CHƯƠNG 102: HOÀN CẢNH KHÓ KHĂN
Tôi cũng buồn ngủ đến mức không thể mở mắt được nữa rồi, liền nằm bò ngay bên mép giường, lơ mơ chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, tôi phát hiện Hứa Phi đang lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi quay đầu đi không nhìn anh: “Nhìn cái gì mà nhìn, đừng làm phiền tôi ngủ.”
“Cảm ơn tối qua em đã chăm sóc anh.” Anh rất ít khi nói cảm ơn với tôi, điều này khiến tôi khá bất ngờ.
“Không cần khách sáo, tôi đang kiếm tiền mà, anh quên rồi sao?” Tôi vẫn không hề có chút thiện cảm nào với anh ta, lạnh lùng đáp lời.
Anh không hề để bụng, vươn tay ra tóm lấy cần cổ tôi, đôi môi nhiệt liệt in xuống.
Bản năng tôi muốn chống lại, nhưng lại dần mụ mị trong sự nhiệt tình của anh.
Tay anh thò vào trong áo tôi, tùy tiện vuốt ve bộ ngực mềm mại của tôi, tôi không nhịn được mà thở gấp, cả người mềm nhũn, để mặc anh đùa nghịch.
Ngay sau đó, vuốt ve thân trên của tôi hình như vẫn còn chưa làm anh thỏa mãn, một bàn tay khác thầm lần xuống dưới, xuống nữa cho đến khi chạm vào nơi bí mật ấy.
Trong lòng tôi như bốc hỏa, bị anh câu dẫn, cả người tôi nhiệt tình đáp trả lại sự cưng nựng âu yếm của anh, miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.
Rất nhanh quần lót của tôi liền bị anh lột ra, anh đặt tôi lên trên đùi, tôi có thể cảm nhận rõ chỗ nóng rực dưới mông ấy, anh ta dường như đã đến giới hạn của sự bùng phát.
“Em muốn...!” Tôi khẽ nỉ non một tiếng bên tai, anh bị dáng vẻ quyến rũ của tôi khiêu khích đến mức không thể chịu đựng được nữa, thân dưới xốc mạnh một cái, thở phù một hơi, sảng khoái đến mức khiến tôi cất cao giọng rên rỉ.
Nhưng đang trong lúc cao trào, một tiếng gõ cửa to truyền đến.
Hứa Phi không vui quát: “Ai đấy, ông đây đang bận, đợi lát nữa rồi nói.”
Nhưng người ngoài cửa dường như thật sự có chuyện rất gấp, nôn nóng nói: “Tổng giám đốc, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Hứa Phi bỗng nhiên cả kinh, như nhớ ra điều gì đó, dục vọng trong người như cũng bị dập tắt một nửa, tôi có thể cảm nhận rõ ràng, thứ ở trong bụng dưới kia đột nhiên rút nhỏ lại gần một nửa.
Anh bỗng lật mạnh người, ném tôi xuống giường, ngã đau đên mức tôi kêu lên một tiếng, anh cũng không hề nói câu nào, nhanh chóng mặc lại quần áo.
Vừa mặc vừa nói với tôi: “Em cũng nhanh chóng thu dọn đi, hôm nay sẽ hơi bận đấy!”
Tôi lười biếng nói: “Anh bận việc của anh, liên quan gì đến tôi!”
Anh ta cuống cuồng nói: “Chuyện hôm nay, không thể thiếu em được, nhanh lên đi, xong việc anh đưa thêm tiền, bằng nào cũng được.”
“Thật là bao nhiêu cũng được à?” Tôi ngờ vực hỏi.
Anh gật đầu, tôi cũng không từ chối nữa, anh ta có thể có chuyện gì mà cần tôi giúp chứ, tôi không rõ, có điều,chuyện gay go nhất có thể gay go được đến cỡ nào nữa chứ.
Mặc lên người bộ đồ công sở mà anh đã chuẩn bị sẵn cho, sự uể oải trên người tôi được quét sạch đi, toát lên vẻ vô cùng có sức sống, có điều trong đó ít nhiều vẫn đọng lại vài nét quyến rũ, những dấu vết vừa nãy anh để lại cũng hoàn toàn biến mất.
Xe ô tô chạy rất nhanh, không đến nửa giờ chúng tôi đã đến một mặt tiền cửa hàng vẫn còn đang được trang trí.
Lúc này đã có không ít người đứng vây quanh trước cửa, người đến xem náo nhiệt cũng có, phóng viên cũng có. Tôi đang tò mò không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thì Hứa Phi nói với tôi: “Đợi lát nữa cô ra ngoài, thu hút sự chú ý của đám người ngoài kia, tôi phải lặng lẽ đi vào trong, không muốn có quá nhiều người chú ý.”
“Anh bảo tôi đến để làm chuyện này?” Tôi không hiểu, hỏi.
“Tất nhiên là không phải, bây giờ nói ở đây cũng không rõ, đợi tôi ra ngoài rồi nói chi tiết cho em biết.”
Tuy tôi rất ngờ vực nhưng vì tiền, tôi chỉ còn có thể bất chấp tất cả bước ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy tôi, một đám phóng viên đột nhiên vây tới, vừa gặp đã hỏi một đống câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn.
“Xin hỏi, cô là tổng giám đốc của câu lạc bộ này à?”
“Cô giải thích thế nào về việc phát hiện một thi thể nữ vô danh trong câu lạc bộ của cô vào mấy ngày trước?”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, xin hỏi cô có muốn nói gì không?”
Tôi nhất thời ngây người ra, tôi thành giám đốc từ lúc nào vậy, còn có thi thể nữ vô danh, chuyện gì thế này, tôi bỗng nhiên cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một vụ việc khó lường nào đấy.
Tôi lo lắng nhìn Hứa Phi đã cải trang đang lén lút bước vào trong cửa hàng, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, chỉ có điều tôi vẫn là nên thực hiện nhiệm vụ của mình, cố gắng bịa chuyện nói bừa, chuyển tầm mắt của mọi người.
Qua tầm khoảng mười phút, Hứa Phi đột nhiên gọi điện thoại đến bảo tôi vào trong.
Thế là tôi đẩy đám người ra, tốn khá nhiều sức mới chen vào được.
Vào đến bên trong tôi phát hiện Hứa Phi đang cãi nhau kịch liệt với một người khác.
Hứa Phi dường như vô cùng tức giận, trách người kia bán cho anh một nơi có vần đề, còn người kia thì dùng hết sức thanh minh, tất cả chuyện này không liên quan đến anh ta.
Sau khi nhìn thấy tôi, anh vẫy vẫy tay gọi tôi qua.
Anh giới thiệu tôi với người kia: “Đây là trợ lý của tôi, anh đem tất cả chân tướng sự việc kể cho cô ấy nghe, chúng tôi không tiện ra mặt, chỉ có thể để cô ấy tạm thời đến sở cảnh sát một chuyến.”
“Cái gì, đến sở cảnh sát, cái này không được, cái này tôi không làm được.” Tôi lắc đầu từ chối.
Nhưng ánh mắt Hứa Phi mang theo sự cầu xin nhìn tôi nói: “Lần này tôi thật sự rời vào bước đường cùng rồi, chỉ có cô mới có thể giúp được tôi thôi!”
“Tại sao chứ?” Tôi vừa không hiểu vừa tò mò, hỏi.
Vậy là anh và người kia cùng giải thích cho tôi.
Hóa ra trước đây hai tháng, Hứa Phi muốn mở rộng câu lạc bộ thể thao ở thành phố G, nhưng vì ngành này lại bị một gia tộc có sức ảnh hưởng rất lớn nắm giữ chặt chẽ, anh không thể không lén lút đi cửa sau, lôi một con rối ra làm lá chắn, còn bản thân ở phía sau điều khiển.
Nhưng không ngờ, khi lắp đặt các thiết bị đã gần xong, vài ngày trước trong cửa hàng lại đột nhiên phát hiện một thi thể nữ vô danh, sau đó các phương tiện truyền thông thi nhau nhảy vào, chầu chực ở đây đã ba ngày rồi.
Lúc đầu vốn định chọn con rối kia ra mặt, nhưng người kia dường như sợ quá, lặn mất tăm không thấy bóng dáng ở đâu, làm cách nào cũng không liên lạc được.
Hôm nay sở cảnh sát đã gửi giấy triệu tập đến, nếu như vẫn không có ai chịu ra mặt giải thích, hơn mấy trăm tỷ anh đầu tư vào, bây giờ câu lạc bộ này có khả năng sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị niêm phong, như vậy, anh không những phải bồi thường tổn thất bằng một khoản cực lớn mà còn có khả năng sẽ thu hút sự chú ý của các thế lực khác.
Dù gì thì anh cũng là người lén lút đi cướp miếng cơm trên địa bàn của người khác, nếu như bị người khác biết được, liên kết lại với nhau, không những không bảo vệ được câu lạc bộ này mà đến cả sự nghiệp của anh ở thành phố T cũng có khả năng phải chịu ảnh hưởng.
Sự tình quá đột ngột, anh đây cũng là bệnh gấp quá mới tìm bừa cách chữa trị, tiệc rược tối qua, là anh muốn đi tìm cách thông qua quan hệ để giải quyết triệt để chuyện này, nhưng lượn một vòng mà chẳng có một ai đồng ý giúp đỡ.
Hôm nay sáng, sở cảnh sát gửi thông báo đến, hôm nay đã là thời hạn cuối cùng rồi, Hứa Phi không thể để lộ thân phận ở thành phố G này được, chỉ còn có thể tạm thời kiếm một cái cớ, để tôi ra mặt thay.
Truyện convert hay : Chí Tôn Thần Y Chi Đế Quân Muốn Gả Thấp