Năm Tháng Mất Phương Hướng

chương 169

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 169

Dũng khí của tôi đã lấy ra gần hết, nhưng cơn giận dữ trong dự tính của tôi lại không hề xuất hiện, điều này khiến cho sức lực của tôi lại gia tăng thêm một chút, tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta nói: “Những việc tôi đã từng đồng ý với anh, tôi đương nhiên sẽ tuân thủ, thế nhưng tôi nghĩ anh cũng nên tôn trọng quyền riêng tư và cuộc sống của tôi một chút chứ, bất kì ai cũng sẽ không cam tâm làm một con vật bị nhốt ở trong lồng, Lí Viện tôi đương nhiên cũng sẽ không, nếu như anh tôn trọng tôi, thì tôi cũng tự nhiên sẽ tôn trọng anh, cho đến khi khế ước kết thúc!”

Nghe xong lời của tôi, trong ánh mắt Lưu Tê lấp lánh ánh sáng phức tạp khó hiểu, anh ta ra sức nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, thấy da đầu tôi có chút ngứa ngáy rồi, anh ta mới từ từ xoay người lại, dùng tấm lưng đối diện với tôi nói một cách từ tốn nhưng kiên định: “Anh vốn tưởng rằng anh vì em mà làm nhiều việc như vậy, em sẽ thích anh, xem ra anh sai rồi, Lí Viện em nói đúng, anh không nên ép buộc em quá đáng như vậy, thế nhưng em hình như đã quên mất một sự thật!”

Giọng điệu của anh ta tự nhiên trở nên lạnh lẽo, trong ánh mắt lạnh lẽo đó tràn đầy sát khí, “Lưu Tê anh là người nói đạo lí, thế nhưng anh không phải là một người có thể emu sự uy hiếp của người khác, lời nói lần này của em anh sẽ có coi đó là một lời nói đùa, thế nhưng nếu như có thêm một lần nào nữa, hậu quả tuyệt đối sẽ không phải là cái em muốn biết đâu!”

Nói xong, anh ta liền xoay người rời đi, giống như tôi vốn dĩ không tồn tại vậy, bị coi thường rồi.

Nhìn theo bóng dáng anh ta rời đi, nước mắt của tôi lại lần nữa làm mờ đi tầm nhìn, “Lưu Tê à Lưu Tê, anh biết là em thích anh mà, thế nhưng anh lại khiến em sợ anh như thế này, rốt cuộc anh muốn em phải làm sao gì đây, bây giờ em muốn rời khỏi anh em cũng không làm được, em có thể làm gì đây!”

Tiết học cuối cùng, Lưu Tê không hề xuất hiện nữa, tôi giống như là toàn thân mất hết sức lực vậy, lặng lẽ nằm bò ra bàn để trải qua mấy chục phút khó khăn này.

Sau giờ học, một mình tôi đi đến con đường nhỏ vắng vẻ của trường học, nhưng tiếng bàn tán ríu rít của những người bên cạnh khiến tôi buồn bực không yên.

“Đây không phải là Lí Viện gì đó sao, nghe nói cô ta lại làm lành với Lưu Tê rồi, cũng không biết được rằng Lưu Tê rốt cuộc thích cô ta vì cái gì, tan tan hợp hợp đã bao nhiêu lần rồi.”

“Xuỵt, các cô chưa nghe nói sao, bọn họ hình như mới cãi nhau một trận xong, nghe nói cãi nhau vô cùng dữ dội, nhìn cái bộ dạng thất thần kia của cô ta, tôi đoán lần này Lưu Tê đã trực tiếp đá cô ta rồi.”

“Đúng vậy, tôi đã nói mà, bộ dạng thuần khiết giống như cô ta, bề ngoài thì tỏ ra ngây thơ, trong cuộc sống bình thường không biết đã chơi bời với bao nhiêu đàn ông rồi sao có thể ở bên cạnh Lưu Tê được chứ…..”

Đối với sự mỉa mai giễu cợt của bọn họ, tôi dường như sớm đã quen rồi thực sự không thèm để ý đến những lời đó.

Tôi thật lòng hi vọng Lưu Tê sẽ hoàn toàn hết hi vọng với tôi, để tôi có thể yên lặng mà trải qua quãng thời gian sinh viên cuối cùng này, thế nhưng sự việc lại không hề đi theo hướng mà tôi hi vọng, ngược lại lại còn để cho Lưu Tê thật sự đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng tôi, thế nhưng tôi cũng chẳng có gì phải sợ, những lời này tôi thực sự sớm đã muốn nói với anh ta rồi.

Những người đàn ông khác ở bên tôi, ngay cả đến Hứa Phi khốn nạn như vậy, cuối cùng vẫn vô cùng tôn trọng sự lựa chọn của tôi, thế nhưng Lưu Tê giống như là vốn có một hình bóng khốn nạn mạnh mẽ vậy, từ đầu đến cuối dính lấy tôi khống chế tôi, lúc ở bên cạnh anh ta thường có thể nhận được cái loại áp lực khiến người ta giống như bị rút hết không khí vậy.

Có điều cũng không biết có phải vì anh ta là người đàn ông đầu tiên của tôi hay không, mà tôi lại luôn có một sự tín nhiệm tuyệt đối không thể giải thích giành cho anh ta, dù cho là cái tên Lưu Tê hỉ nộ bất thường của hiện tại, thì từ tận đáy lòng của tôi cũng vẫn vô cùng tín nhiệm anh ta.

Cho dù ham muốn kiểm soát của anh ta vượt ra khỏi sức emu đựng của tôi, thế nhưng tôi vẫn luôn không thấy oán hận anh ta, thậm chí tôi đã từng ảo tưởng rằng, có lẽ một ngày nào đó anh ta sẽ khôi phục lại kí ức, chúng tôi lại có thể trở về những ngày tháng vui vẻ như trước đây.

Thế nhưng tôi biết tất cả những điều này có thể thật sự chỉ là mò kim đáy bể mà thôi, cho dù Lưu Tê thật sự khôi phục lại, chắc giữa bọn tôi vẫn còn có một bức tường vô cùng lớn, gia đình anh ta mãi mãi cũng sẽ không thể nào chấp nhận một đứa con gái có thân phận như thế này làm con dâu.

Cuối cùng tuyệt đối sẽ không thể có cái kết thúc đẹp nào được, dù cho có tiếp tục đấu tranh cũng chẳng thể nào thay đổi được điều gì, cái tham vọng quá đáng của tôi đến cuối sẽ là một lớp bong bóng, cái gốc rễ cuối cùng sẽ bị ngọn lửa đốt cháy gần hết.

Mang theo sự mất mặt nhàn nhạt, tôi đi ra khỏi trường, tự nhiên phát hiện ra ở chỗ không xa bên ngoài trường học có mấy người đang lôi kéo một cô gái.

Tâm trạng của tôi vốn dĩ đang buồn bực nên không muốn quan tâm đến những chuyện không đâu này, thế nhưng khi tôi thấy rõ cô gái đang bị lôi kéo đó là Cố Dĩnh, trong lòng tôi không biết vì sao đột nhiên bốc cháy lên một ngọn lửa vô cùng lớn.

Tôi nhanh chóng lao qua đó, tùy tiện nhặt lên một viên gạch, nhắm vào đầu một người trong chỗ đó rồi lập tức đáp qua.

“Buông cái tay chó của mấy người ra cho tôi!” Tôi giống như một người điên vậy, điên loạn vung vẫy viên gạch ở trong tay, dọa cho mấy người đó một lúc sau cũng không dám lại gần chúng tôi.

Tôi gắt gao che chở cho Cố Dĩnh ở phía sau, “Cố Dĩnh đừng sợ, có em ở đây mấy người đó sẽ không dám làm gì em đâu!”

Lúc này có một người đàn ông ăn mặc bóng loáng láng mượt bước từ trên xe xuống, thân hình anh ta không cao, làn da trắng nõn, thế nhưng mắt anh ta cứ luôn nhấp nháy, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ghét bỏ.

Anh ta cười nhẹ một tiếng: “Ha ha, cô gái này từ đâu ra vậy, tôi chỉ là muốn nói vài chuyện với cô Cố thôi mà, sao lại thành ra thế này rồi!”

Cố Dĩnh vô cùng sợ hãi, cô ấy kéo chặt lấy vạt áo của tôi nói: “Anh ta nói vớ vẩn đó, rõ ràng anh ta muốn em phải lấy thân trả nợ gì đó, em không đồng ý nên bọn họ mới lôi kéo ép em phải lên xe!”

Tôi khua khua viên gạch trong tay lấy hết sức tỏ ra là một người đanh đá nói: “Sớm biết anh không phải là người tốt gì rồi, nói cho các người biết, hôm nay có tôi ở đây, các người đừng hòng động vào cô ấy dù chỉ là một ngón tay.”

Anh ta cười cười nói: “Cái này thì không thể trách tôi, ai bảo món nợ trên người cô Cố đã đến thời hạn cuối cùng rồi, theo quy tắc giang hồ, nợ không trả, chúng tôi đương nhiên có cách xử lí của chúng tôi!”

Cố Dĩnh nhỏ giọng tranh cãi: “Anh nói láo, rõ ràng vẫn còn mấy ngày nữa mới đến hạn, tôi vẫn đang cố gắng gom tiền mà!”

Người đàn ông đó nói “Nói mặc dù không sai, thế nhưng cô Cố, bản thân cô vẫn còn là học sinh, trong nhà cũng không có nguồn thu nhập nào, cô bảo tôi làm sao có thể tin tưởng cô đây, mấy chục trăm đồng không phải là con số nhỏ, cô ngoài cơ thể còn đáng chút tiền ra, còn có con đường nào có thể kiếm tiền nữa!”

Anh ta vừa nói vừa không kiêng nể gì nhìn Cố Dĩnh từ trên xuống mà đánh giá, dường như trong mắt anh ta, Cố Dĩnh đã là một con cừu non trần truồng để mặc người ta chia cắt xâu xé vậy.

Tôi thực sự không thể emu nổi cái kiểu de dọa trắng trợn này của anh ta, tức giận nói: “Tiền cô ấy nợ anh, tôi trả thay cô ấy, đây là sáu mươi triệu, số còn lại nội trong vòng ba ngày tôi sẽ trả nốt cho anh, bây giờ lập tức cút đi cho tôi!” Vừa nói, tôi vừa lấy từ trong túi ra sáu mươi triệu kiếm được ngày hôm qua ra, ra sức ném vào mặt anh ta!

Tiếng đôm đốp nhẹ vang lên, mặt người đàn ông bị tiền đập vào lập tức đỏ lên một mảng, trong mắt anh ta bốc lên ngọn lửa phận nộ, thế nhưng anh ta thấy người xung quanh anh ta ngày càng nhiều thêm, cũng không dám làm thêm chuyện gì quá đáng nữa.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Gây Dựng Sự Nghiệp Nhân Sinh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio