Năm Tháng Mất Phương Hướng

chương 190

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 190

Đối phương chắc chắn đã không hề khách khí, để bọn họ đợi ở chỗ nào đó, rồi đi tìm người trở lại tính sổ, cũng không biết hai tên này có bị ngốc không mà lại thật sự đứng đợi ở đó.

Sau đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trước đó một, hai giờ đồng hồ bọn họ đã bị phát hiện chết trong con hẻm vừa nãy.

Ba người chúng tôi nghe bác tài xế kể chuyện suốt cả quãng đường, tỏ ra vẻ hứng thú nghe, khả năng kể chuyện của bác tài xế quả thật vượt xa nhà kể chuyện chuyên nghiệp, một việc đơn giản lại được bác ấy lan man vòng vèo, trước lúc xuống xe Đông Phi và Cố Dĩnh vẫn đáp lại ý, liên tục khen ngợi bác làm nghề tài xế quả thật là chôn vùi tài năng.

Nhưng tôi nghe bác kể xong, trong lòng lại có chút lo lắng, có điều có lẽ tôi đã thật sự uống rất nhiều, ý nghĩ đó chỉ là tia sáng lóe qua mà thôi, rất nhanh đã bị quên lãng.

Sau khi ba người chúng tôi trở về chung cư, hai người họ vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc là ai giết mấy người kia, rốt cuộc là vì lý do gì, còn tôi đi tắm rửa trước, thấy hai người bọn họ vẫn chưa có ý định đi ngủ liền cười rồi nói với họ nếu còn không chịu đi ngủ thì chúng ta lại uống thêm một vòng nữa.

Ý kiến này lập tức thu hút được câu trả lời nhiệt tình của họ, bày đủ rượu, cốc chúng tôi lại tiếp tục uống.

Uống đến cuối cùng cũng không biết là ai đưa ra đề nghị học cách chơi trò oẳn tù tì của bọn con trai, người nào thua phải cởi quần áo, trò chơi này tôi cũng đã từng chơi qua một, hai lần, nhưng đó đều là vì làm vui vẻ, chiều ý khách, cũng là vì để kiếm tiền, luật chơi cũng coi như đã quen.

Cố Dĩnh không chút kinh nghiệm là người đầu tiên bị tôi và Đông Phi liên kết bắt nạt cởi sạch hết đồ, sau đó Cố Dĩnh lại cầu khẩn tôi giúp cô, vậy là dưới sự giúp đỡ của tôi, Đông Phi rất nhanh cũng bị lột sạch khômg còn thứ gì.

Cứ như vậy hai người họ nhìn thấy chỉ còn mình tôi vẫn mặc quần áo liền kết hợp cùng nhau nhằm vào tôi, hai nắm tay khó đấu lại 4 tay, cũng rất nhanh tôi đã bị lột sạch, bị hai người họ liên thủ ức hiếp lộ hết ra thành bông hoa trắng nõn nà.

Ba bông hoa trắng tinh khôi, lại lần nữa xuất hiện trong căn phòng này, lần này không có ai làm phiền bên ngoài, chúng tôi đã chơi hết mình cùng nhau, trên người không còn mảnh vải nào, chúng tôi lại bắt đầu cùng nhau chơi trò ai thua phải tặng một nụ hôn.

Lúc bắt đầu, Đông Phi vẫn còn có chút ngại ngùng, nhưng nhìn thấy tôi và Cố Dĩnh không kiêng dè gì mà hôn nhau thậm chí còn sờ mó nhau, tâm hồn thiếu nữ của cô dường như đã có chút rung động, phóng khoáng gia nhập cùng chúng tôi.

Cũng không biết có phải là do kích thích của rượu hay là chúng tôi đều đã bị dục vọng khống chế thân xác, đêm hôm nay trở thành đêm khoái lạc của ba người con gái chúng tôi.

Chúng tôi thử hết đủ các tư thế, hết mình phục vụ đối phương, tuy khoái cảm không thật bằng cùng với đàn ông, nhưng lại tràn đầy sự kích thích khác nhau.

