Năm Tháng Mất Phương Hướng

chương 188

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 188

Uông Dương nghe vậy, ngây ra một lúc, sau đó tiếp tục nói: “Viện Viện, anh không ngốc, anh không quan tâm người khác nói gì về em, anh cảm thấy em đáng được vậy , thế là đủ rồi !”

“Uông Dương, rốt cuộc phải nói như thế nào anh mới chịu hiểu, có phải anh muốn ép em nhảy từ đây xuống anh mới chịu tỉnh ngộ!” , nói rồi tôi đi về phía lan can của tầng thượng, tâm trạng kích động làm ý thức của tôi có chút không được tỉnh táo.

Lan can không cao lắm cũng chỉ bằng tòa nhà hai tầng, nhưng tôi làm như vậy đã khiến Uông Dương kích động theo, vội vàng gọi to ngăn cản : “Viện Viện, em đừng làm chuyện dại dột, anh không ép em nữa, qua đây đi !”

Tôi đau khổ đứng trên lan can của tầng thượng mà không hề quay lại, sự đau khổ, uất ức trong lòng cùng lúc dâng lên, tôi khóc lóc nói với anh : “Uông Dương, em thích anh, thật sự rất thích anh, từ lần đầu gặp em đã thích anh đến vô phương cứu chữa , nhưng số phận lại tàn nhẫn đến vậy, lại không để em là người đầu tiên gặp anh .!”

“Em của ngày đó đã không còn thuần khiết, em đã suy sụp rồi, mãi mãi cũng không thể quay đầu lại, vậy nên em chỉ có thể chịu đau mà vứt bỏ sự mơ mộng về anh!”

“Nhưng sự quan tâm của anh lần nữa nhen nhóm hi vọng cho em, nhưng lúc đó anh lại chọn rời xa, còn em không thể chịu đựng được áp lực của cuộc sống, một lần nữa suy sụp, khi em sớm đã quen với mọi thứ, cất giấu nỗi đau ở một góc thì anh lại xuất hiện, vô tình đánh mất mọi sự cố gắng của em, lại một lần nữa đẩy em vào cuộc sống bế tắc.”

“Em đã không còn là em của ngày trước, em không xứng với anh, Uông Dương, quên em đi, xin đừng làm trái tim em vì anh mà đau thêm bất kỳ một lần nào nữa, được không!”

Hàng loạt câu độc thoại của tôi khiến Uông Dương toàn thân run rẩy, anh ta thật sự không ngờ rằng sự xuất hiện của anh lại gây cho tôi kích động đến vậy. Nếu tôi không quan tâm anh ta thì nỗi đau này chẳng là gì cùng lắm là đường ai nấy đi, nhưng sự thật là tôi quan tâm anh ta, đặc biệt quan tâm anh ta, cũng chính vì quan tâm anh ta đến vậy nên khi đứng trước mặt anh ta tỏ tình trái tim tôi đau biết nhường nào.

Anh ta gần như đã gục dưới đất, giọng nói run rẩy: “Viện Viện, anh xin lỗi, anh thật sự không muốn làm tổn thương em, anh không biết, em……” Tôi thẫn thờ một lúc lâu, dường như đang tìm lối thoát thích hợp vậy.

Nhưng tôi không cho anh cơ hội để tiếp tục nói, “Uông Dương, anh hãy quên em đi, thật sự hãy xem chuyện giữa chúng ta như một giấc mơ vậy, lúc rảnh rỗi có thể thoáng nghĩ về nhau vậy là đủ rồi !”

Uông Dương nắm chặt tay thành nắm đấm, vẫn đang thử, thử thăm dò ý kiến tôi: “Viện Viện, hãy để anh đưa em đi khỏi đây, đến một nơi không ai quen biết chúng ta rồi làm lại từ đầu, được không em, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em, anh thề đó !”

Nói thật lòng, khi nghe thấy ý kiến của anh tôi đã thật sự rung động, nhưng nghĩ lại, nếu cứ như vậy mà lặng lẽ rời đi, không cần nói được hay không được mà cái chính là phải từ bỏ mọi thứ trước mắt, từ bỏ mọi thứ phiền muộn, điều này tôi của hiện tại có thể làm được sao.

Quên đi những lời thề non hẹn biển có thể làm được, thời gian sẽ làm phai mờ đi tất cả, ngày tháng dài quên được họ không phải là chuyện không thể, nhưng còn Cố Dĩnh và Đông Phi, tôi có thể nhẫn tâm rời xa họ sao, Cố Dĩnh không có tôi, những ngày sau này sẽ ra sao, liệu cô ấy sẽ chìm đắm nhớ tôi như vậy chứ, đây đều là vấn đề.

Điều quan trọng nhất không phải là những thứ này mà là chúng tôi ai cũng có gia đình riêng, nếu cắt đứt hoàn toàn liên lạc với họ, tôi có thể làm được không, nghĩ tới mẹ, nghĩ đến công ơn nuôi dưỡng dạy bảo suốt hơn 20 năm qua tôi sẽ tuyệt đối không cứ thế mà rời đi.

Còn bố mẹ, người thân của Võng Uông Dương, nếu chúng tôi thật sự như vậy mà đi vậy há chẳng phải hại anh ta cũng cắt đứt liên lạc với gia đình sao, khiến gia đình anh ta, bố mẹ anh ta hoàn toàn mất đi Uông Dương, như vậy chẳng khác nào đang giết anh ta vậy.

Nghĩ thông mọi thứ, tôi lắc đầu thật mạnh: “Uông Dương, anh thật sự nhẫn tâm rời khỏi người đã nuôi dưỡng anh suốt 20 năm qua sao, anh có thể nhẫn tâm để họ mãi mãi cũng không nhìn thấy anh sao.!”

Anh ta do dự, suy nghĩ vừa nãy thật sự là ý nghĩ bộc phát của anh ta chứ không hề nghĩ đến hậu quả về sau, nhưng tính độc lập tương đối kiên cường của anh ta vẫn là cứng rắn: “Chúng ta không phải là mãi mãi sẽ không quay về, chỉ cần đợi tất cả mọi người quên em, quên đi quá khứ của em, chúng ta muốn đi đâu không phải đều được sao.!”

Tôi cười đau khổ, để người khác quên đi mình quả thực không phải là chuyện khó, nhưng bản thân có thể tự quên đi quá khứ của bản thân hay không, nếu như ngay cả bản thân mình cũng lừa không được vậy sao có thể lừa được người khác, trốn tránh thật sự sẽ khiến mọi chuyện thuận lợi hơn sao, cũng chưa chắc mà.

“Uông Dương, đừng tự lừa dối mình, anh có thể không quan tâm em, nhưng em quan tâm , trái tim em đã không còn cách nào mở rộng vì anh, chuyện này hãy dừng ở đây thôi, được không, hãy coi như em đang cầu xin anh!”

Uông Dương kích động đứng dậy, vẫn muốn nói điều gì đó.

Hành lang đột nhiên xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp, thướt tha, đó là Cố Dĩnh.

Cô ấy nhìn thấy tôi lập tức vui mừng: “Viện Viện, chị quả đúng là đang ở đây, bảo sao tìm khắp bên dưới đều không thấy chị!”, nói xong cô ấy liền phát hiện ra Uông Dương: “Thì ra nhân vật chính đêm nay cũng ở đây, hai người đang nói thì thầm gì vậy?”

Tôi nhân lúc trong bóng tối khẽ khàng dụi dụi đôi mắt đã đỏ hoe, đứng dậy đi về hướng Cố Dĩnh, nhưng khi đi qua người Uông Dương anh ta lại kéo cánh tay tôi lại, dùng giọng nói mà chỉ tôi có thể nghe thấy: “Viện Viện, anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc vậy xin em cũng đừng bỏ cuộc, được không, hãy cho anh thêm một cơ hội !”

Trái tim tôi run lên một hồi, nhưng tôi vẫn là kìm chế sự rung động của bản thân, kiên quyết thoát khỏi cánh tay anh ta, nhỏ giọng nói với anh: “Uông Dương, thật sự cảm ơn tình yêu của anh, nhưng anh yêu nhầm người rồi, hãy đi tìm một cô gái trong trắng đi, em không phải là tương lai của anh!”

Nói xong liền nhanh chóng rời đi, không hề nghe thấy câu nói nhỏ cuối cùng của Uông Dương: “Viện Viện, em đã chiếm trọn một vị trí quan trọng trong trái tim anh, cả đời này sao anh có thể yêu thêm người khác được chứ!”

Xuống lầu, Cố Dĩnh vội vàng kéo tôi mà nói: “Viện Viện, anh ta đã nói gì với chị, sao hai người nói chuyện lâu đến vậy!”

Lời của cô ấy vẫn chưa dứt liền nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe dưới ánh đèn, cô ấy lập tức cau mày giọng nói the thé: “Có phải anh ta đã ức hiếp chị, em sẽ lột da hắn trút giận cho cô!”

Cố Dĩnh không biết tại sao lại phẫn nộ đến vậy, nhìn bộ dạng hung dữ của cô ấy, nghe cô ấy nói sẽ lột da Uông Dương tôi còn tưởng là thật, vội vàng kéo cánh tay cô: “Tiểu Dĩnh, em đừng kính động, không phải như em nghĩ đâu, chị và Uông Dương chỉ là bạn cũ, vừa nãy chỉ là nhắc lại những truyện đau lòng trước đây có chút xúc động mà thôi, không có gì to tát cả.”

Truyện convert hay : Thiên Tài Tiểu Y Phi

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio