Năm Tháng Mất Phương Hướng

chương 136

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 136

Y như tôi nghĩ, nơi đó đã ướt đẫm.

Tôi nhớ đến thứ to lớn của người đàn ông ấy, nếu như anh chàng mặc áo hoodie đó không xuất hiện thì gã kia sẽ làm gì tôi nhỉ, cứ nghĩ đến việc gã sẽ đâm mạnh thứ to lớn ấy vào cơ thể tôi mà tôi không khỏi rên lên khe khẽ.

Ngón tay tôi khẽ đẩy hai bên của vùng đất bí ẩn bên dưới rồi trượt vào bên trong, tuy không sánh bằng cảm giác khi thứ nóng bỏng đó tiến vào, nhưng cũng đủ khiến tôi sung sướng.

Trong đầu tôi tưởng tượng ra một người đàn ông đang lấp đầy cơ thể mình, ngón tay tôi chuyển động nhanh hơn, vì trong ký túc không có ai nên tôi tha hồ rên rỉ.

Những ngón tay vỗ về nơi bí ẩn, tiếng nước nhớp nháp, tiếng rên nặng nề kéo dài đan vào nhau như một khúc nhạc làm rung động lòng người.

Nhưng đúng thời khắc quan trọng thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, tôi vội vàng dừng lại rồi kéo chăn lên che nửa người dưới, nếu người khác thấy tôi không mặc gì bên dưới thì sẽ bị cười cho thối mũi mất.

Người mở cửa là Đông Phi, cậu ấy cầm về rất nhiều đồ, hầu như đều là mấy món ăn vặt mà bình thường cậu ấy thích ăn, chắc hẳn cậu ấy không ngờ tôi đang ở trong phòng, tưởng tôi là trộm mà sợ hết hồn.

"Viện Viện, cậu về lúc nào thế, tớ còn tưởng trong phòng không có ai cơ, làm tớ sợ gần chết!"

Thực ra thì tôi sợ gần chết mà, sắp lên đỉnh của sự khoái cảm rồi, bị cậu ấy dọa cho mất sạch hứng, tôi cũng khó chịu chứ, nhưng thấy cậu ấy vác về nào bao lớn bao nhỏ, tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.

Thì ra cậu ấy cũng khá để ý đến sinh nhật của bản thân mình đấy chứ, nhưng không biết vì lý do gì mà cậu ấy không nói cho ai biết, có lẽ từ trước tới nay, không có ai mừng sinh nhật cùng cậu ấy, cậu ấy bèn mua thứ gì đó mình thích mà bình thường không dám mua, coi như là quà tặng cho bản thân mình.

Đột nhiên tôi thấy hơi xúc động, bất chấp bên dưới trần như nhộng, tôi bước tới ôm lấy cậu ấy rồi nói, "Cậu ngốc này, tớ biết mai là sinh nhật cậu mà, để tớ cùng cậu mừng sinh nhật nhé, đừng cứ lủi thủi một mình vậy nữa."

Đông Phi có vẻ kinh ngạc, cậu ấy không ngờ có người nhớ sinh nhật của cậu ấy.

Tôi nhận ra đôi mắt cậu ấy hơi đỏ lên, rồi ôm lấy tôi nghẹn ngào, "Viện Viện, cậu là người tốt với tớ nhất!"

Nghe cậu ấy nói vậy, trong lòng tôi dậy lên cảm giác tội lỗi, xuất phát từ suy nghĩ một phía của bản thân mình, tôi cố gán ghép cậu ấy với Vũ Dương, nhưng tôi chưa có sự đồng ý từ hai người họ, tôi không biết hậu quả sẽ ra sao, chỉ có thể vừa làm vừa tính thôi.

Đông Phi hình như rất mong chờ lần đầu tiên của bản thân, cậu ấy luôn muốn tôi kể về những chi tiết nhỏ nhặt, mà tôi cứ kín như bưng, cậu ấy bèn xông lên cù léc tôi... trong lúc trêu chọc nhau, cậu ấy phát hiện tôi không mặc quần.

"Ôi trời đất ơi, sao cậu lại..." Cậu ấy xấu hổ đỏ bừng cả mặt, không biết và cũng không dám nói tiếp.

Tôi cũng xấu hổ, không biết phải giải thích làm sao bèn qua quýt, "Đừng có mà đoán mò, trước khi cậu về, tớ đang định đi tắm đấy chứ!"

"Thật à?" Đông Phi nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt nghi ngờ, như muốn xem xem tôi có sơ hở gì không.

Tôi vội vàng tấn công Đông Phi, lột phăng chiếc quần lót của cậu ấy để che lấp sự xấu hổ của mình.

Đùa nhau một lúc thì cũng qua, tuy tôi biết chắc không thể qua mắt cậu ấy đâu, nhưng chỉ cần giờ cậu ấy không đoán già đoán non thì một thời gian sau cũng quên luôn chuyện này.

Bị phá rối giữa chừng, suýt nữa thì không giữ được mình, bản thân lại không được thỏa mãn đến nơi đến chốn, cơ thể cảm thấy vô cùng khó chịu, cả đêm không ngủ ngon.

Hôm sau, tôi thức giấc với hai bọng mắt đen sì, tinh thần phờ phạc lết thân tàn đi làm với Đông Phi.

Thừa lúc nghỉ trưa, tôi lén lút chạy đến khách sạn thuê phòng, còn nhờ người ta sắp xếp chút dịch vụ cho nữa, khách sạn này vốn không cung cấp dịch vụ này cho khách đâu, nhưng cứ tiền vào là giải quyết được hết.

Mọi việc xong xuôi đâu đó, tôi vui vẻ ra khỏi khách sạn, không ngờ vừa ra đến cửa đã nhìn thấy ả đàn bà đến gây sự với tôi hôm ở câu lạc bộ.

Ả ta trông có vẻ thảm lắm, tuy đeo kính râm nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy thương tích trên mặt ả ta, không biết là tác phẩm của ai nữa, theo lý thì ả là người phụ nữ của Lưu Tê, ở cái đất này ai dám ra tay với ả chứ nhỉ.

Tôi bèn liên tưởng đến Vũ Dương, thậm chí còn nghĩ tới Lưu Tê nữa.

Hai người họ đều có lý do để ra tay với ả đàn bà này, có thể là Vũ Dương trả thù cho tôi, mà giờ Lưu Tê đang tâm trạng bất ổn, đánh ả vài cái cũng không phải không thể, nhưng cụ thể là ai thì tôi chịu.

Ả ta không phát hiện ra tôi, hình như ả đang chờ ai đó, do tò mò nên tôi bèn trốn ở một bên nghe lén.

Không lâu sau, một chiếc ô tô dừng lại trước mặt ả, cửa kính xe hạ xuống, trong xe là một người đàn ông râu ria rậm rạp.

Ả ta có vẻ sợ vẻ ngoài của gã này lắm, tay run bần bật lấy một bọc giấy từ trong túi ra đưa cho gã, gã đàn ông râu ria đếm sơ sơ rồi gật đầu, "Tận ba trăm triệu, cũng nhiều đấy, muốn tôi làm gì thì nói đi nào!"

Ả đàn bà đáp lại bằng biểu cảm ác độc, "Tôi muốn con ả kia phải chết, mà không, làm cho nó tàn phế đi, phải khiến nó sống không bằng chết!"

Gã đàn ông râu ria không thèm để ý đến sự cay độc của khách hàng, gã làm như bình thường mà cười xòa, "Thế muốn gì từ cô ta nào, một cánh tay hay một cái chân?"

Ả đàn bà hiện giờ trông như đã phát điên, "Tôi muốn mặt của nó, rạch nát cái mặt của nó cho tôi, xem xem sau này nó dựa vào cái gì để đi mồi chài đàn ông!"

Gã đàn ông kia nghe vậy cũng không nói gì, chỉ ra hiệu cho khách hàng của mình là cứ yên tâm rồi đóng cửa xe và nổ máy đi luôn.

Đoạn đối thoại của họ khiến tim tôi đập bình bịch, người mà họ nói chắc không phải là tôi đâu nhỉ, nhưng rất có thể là thế, không biết xuất thân của ả đàn bà kia như thế nào, không ngờ ả lại kéo cái đám ác độc kia tới.

Nếu ả muốn đối phó với tôi thật thì vết thương trên mặt ả chắc chắn là tác phẩm của Lưu Tê rồi, ả muốn trả thù nên thuê giang hồ đến xử lý tôi cũng hợp tình hợp lý.

Không ngờ ả ta lại ác độc đến vậy, tôi sợ run hết người.

Trước giờ tôi chưa từng thoát khỏi phạm vi trường học, người cùng trường tranh chấp nhau chẳng qua cũng chỉ đánh nhau một trận, cùng lắm là bị thương ngoài da thôi, rất ít trường hợp khiến đối phương phải tàn phế như vậy.

Sau chuyện của Hứa Phi, tôi ít nhiều cũng nhận ra sự phức tạp và máu lạnh của xã hội này. Lấy luôn Hứa Phi làm ví dụ, phút trước còn là một tay lắm tiền được người người tung hê nịnh bợ, ngay sau đó đã trở thành tù nhân trong tay kẻ khác, nếu không nhờ Vũ Dương xuất hiện kịp thời thì không ai lường được kết cục của anh sẽ như thế nào.

Truyện convert hay : Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Tà Vương, Ngươi Tốt Xấu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio