy thực hiện từng bước một."
Dưới ánh nến đong đưa chiếu rọi, lưỡi dao rạch một đường trong lòng bàn tay chàng. Máu chảy ra ngay lập tức, tạo thành một đường máu đỏ tươi trong lòng bàn tay. Một bàn tay to mạnh mẽ nắm lấy một bàn tay trắng trẻo khác, hai lòng bàn tay chấp vào nhau, máu tươi cũng hòa vào nhau, nhỏ xuống tấm khăn trắng như tuyết ở trên bàn. Hai người chấm máu và ký tên. A Diệu dùng dao găm chia chiếc khăn tay thành hai phần, mỗi người giữ nửa chiếc khăn tay có ghi tên của đối phương và giao ước chính thức được thiết lập từ đây về sau. Đây là cách thức lập lời thề cao nhất của người Hung Nô, một khi đã lập lời thề thì cả đời không được hối hận, bằng không sẽ bị phỉ nhổ và khinh bỉ, thanh danh cũng sẽ bị hủy hoại toàn bộ.
Trong hậu hoa viên của phủ Triệu Vương có một tòa lầu hai tầng xa hoa, vốn là do Triệu Vương xây dựng để thưởng thức hoa mẫu đơn trong vườn, bây giờ nó tạm thời được sửa thành khuê lầu cho hoàng hậu tương lai nghỉ ngơi trước khi xuất giá. Trong ngoài phủ đều được trang trí đổi mới hoàn toàn, chỗ nào cũng tràn đầy không khí vui tươi. Nếu không phải có thị vệ canh giữ ba lớp ở bên ngoài, còn tưởng rằng trong phủ Triệu Vương có việc mừng.
Đã qua giờ hợi, trải qua cả ngày bận rộn với phủ Triệu Vương, lúc này đa phần mọi người đều đã đi vào giấc ngủ. Cổ Li và A Diệu không cần phải cải trang, cũng không cần trèo tường mà đi qua cửa chính một cách công khai. Người đang đi bên cạnh bọn họ mặc một bộ y phục đạo sĩ, không ai khác chính là Tôn Tú, thân tín của Triệu Vương đang cực kỳ nổi danh trong thiên hạ hiện giờ. Nếu Tôn Tú có thể đích thân đi cùng Cổ Li Và A Diệu, thì đương nhiên sẽ không có bất cứ trở ngại nào, bọn họ cứ một đường tiến vào khuê lầu.
Đến cửa phòng ngủ phía trong cùng, Tôn Tú bảo thị vệ mở cửa rồi hắn ta tỏ ý ra hiệu cho A Diệu có chút nịnh nọt: "Minh công tử, đêm đã khuya, ngày mai người còn phải dậy sớm đón ngày lành, xin hãy nhanh lên nhé!"
A Diệu hơi cúi đầu: "Đa tạ Tôn tiên sinh, chỉ cần nửa canh giờ đủ rồi."
Tôn Tú liếc nhìn Cổ Li. Cổ Li cười một cách nũng nịu, rồi bước tới nắm lấy tay của Tôn Tú đặt lên nơi gồ ghề đầy đặn của nàng ta, hồn vía Tôn Tú lập tức bị mê hoặc, ông ta liền kéo tay Cổ Li rời đi. A Diệu nhìn Cổ Li với cảm xúc phức tạp, chàng biết Cổ. Li sẽ phải trả giá như thế nào cho nửa canh giờ này. Thế nhưng trên mặt của Cổ Li là vẻ không bận tâm, và cũng không nhìn về phía A Diệu, nàng ta cứ thế đong đưa thân hình đi cùng Tôn Tú, bàn tay của lão thái đó đã gấp rút mò đến chiếc eo thon thả kia của Cổ Li.
A Diệu hít một hơi thật sâu, đang định đẩy cửa bước vào thì Tôn Tú đang đi được vài bước bỗng dưng quay đầu lại gọi chàng đầy ẩn ý: "Minh công tử, ngày mai trước đại lễ, trong cung sẽ có một ma ma tới nghiệm tra thân thể của Dương Hiến Dung và thủ cung sa."
Nghe những lời này xong, đầu tiên A Diệu có phần gượng gạo, sau đó trong lòng chính là nỗi khổ sở khôn xiết, chàng không chút do dự gật đầu rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.