CHƯƠNG 107: TỔN THƯƠNG TRÁI TIM ANH TA
Ý tưởng ở bên tôi của anh ta có lẽ phải suy nghĩ thêm một chút, suy cho cùng thì ví dụ của Lưu Tê ngay trước mắt, sau lưng còn có kẻ giật dây, cũng có thể khiển bản thân thoải mái rất nhiều, nhưng đến lúc bọn họ biết những gì tôi đã trải qua, có còn như vậy không? Cho dù bọn họ có thể hiểu cho tôi, nhưng gia đình, bạn bè của họ có hiểu cho hay không? Một người cố chấp, hỗn xược như Lưu Tê, cũng không có cách nào bảo đảm cho bản thân, cứ coi như Vũ Dương có thế lực hay thực lực đi chăng nữa, nhưng có thể thay đổi được gì chứ?
Khoảnh khắc này tôi lại lĩnh hội được thêm một chút về cái gọi là đạo lý của sự tàn nhẫn. Tôi chẳng qua chỉ là một người đàn bà phong trần, là một người ai ai cũng khinh bỉ, tôi không tiền, không quyền, không thế, đến tìm một chỗ dựa vững chắc cũng khó khăn. Cái quá khứ không gột rửa đi được của tôi giống như một lời nguyền ma quỷ, nó sẽ đeo bám tôi tới tận cuối đời.
Nhớ đến Lưu Tê, nhớ đến Uông Dương, thậm chí nhớ lại cả Dương Hồng, nước mắt tôi không kìm được cứ thế tuôn rơi. Số phận của tôi đã là như vậy, tôi còn có thể làm gì chứ, tôi phải thế nào mới có thể bắt đầu lại từ đầu, nghĩ tới tất cả thứ này, tôi lại không cầm được nước mắt.
Vũ Dương thấy tôi ban nãy vẫn bình thường tự dưng lại bật khóc thì có chút khó hiểu, không cầm được lo lắng hỏi: “Em sợ Hứa Phi sẽ trả thù sao? Anh đã nói với em rồi mà, điều này cứ yên tâm, có anh ở đây anh ta tuyệt đối không dám động tới một sợi lông chân của em!”
Tôi không khóc nữa, trong lòng vừa chua xót nhưng cũng yên tâm phần nào. Xem ra Vũ Dương này thật sự muốn giúp tôi, nhưng tôi không có chút cảm giác nào với anh ta, cũng không muốn rước thêm phiền phức vào thân.
Vì vậy tôi nghiêm mặt từng bước tiến lại gần anh ta nói: “Anh biết quá khứ của tôi không? Anh biết tôi là người như thế nào không? Anh có từng nghĩ qua nếu như tôi là người phụ nữ mà ai cũng có thể lấy làm chồng, thì anh sẽ thế nào!”
Anh ta nghe xong thì ngây người, lập tức liền lắc đầu nói: “Không đâu, em làm sao lại là người như thế được, nhất định là em giận anh nên mới nói vậy đúng không?”
“Không, những điều tôi nói đều là thật, tôi làm gái, một đứa có thể vì tiền đánh đổi tất cả!” Nói ra những lời này tôi đột nhiên thấy bản thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tôi không ngờ là trút hết ra như vậy cũng có thế khiến con người ta thoải mái tới vậy.
Anh ta mở trừng hai mắt, con ngươi tràn ngập vẻ khó tin, nhưng dần dần sự nghi ngờ kia của anh ta biến thành tổn thương, đau khổ, mắt anh ta đỏ au: “Em lại là một con người cặn bã như vậy, trà đạp, vấy bẩn bản thân. Được, coi như anh tự mình đa tình, em...tự mình thu xếp đi!” Dứt lời anh ta vùng vằng bỏ đi.
Sau khi anh ta rời đi, trái tim tôi như đống tro đã lạnh từ lâu, trong lòng đau đớn nghĩ, tôi lại làm tổn thương một người rồi à? Ngoài Uông Dương ra tôi lại tổn thương thêm một người nữa, có điều vẫn may là không khiến anh ta lún sâu vào.
Tôi ngâm mình trong làn nước ấm, điên cuồng kì cọ toàn thân, nhưng cứ luôn có cảm giác không kì được sạch, tôi lại cứ thế chà xát không ngừng. Đến tận lúc làn da bị chà tới mức sưng tấy, chảy máu mới ngừng lại.
Đứng trước gương trong phòng tắm, tôi cảm giác bản thân mình đã thay đổi rồi, có chút hỉ nộ vô thường, thay đổi tới mức lúc âm u đáng sợ, lúc lại điên cuồng. Bên taitôi cứ quanh quẩn hai giọng nói, một cái thì giường như đang không ngừng chế giễu ngọn lửa dục vọng đang bị kìm nén trong thân thể tôi, một cái lại như đang mời gọi tôi hưởng thụ mọi thứ, tiền bạc, phù phiếm sa hoa, tất cả những thứ đẹp đẽ.
Nhìn mãi nhìn mãi tôi đột nhiên phát hiện ra cái bóng của mình trong gương đột nhiên lại cười, một nụ cười hết sức quỷ dị.
Tôi bất ngờ rùng mình, vội vàng khoác tấm áo choàng tắm vào, che đi cơ thể trần trùng trục.
Vừa trở về giường, vẫn còn chưa thoát khỏi suy nghĩ về nụ cười quái dị kia, chuông cửa lại đột ngột reo lên.
Tôi còn tưởng là Hứa Phi về, liền cứ thế mặc áo choàng tắm ra mở cửa.
Ai ngờ đứng ngoài cửa không phải Hứa Phi cũng chẳng phải Vũ Dương vừa rời đi không lâu trước đây, mà là viên cảnh sát Phương Kỷ lúc sáng.
Lúc đó anh ta hình như đã tan làm nên không mặc cảnh phục nữa, tôi tò mò hỏi: “Cảnh sát Phương Kỷ, anh có chuyện gì vậy?”
Anh ta ngượng ngùng nói: “Tôi tới tìm cô là có chuyện muốn cô xác nhận!”
“Chuyện gì?” Tôi có một loại dự cảm chẳng lành.
“Cô không liên quan gì đến câu lạc bộ đó chứ!”
“Cái này! Anh tại sao...” Tôi đột nhiên nghĩ tới một khả năng, nhưng tôi không muốn đó là thật, cũng chỉ biết mím chặt miệng lại.
Ai ngờ nhưng lời Phương Kỷ nói ra càng khiến tôi kinh ngạc hơn.
“Tôi đáng lẽ sớm đã nhận ra cô, tôi có một người bạn tên Dương Hồng, anh ta từng cho tôi xem qua cô... clip của cô!”
Trái tim tôi như bỗng chết đi một nửa, Dương Hồng chết tiệt, đoạn clip chết tiệt, mọi thứ chết tiệt. Tất cả như sụp đổ, anh ta đột nhiên nói những lời này làm gì chứ, muốn uy hiếp tôi sao? Hay là muốn lên giường cùng tôi?
Tôi bây giờ chỉ hận không thể lập tức bay đến chỗ Dương Hồng, từng nhát từng nhát chém chết anh ta, con quỷ đó không cho tôi một con đường quay đầu. Vốn dĩ cho rằng anh ta đã đi ra khỏi cuộc đời tôi rồi, nhưng không ngờ lại nhảy ra một Phương Kỷ.
Lòng tôi lo lắng bất an, không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của anh ta, mà anh ta cũng không có hành động gì tiếp, tôi thấp thỏm hỏi: “Nếu như anh đã biết, lần này đến rốt cuộc là muốn làm gì?”
Anh ta ấp úng không dám nói, từ mặt xuống cổ đều đỏ ửng lên, hai bàn tay bấu chặt vào nhau không ngừng vặn vẹo, vẻ như đang mong đợi điều gì đó.
Trong lòng tôi oán hận nghĩ, bọn đàn ông đúng là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, đến một người đại diện cho chính nghĩa như Phương Kỷ cũng không ngoại lệ.
“Anh muốn lên giường với tôi đúng chứ!” Tôi lạnh giọng hỏi.
Ai ngờ anh ta liền vội vàng xua tay, lùi về sau mấy bước: “Không giấu gì cô, mặc dù tôi nhìn thấy clip đó của cô, nhưng tôi trước nay đều không có ý gì khác, mới đầu tôi chỉ hiếu kì muốn biết cô là người như thế nào.
Cho nên tôi mới bắt đầu quan sát cô, nhưng dần dần tôi phát hiện bản thân đột nhiên đã thích cô. Mặc dù tôi đã giấu rất kĩ, nhưng từ lúc tôi gặp cô, tôi đã không kìm được nỗi xúc động muốn nhận cô rồi. Tôi nghe nói cô đã chia tay với bạn trai từ lâu, cho nên tôi liền nghĩ có có thể...”
“Làm bạn gái của anh sao?” Tôi cười giễu cợt.
Anh ta nhẹ nhàng gật đầu, mặt vẫn đỏ gay, ngượng ngùng tựa như một anh bé.
Tôi cười nhẹ một tiếng, “Anh có nghĩ kỹ chưa, anh biết tôi là người như thế nào không?”
Anh ta chợt ngẩng đầu, vẫn đỏ mặt, cố gắng ra vẻ nghiêm túc nói: “Tôi biết, nhưng tôi không để ý, tôi chỉ muốn bảo vệ em thật tốt, không để em phải chịu tổn thương nữa!”
Tôi vô cùng tò mò, anh ta rõ ràng không ở cùng một thành phố với tôi, chỉ nhìn tôi một lần qua clip, tại sao biểu cảm của anh ta như thể hiểu rõ tôi rồi vậy!
“Trước đây anh gặp tôi rồi!”
“Gặp rồi, tôi trước đây luôn ở thành phố T, lần này là qua bên này thực tập!”
Nghe anh ta nói vậy, tôi biết tình cảm của anh ta đối với tôi thì ra là loại thầm ái mộ, trong lòng mặc dù rất vui nhưng tôi cũng hiểu sự yêu thích đó của anh ta đến từ đâu.
Truyện convert hay : Cuộc Đời Này Không Phụ Ngươi Tình Thâm