CHƯƠNG 1: PHÁO HOA CHƯA NỞ RỘ
Thanh xuân rực rỡ, đê mê của tôi đã qua. Tôi đã từng đắm chìm trong tiền bạc, tiêu xài phóng khoáng, cũng đã từng nhận hết nhục nhã giống như một con chó.
Mà tất cả, chỉ bởi vì tôi là một cô gái đến từ nông thôn.
Năm tôi mười tám tuổi, thành công thi đậu đại học, học phí đắt đỏ cũng đè nặng lên người tôi.
Để gom góp học phí và sinh hoạt phí, cha mẹ đã đi vay mượn khắp nơi. Sau khi tôi nhập học, cha mẹ càng vất vả làm thuê cho người ta, đây chính là gánh nặng mà những gia đình nghèo khổ không thể gánh nổi.
Mỗi ngày tôi đều ở trường học ăn những đồ ăn rẻ nhất, quần áo bạc hết màu cũng không có tiền để mua, cho dù là ăn vặt ở quán xá vỉa hè thì đối với tôi cũng chỉ là hy vọng xa vời. Cho dù tiết kiệm khổ sở như vậy, tôi cũng không thoát khỏi cảnh ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai.
Mà các bạn cùng lớp đại học, đa phần đều là người thành phố, dùng tiền rất hoang phí, một bữa cơm của bọn họ cũng đủ để cho tôi ăn trong hai ngày.
Đề tài của bọn họ phần lớn đều khoe khoang rằng mình mới mua quần áo hiệu gì, người nhà cho bọn họ bao nhiêu tiền, dự định kì nghỉ sẽ đi du lịch ở đâu... Mỗi lần tôi muốn nói chuyện cùng bọn họ thì đều gặp phải ánh mắt khinh bỉ, vì vậy dần dần tôi cũng không muốn nói chuyện với bọn họ nữa, dù sao trong mắt bọn họ thì tôi chính là quỷ nghèo, là đồ nhà quê.
Ở trong mắt bọn họ đều là sự khinh bỉ và miệt thị trần trụi đối với tôi.
Từ nhỏ, cha mẹ đã nói cho tôi biết, chỉ có học tập mới là lối thoát duy nhất của tôi, nhưng bây giờ tôi thật sự nghi ngờ những lời cha mẹ đã nói, thành tích học tập ưu tú cũng không giải quyết được vấn đề trong sinh hoạt thường ngày của tôi, ngược lại, bạn cùng phòng còn nói tôi là một con mọt sách phiền phức.
Bọn họ dùng đồ của hãng Apple, mặc quần áo hàng hiệu, cuối tuần đều ăn mặc xinh đẹp ra ngoài hẹn hò, mà tôi chỉ có thể sống quanh quẩn trong kí túc xá, vì chi phí sinh hoạt mà nghĩ cách tiết kiệm.
Nói thật, tôi cũng rất hâm mộ bọn họ có thể không lo ăn, không lo mặc, còn có thể có bạn trai, mà tình cảnh của gia đình tôi không cho phép tôi sở hữu những ảo tưởng đó.
Ngay khi tôi cảm giác bản thân mình sẽ vĩnh viễn sống trong sự khinh thường và trêu đùa của người khác thì Thẩm Lệ Lệ bước vào thế giới của tôi.
Cô ta là đàn chị năm hai, không giống những người bạn cùng phòng của tôi, Thẩm Lệ Lệ là người rất hiền lành, dễ nói chuyện.
Chúng tôi gặp nhau ở nhà ăn, thấy tôi ăn cơm một mình, cô ta bưng hộp cơm trực tiếp ngồi vào chỗ bên cạnh tôi: “Dáng người rất khá, tướng mạo cũng xinh đẹp, không biết em có bạn trai chưa nhỉ?”
“Em không có bạn trai.”
Không giống những người khác, Thẩm Lệ Lệ đối với tôi không có chút coi thường nào, nói chuyện cũng rất khách khí.
Chính vì như vậy, tôi đã cùng Thẩm Lệ Lệ trò chuyện.
“Chị thấy em toàn chọn những món ăn rẻ nhất, có phải gặp chuyện gì khó khăn không?”
Nhìn cô dường như không có ác ý với tôi, nỗi lòng của tôi luôn kìm chế thật sâu, không tìm được ai để kể lể, giờ phút này bỗng nhiên không kìm chế nổi nữa, đàn chị không quen thân Thẩm Lệ Lệ đã khiến cho lòng tôi ấm áp: “Điều kiện gia đình không tốt, vì để cho em đi học đã vay mượn rất nhiều...” Nói đến đây, đũa trong tay tôi cũng dừng lại: “Chỉ cần no bụng là được rồi...”
Nói xong, tôi cúi đầu gắp đồ ăn trong bát, ánh mắt không nén nổi sự chua xót.
“Vậy em chưa từng nghĩ dùng năng lực của bản thân nuôi sống chính mình sao?”
Nghe được lời của Thẩm Lệ Lệ, tôi cố gắng nín khóc, nhìn Thẩm Lệ Lệ trừng to mắt nhìn tôi, tôi đành thở dài một tiếng: “Em cũng muốn kiếm tiền, chỉ là hiện giờ chúng ta vẫn còn là sinh viên, có năng lực gì kiếm tiền chứ?”
“Sao lại không có? Chị thấy em không chỉ có dáng người đẹp, gương mặt cũng rất thanh tú, chỉ cần em đồng ý thì kiếm tiền không phải dễ như trở bàn tay rồi sao?” Nói xong, Thẩm Lệ Lệ dùng ngón tay xinh đẹp của cô vuốt ve trên mặt tôi: “Da dẻ cũng được lắm, bảo đảm em có năng lực kiếm tiền.”