Do giữa chúng tôi vẫn còn rất trúc trắc, động tác cũng không đủ thành thạo, ân ái một, hai giờ đồng hồ tất cả mới đạt đến khoái lạc cực độ, mồ hôi nhễ nhại, ba người chúng tôi cùng buồn ngủ, cứ thế thiếp đi trong hạnh phúc.

Ngày hôm sau thức dạy đã là 10 giờ sáng, ba người chúng tôi nhìn nhau, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng, mặc dù mọi người đều đã rất thân thuộc với nhau, nhưng cùng với chị em tốt làm ra chuyện xấu hổ như kia vẫn là khiến chúng tôi cảm thấy ngại ngùng không thôi.

Sau khi lặng lẽ mặc lại quần áo, chúng tôi đều chọn cách im lặng không bàn chuyện đêm qua, chỉ coi nó là một giấc mơ đẹp, cũng là một hồi ức không tồi.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, lúc đi ăn trưa ở căng tin, Phương Kỷ bỗng nhiên gọi điện thoại đến nói là có chuyện gấp tìm tôi.

Bên ngoài trường học, vẫn là chỗ cũ, tôi tìm thấy xe của anh ta, vừa lên xe, anh liền hỏi tôi với vẻ mặt lo lắng hốt hoảng: “Viện Viện, em tối qua có đến phố XX chưa !”

Sau khi nghe xong trong đầu như có một tia sáng vụt qua, trong bụng thầm nghĩ nhất định đã xảy ra chuyện gì.

Tôi cẩn thận hỏi anh: “Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì hay sao, nhìn anh có vẻ rất hốt hoảng !”

Phương Kỷ liên tục xua tay, căng thẳng khác thường, anh vội vàng hỏi: “Em nói thật cho anh biết, rốt cuộc em đã đi qua nơi đó chưa!”

Trong lòng tôi dường như đã chắc chắn với suy đoán đó, nhất thời cũng không biết nên trả lời anh ta như thế nào, nếu không cẩn thận sẽ tự rước lấy phiền phức, tôi thật sự không biết thế nào cho phải.

Phương Kỷ rõ ràng cũng nhìn ra tôi đang căng thẳng, anh gắng gượng đè ép sự căng thẳng trong lòng: “Viện Viện, em không cần sợ, cứ việc nói cho anh sự thật, bất luận chuyện lớn như thế nào anh cũng sẽ giúp em!”

Tôi cuối cùng vẫn là chọn tin tưởng Phương Kỷ, tôi biết anh sẽ không hại tôi liền gật đầu: “Chập tối qua em quả thật là có đi ngang qua đó, nhưng chỉ là cùng bạn đi mua quần áo thôi!”

“Sau đó thì sao, hai người có gặp phải chuyện gì đặc biệt không!” , khi anh hỏi khuôn mặt lộ rõ vẻ quái dị, không thể nhìn ra được anh ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì, muốn biểu đạt cái gì.

Tôi do dự một lúc mới nói ra sự thật “Sau khi em với bạn mua quần áo xong đi ra gặp phải hai tên say rượu, họ trọc ghẹo bọn em, cuối cùng em đạp trúng chân một tên nhân lúc họ không chú ý bọn em đã chạy trốn !”

Phương Kỷ nghe xong gật đầu hài lòng, nhưng anh ta dường như lại nghĩ ra điều gì đó, lại hỏi: “Vậy lúc đó hai người có phát hiện ra họ có điểm gì đặc biệt không, nói thế nào nhỉ…..chính là có chỗ nào kỳ quái không?

Trong lòng tôi hồi hộp, Phương Kỷ truy hỏi như vậy nhất định là đã biết chuyện tiền nong, nhưng anh ta lại không nói trực tiếp, liệu có phải đã nghi ngờ tôi điều gì, tôi không trách anh nghĩ vậy về tôi nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu nhưng vì để thoát hoàn toàn khỏi chuyện này tôi vