Năm Tháng Mất Phương Hướng

chương 185

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 185

Thế nhưng mọi phản kháng của tôi đều là phí công vô ích, anh ta lại một lần nữa chiếm lấy tôi, để tôi tiếp tục trải qua cảm giác sống dở chết dở này.

Cho dù là bao lâu, mặc kệ là tư thế gì hay lúc nào đi chăng nữa, năng lực của Lưu Tê thật sự khiến tôi si mê, anh ấy luôn có khả năng giúp tôi cảm nhận được sự hưởng thụ lạ kỳ mà không có bất cứ gã đàn ông nào có thể mang lại, cảm giác này dường như sẽ làm cho con người ta nghiện, muốn nếm hết lần này đến lần khác.

Sau khi rời khỏi nhà của anh ấy, chân tôi vẫn còn rụng rời, tình trạng này duy trì đến tận chiều mới hơi dịu lại.

Tôi không tham dự tiết học cuối của buổi chiều, mà cùng Cố Dĩnh trốn học đi ra ngoài, dự định mua một bộ quần áo để tham gia buổi tiệc tối nay.

Đây là lần đầu tiên Cố Dĩnh trốn học, trong lòng rất sợ hãi, rồi lại vô cùng phấn khích.

Suốt đường đi cô ấy luôn nhìn xung quanh, chỉ lo thành viên của hội kỷ luật bỗng nhiên từ đâu chui ra bắt mình lại.

"Viện Viện, hay là chúng ta về đi, dù sao thì cũng sắp tan học rồi!" Cô ấy lo lắng nói với tôi.

Tôi khinh thường nói với cô ấy : "Sao em nhát gan thế, bọn họ cũng không phải FBI, nào có thần thông quảng đại như vậy, bảo đến là đến ngay được."

Dưới sự khích lệ của tôi, cô ấy cũng dần dần buông bỏ cảm giác hoài nghi lo lắng, chúng tôi rất nhanh đã đến khu phố mua sắm bên ngoài trường học.

Thường thì buổi tối là lúc nơi đây nhộn nhịp nhất, hiện giờ còn cách trời tối một khoảng thời gian, nhưng lượng người qua lại trên đường đã không ít.

Chẳng rõ vì sao mà từ khi chúng tôi bước chân ra khỏi trường học, tôi luôn có cảm giác bị người theo dõi, thế nhưng lúc quay đầu lại kiểm tra thì không phát hiện ra chỗ nào kỳ lạ.

Tôi cười khổ một tiếng, thầm nghĩ chính mình thật sự là bị Cố Dĩnh kéo xuống hố rồi, chẳng biết từ lúc nào lại bắt đầu lo sợ lung tung.

Chúng tôi dạo một vòng các cửa hàng, dường như yêu cầu của Cố Dĩnh đối với quần áo rất cao, lựa thế nào cũng không khiến cho cô ấy cảm thấy hài lòng.

Tôi liên tục thay đổi bảy tám bộ mà cô ấy vẫn trưng ra vẻ mặt bất mãn, bèn tức giận nói: "Đại tiểu thư, giờ chúng ta chỉ tham gia một buổi gặp mặt mà thôi, không cần phải ăn diện như cô dâu đâu!"

Cố Dĩnh lắc đầu nói: "Như vậy sao được , Viện Viện của nhà chúng ta phải xinh đẹp nhất, không thể để cho bất cứ kẻ nào vượt mặt!"

Bàn đến phương diện váy vóc trang điểm, tôi thật sự không tài nào bì nổi với tiểu công chúa Cố Dĩnh này được, gu thẩm mỹ của cô ấy từ nhỏ đã ăn đứt tôi cả một đoạn dài, hiện giờ mắt nhìn của cô ấy còn cao hơn cả trời

Đi dạo hai ba giờ liền, chúng tôi mới chọn được bộ quần áo vừa ý, tôi mặc một chiếc váy dài, dây áo mảnh khoét sâu xuống bộ ngực, vóc dáng hoàn hảo được phô bày trọn vẹn, nhất là khi được ánh đèn chiếu vào, màu đen càng làm tôn lên nước da trắng nõn của tôi.

Cô ấy chọn một chiếc váy liền màu trắng ngà bó sát vào người, dài qua đầu gối, tôi chưa từng trông thấy cô ấy mặc quần áo gợi cảm như vậy bao giờ, tò mò hỏi: "Tiểu Dĩnh, hôm nay em làm sao thế, ăn mặc khiêu gợi như vậy chẳng lẽ là định câu dẫn mấy anh đẹp trai ở buổi gặp mặt sao!"

Cố Dĩnh khẽ cười một tiếng, thân mật ôm cánh tay của tôi nói, "Chẳng phải là vì em đây sợ chị bị mấy anh đẹp trai dụ dỗ, nên mới cố ý chọn bộ này để chị không rời mắt được hay sao chứ"

Nụ cười mỉm xinh đẹp của cô đầy sức quyến rũ hút hồn người khác, khiến cho tôi cũng không kìm được mà thấy rung động trong lòng.

Đang muốn khen ngợi cô ấy vài câu, đột nhiên trước mắt xuất hiện hai tên say khướt đi đứng lảo đảo.

Bọn hắn rõ ràng là đã bị vẻ đẹp cùng sự quyến rũ của tôi và Cố Dĩnh hấp dẫn, ánh mắt lăm le nhìn chằm chằm, như đói khát muốn ăn sạch chúng tôi.

Tôi vội vàng lôi kéo Cố Dĩnh, nhỏ giọng nói với cô ấy: "Chúng ta mau đi thôi!"

Tuy rằng bọn tôi muốn tránh, nhưng phiền toái lại cứ tự tìm tới cửa.

Một trong hai con ma men kia đi về phía chúng tôi, cười thô bỉ hỏi: "Em gái, bao nhiêu tiền một đêm, hai người một lúc có được giảm giá hay không!"

Nghe xong tôi liền nổi giận, tuy rằng tôi làm gái, nhưng bản thân tôi chưa bao giờ tiếp loại khách hạ đẳng như thế này, một bên kéo Cố Dĩnh toan chạy đi, một bên mắng: "Em gái cái con mẹ nhà mày, muốn chơi gái thì về nhà mà chơi mẹ mày ấy!"

Tên nát rượu kia hình như còn trẻ người non dạ, bị tôi chửi lại như vậy liền nổi trận lôi đình, chặn đường rồi hung ác nói: "Con điếm thối này, khinh ai đấy, tưởng tao đéo có tiền à, tin tao cầm tiền táng chết cụ mày không?" Nói xong hắn bèn lôi từ trong túi ra mấy cọc tiền, rút bừa một nắm quăng thẳng vào mặt chúng tôi.

Tôi liếc mắt nhìn cái túi căng phồng trên người hắn, nếu như bên trong đóng thành từng xấp một, phỏng chừng ít nhất cũng phải mấy chục triệu.

Tôi nhủ thầm trong lòng, con sâu rượu này ăn mặc chả ra làm sao, chẳng khác gì tên côn đồ, vậy mà không ngờ được lại có nhiều tiền như vậy, không lẽ tôi nhìn nhầm rồi.

Có điều nghĩ đi nghĩ lại, thì mấy năm nay làm gì có ai không dưng mang theo nhiều tiền như thế trên người đâu, sợ là số tiền kia chẳng có lai lịch tốt đẹp gì cho cam!

Trông hắn say bí tỉ, tôi thật sự không muốn dây vào loại người không rõ thân phận này, nhất là trong lúc nhạy cảm như thế, vì vậy tôi cố gắng kìm lửa giận trong lòng kéo Cố Dĩnh đi.

Ai ngờ tên kia không những không được như ý thì dai như đỉa, còn gọi thêm một con sâu rượu đến bao vây chúng tôi, bị bọn họ một trước một sau kẹp chặt, hai đứa chúng tôi không còn đường lui.

Người trên đường tuy rằng không ít, nhưng nhìn thấy hai kẻ cao to xăm trổ đầy mình, cũng không dám qua đây giúp chúng tôi.

Tên sâu rượu kia dường như vô cùng đắc ý, một tay cầm cọc tiền dày, bên còn lại giữ lấy tay tôi.

Tôi giãy dụa một lúc cũng không thể giằng khỏi tay hắn, bèn hét lớn: "Buông ra, mày biết tao là ai không?!"

Tên ma men kia không hề biết trời cao đất rộng, cười gằn một tiếng: "Ông kệ mày là ai, ông đây chỉ biết chúng mày là cái bọn để người khác đè là được rồi!"

"Đồ khốn nạn, mày dám chọc vào tao, có tin tao cho mày ở ngay chỗ này không sống nổi quá ba ngày không!" Tôi tiếp tục đe dọa, hy vọng có thể dọa cho hắn do dự một chút.

Ai ngờ hắn quả thật là lỗ mãng đến cực điểm, cái miệng rộng sặc mùi rượu dán lên, thốt ra tiếng lầm bầm lầu bầu, "Bọn con gái chúng mày không phải là thèm tiền sao, ông đây có tiền, cho mày, cho mày hết đó!" Hắn nói xong liền kéo tôi qua, một tay vạch ngực tôi rồi nhét một xấp tiền lớn vào trong.

Cổ áo của tôi vốn dĩ đã thấp, bị hắn ta kéo ra như vậy lập tức đều lộ hết ra tất cả ra ngoài.

Một vùng da thịt trắng như tuyết, cùng với bộ ngực đang nảy lên nảy xuống càng khiến cho hắn ta nhìn chòng chọc, hắn rớt nước miếng, vừa thò tay vào trong túi nắm lấy tiền, vừa đẩy vào trong ngực tôi.

Tôi nổi giận tới cực điểm, liều mạng đánh trả hắn, Cố Dĩnh cũng ở một bên hỗ trợ, cục diện lập tức trở nên hỗn loạn.

Trong lúc tôi đang giãy dụa, hắn lại nhét một nắm tiền vào, "Muốn bao nhiêu thì cứ nói, ông đây có tiền!"

"Đồ khốn nạn, mày đi chết đi!" Thật sự không thể nhịn được nữa, tôi thừa dịp hắn không chú ý, hung hăng đá một phát vào bộ phận bên dưới của hắn, hắn lập tức đau đớn gào khóc thảm thiết, nhân cơ hội đó tôi nhanh chóng lôi kéo Cố Dĩnh chạy trốn.

Truyện convert hay : Manh Bảo Giá Lâm: Ngọt Sủng Thần Bí Thê

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio