CHƯƠNG 110: HỐ SÂU ĐƯỜNG CÙNG
“Sao lại không có chứ, chuyện em và Hứa Phi thân mật hôm qua đã sớm bị người ta cho người theo dõi rồi!” Vũ Dương căm hận nói.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, lưỡng lự hỏi anh: “Anh, anh biết hết rồi à!”
“Hừ, người khác có thể không biết, nhưng việc gì của Hứa Phi tôi đều rõ mồn một, anh ta muốn nhúng tay vào hoạt động sản xuất công nghiệp ở thành phố G, chuyện này bên ngoài phạm vi không mấy người biết, nhưng trong nội bộ thì mọi người đều biết rõ, chỉ có mình anh ta vẫn tưởng thần không biết quỷ không hay!”
“À” tôi ngạc nhiên thốt, “Vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao, không được rồi tôi phải gọi điện cho anh ấy ngay lập tức!”
Vũ Dương vô cùng tức giận hất văng điện thoại của tôi xuống, bắt chước giọng điệu của Phương Kỷ nói: “Sao em lại chịu thiệt thế, anh ta bây giờ đến thân còn không giữ nổi, đây chẳng phải là cơ hội tốt để em rời xa anh ta sao!”
Nghe anh ta nói vậy, tôi có chút lưỡng lự, nhưng nếu như vậy mà rời xa anh ấy, không nói đến việc Đông Phi vẫn đang ở thành phố T liệu anh có bị tổn thương, hiện tại anh còn đang nợ mình rất nhiều tiền nữa.
Tôi ngập ngừng một lát rồi nói với anh ta: “Không được, tôi vẫn phải tìm anh ấy, ít nhất thì cũng phải đòi lại tiền của tôi về mới được.”
Vũ Dương dường như càng tức giận, “Não em hỏng rồi à, đã đến lúc nào rồi chứ, em vẫn còn nhìn vào tiền, em nói anh ta nợ em bao nhiêu tiền, anh đưa em là được chứ gì!”
Nghe anh ta nói vậy, tôi lập tức không bằng lòng, cả giận nói: “Tôi kiếm được tiền là dựa vào bản lĩnh của tôi, không cần anh quản, tiền của anh là của anh, liên quan gì đến tôi.”
Vốn nghĩ anh ta nghe những lời này sẽ rất tức giận, không ngờ anh ta nghe xong ngây người một lát rồi cứ thế tự nhiên cười, cười một cách vui thích làm tôi cảm thấy mơ hồ, thầm nghĩ tên này đầu óc chắc không có vấn đề như Phương Kỷ đâu.
Vũ Dương ra hiệu cho tài xế nhấn ga, xe bắt đầu lăn bánh.
Tôi có chút lo lắng hỏi: “Anh muốn đưa tôi đi đâu vậy!”
Vũ Dương không đáp lại tôi ngay mà anh ấy lướt lướt điện thoại một hồi rồi mới trả lời: “Chẳng phải em muốn đi tìm Hứa Phi sao, anh đưa em đi gặp anh ta!”
Xe chạy không lâu thì đến một căn biệt thự khép kín sang trọng, bốn phía của biệt thự đều được bao vây bởi những bức tường đồ sộ, vừa bước vào trong có thể thấy, khắp sân bóng người tấp nập đi lại lúc mờ lúc tỏ, chó mèo thành đàn, cứ chốc chốc lại nhìn thấy bốn năm đám.
Trong lòng quanh quẩn một cảm giác vô cùng bất an, cố nhẫn nhịn lại sự hoài nghi, tôi theo Vũ Dương đi vào trong biệt thự.
Tại lầu hai của căn biệt thự, tôi đã nhìn thấy Hứa Phi, có điều bộ dạng anh bây giờ rất thảm, anh quỳ trên mặt đất, hai tay bị trói ngược về phía sau, đầu tóc rối tung, quần áo rách nát.
Tôi hoảng hốt lao về phía anh định cởi trói cho anh, nhưng Vũ Dương lại ra sức kéo tôi lại, thì thầm với tôi: “ Chủ căn biệt thự này đến tôi cũng không dám đụng vào, em ngoan ngoãn chút đi, bằng không không ai cứu nổi em đâu!”
Nói rồi anh ta kéo tôi đến căn phòng bên cạnh, từ căn phòng này chúng tôi có thể theo dõi được tình hình bên đó.
Chúng tôi ở đó không lâu thì thấy có một người khoảng chừng bôn năm mươi tuổi bước đến, ánh mắt u ám, hắn ta rỏ ra độ lượng với Hứa Phi rồi lẳng lặng ngồi lên chiếc ghế ông chủ thong dong uống trà.
Lúc đó lưng của Hứa Phi quay về phía chúng tôi nên anh không biết là tôi đã đến, sau khi anh nhìn thấy gã đàn ông ấy liền ra sức giãy dụa muốn nhồm người dậy và anh đã bị hai tấm thân cao lớn vạm vỡ ra sức ấn anh xuống, anh phẫn nộ trông giống như chú sư tử nhỏ không chút uy phong nào, sau một hồi đấu tranh vô hiệu nghiệm anh căm phẫn nói với hắn ta: “Họ Trần kia, coi như lần này tôi thua, cửa tiệm mới mở của tôi coi như tôi tặng cho nhà anh!”
Thế nhưng hắn ta không chút mảy may động lòng, mặt hắn không hề biến sắc, nâng cốc trà lên chậm rãi uống một ngụm, thản nhiên nói: “Hứa Phi anh tưởng anh lén lút làm những gì tôi đây không biết sao, hay là từ trước đến giờ anh luôn coi tôi là thằng đần đây!”
“Anh còn muốn như nào nữa, cái tiệm đó trị giá hơn 33 tỷ của tôi, dù sao đi nữa anh cũng không thiệt thòi gì, anh còn muốn như thế nào nữa!”
Hắn ta nghiền ngẫm cười một lát, rồi một người con gái mặt mày tái nhợt bị đưa ra, mặt hắn ta thản nhiên biến sắc, một tay túm lấy tóc cô gái kéo cô đến trước mặt Hứa Phi, giận dữ hét: “Bảy năm rồi, tôi cảnh cáo anh, đừng có có ý đồ gì với Niệm Tịch, không ngờ rằng lão đây vẫn biết, đôi cẩu nam nữ các người, anh nghĩ tôi chỉ để ý đến cái mặt tiền cửa tiệm nhà anh ư, tôi lại thèm vào cái cửa tiệm ghẻ nhà mày…!”
Nói rồi hắn ta dốc sức đạp Hứa Phi một nhát, còn Hứa Phi, sau khi thấy người con gái đó bị đem ra anh lại ngoan ngoãn chịu đòn, mắt anh đỏ ngàu, giọng khàn khàn anh hét lớn: “Trần Thiên, anh tha cho cô ấy đi, việc gì tôi cũng đồng ý với anh hết, tôi nghe anh hết!”
Thế nhưng Trần Thiên mảy may không có ý định dừng tay, hắn ta đạp Hứa Phi xong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng phải mày thích cô ta lắm sao, muốn có được cô ta sao, được rồi vậy để tao cho mày xem người con gái mày thích cởi hết quần áo trông như thế nào nhé!”
Nói rồi hắn ta ra sức xé rách quần áo của người con gái ấy, hắn ta vừa cười giễu cợt vừa túm lấy khóa chiếc váy liền thân màu trắng tuyết của cô gái, kéo một mạch từ bả vai xuống mông, lộ ra một nửa thân hình trắng muốt.
Cô gái dốc hết sức la hét, Hứa Phi càng điên cuồng giãy dụa trong vòng trói, nhưng tốn công vô ích.
Trần Thiên tức giận đùng đùng, ra sức lột tiếp, cô gái Niệm Tịch kia trên người chỉ còn sót lại chiếc quần chíp, thế nhưng Trần Thiên vẫn chưa thỏa mãn, hắn giật lấy chiếc áo ngực của cô dơ lên, lỗ mãn nhẹ nhàng vân vê bầu ngực cô.
Cô đau đớn không ngớt thảm thiết la, Hứa Phi như con gà trống bị đánh bại, anh nhắc đi nhắc lại: “Cầu xin anh tha cho cô ấy, tôi đồng ý với anh bất cứ điều gì…” anh không dám ngẩng đầu nhìn, dường như anh sợ phải nhìn thấy cảnh thảm thiết trước mặt.
Cô gái bị Trần Thiên hành hạ thảm thiết, ra sức kêu rên, thấy chiếc quần chíp của mình bị lột ra, cô càng kêu thảm thiết hơn.
Chứng kiến đến đây tôi không thể kiềm chế nổi nữa, căm tức cực độ, thế là tôi đẩy cánh cửa lớn ra, hét lớn với Trần Thiên và Hứa Phi: “Đủ rồi, mối thù giữ hai người đàn ông các người, sao lại giải quyết trên thân xác của một đứa con gái chứ. Hai người làm như vậy còn được coi là đàn ông không!”
Nghe thấy giọng tôi Trần Thiên rất ngạc nhiên, Hứa Phi thì lại càng ngạc nhiên hơn.
“Sao em lại ở đây, còn không mau trốn đi!” Hứa Phi giận dữ hét, mắt anh tràn đầy nước mắt, nhìn anh như vậy tôi run rẩy một lát, trước kia anh là người kiêu căng ngạo mạn, ấy vậy mà lại bị thằng cha Trần Thiên uy hiếp đến bộ dạng như bây giờ.
Lúc này đây Trần Thiên mới trưng ra điệu cười tàn nhẫn hung ác, hắn ta nhe răng nhả từng chữ: “Người này bao che cho anh? Cô ta là người phụ nữ của anh ư?”
“Không phải vậy, cô ấy chẳng là gì của tôi, cô ấy chỉ là người làm thuê của tôi, anh không được động vào cô ấy!” Hứa Phi vội vàng phân bua!
Thế nhưng Trần Thiên lại không tin lời anh nói, hắn từng bước từng bước tiến về phía tôi, miệng vẫn cười hung ác: “Nếu mày đã muốn giành người phụ nữ của tao, vậy thì tao đành “làm chuyện ấy” với người phụ nữ của mày trước mặt mày vậy!”
Truyện convert hay : Cuồng Phi Ở Thượng: Tà Vương Một Sủng Rốt Cuộc