Nghe thấy Thẩm Lệ Lệ nói về việc kiếm tiền, dường như rất dễ dàng, tôi lập tức hứng thú: “Chị không phải đang nói đùa chứ?”
“Nhìn chị giống như đang nói đùa sao? Em nhìn chị đi, tất cả đồ trên người chị đều là do chị dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền mua được đó.” Thẩm Lệ Lệ chỉ vào quần áo, giày dép của cô, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại Apple: “Em nhìn đi, chị cần phải lừa em sao? Chỉ cần em thật lòng muốn kiếm tiền, chị có thể đảm bảo trong một lần em có thể kiếm được số tiền này.”
Thẩm Lệ Lệ duỗi hai ngón tay ra, lắc lư trước mặt tôi.
“Hai trăm?” Tôi sững sờ.
Thẩm Lệ Lệ cười khúc khích, lập tức im lặng nhìn tôi: “Có tiền đồ không vậy? Hai trăm thì nói làm gì? Chị nói là hơn hai triệu đó!”
Gì cơ? Thật sự là hơn hai triệu sao?
Mặt tôi tràn đầy vẻ nghi ngờ, khi nói ra con số hai trăm, tôi đã có chút ngoài ý muốn, tâm thần bất an nghĩ ngợi xem có phải bản thân nằm mơ không, nhưng khi được Thẩm Lệ Lệ khẳng định thì tôi càng thêm sửng sốt.
Hơn hai trăm nghìn đã đủ để tôi dùng trong một tuần rồi, nếu như là hơn hai triệu thì có thể ăn trong mười tuần, cha mẹ tôi ở nhà vất vả cả tháng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nghĩ thế, tôi lập tức xuất thần, đến khi Thẩm Lệ Lệ lắc bả vai tôi, tôi mới kịp phản ứng.
“Nếu như là sự thật thì chị nhất định phải dẫn em theo, em không sợ chịu khổ, chỉ cần có thể kiếm được tiền.”
“Đương nhiên là sẽ kiếm được tiền rồi.” Thẩm Lệ Lệ mỉm cười nhìn tôi: “Sao lại để cho em chịu khổ được, rất nhẹ nhàng cũng rất dễ chịu đó. Chỉ có điều...”
Thẩm Lệ Lệ có chút do dự, nhìn tôi dò xét.
“Chị nói đi...” Tôi hiểu ý của Thẩm Lệ Lệ, vội vàng lên tiếng.
“Em chưa có bạn trai, hẳn là chưa làm chuyện đó đúng không?”
Hả? Làm chuyện đó là ý gì?
Tôi không biết nên hỏi ngược lại, Thẩm Lệ Lệ lập tức sững sờ, sau đó lại tươi cười: “Xem ra em vẫn là gà tơ, vậy thì dễ làm hơn nhiều rồi.”
Thẩm Lệ Lệ dường như đang lẩm bẩm một mình, khi tôi chuẩn bị hỏi xem sao Thẩm Lệ Lệ lại phải hỏi vấn đề này thì cô ta đã cướp lời, chặn ngang những nghi ngờ của tôi.
“Nếu thật sự em muốn làm thì chị sẽ dẫn em đi, chỉ cần em không làm bộ làm tịch thì tiền không thành vấn đề, hơn nữa chị cũng không để em mệt mỏi.”
Sợ Thẩm Lệ Lệ không đồng ý, lời nói vừa dứt tôi lập tức không nhịn được mà gật đầu lia lịa.
Một lần mà được những hơn hai triệu, đối với tôi đây chính là số tiền có thể dùng được trong nửa năm, không cần lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền.
“Em đã đồng ý thì chị cũng có điều kiện. Sau khi chị giúp em tìm việc thì về sau chị cũng sẽ tìm mối làm ăn cho em, mỗi lần em hợp tác thành công sẽ phải trích cho chị bảy trăm nghìn, số tiền hơn triệu còn lại là do em giữ.”
Hơn triệu vẫn là khoản tiền không nhỏ, nếu như không phải gặp được Thẩm Lệ Lệ thì một xu tôi cũng không kiếm được, lúc ấy tôi chẳng suy nghĩ gì nhiều, vui vẻ đáp ứng.
Thấy tôi đồng ý, Thẩm Lệ Lệ cũng rất vui vẻ: “Vừa nhìn em chị đã biết em là người có thể kiếm nhiều tiền rồi, khi nào có mối làm ăn thì chị sẽ để lại cho em.”
Tôi liên tục gật đầu, lưu số điện thoại Thẩm Lệ Lệ xong lập tức trở về kí túc xá. Tôi không ngừng suy nghĩ, nếu như lời Thẩm Lệ Lệ nói là thật thì sau này tôi không cần lo lắng sinh hoạt phí và học phí nữa, mỗi tháng còn có thể gửi thêm tiền cho cha mẹ ở nhà.
Tôi nhất định phải kiếm tiền, thật nhiều tiền, sau đó mua quần áo đẹp, mua đồ ăn ngon, còn có thể tìm bạn trai giống như các bạn cùng kí túc xá, những người khác sẽ không nói tôi là quỷ nghèo, là con nhà quê nữa.
Vì chờ đợi tin tức bên Thẩm Lệ Lệ nên cả đêm tôi ngủ không ngon, sáng hôm sau đi học tôi nghe không hiểu một chữ nào.
Truyện convert hay : Nhất Phế Con Rể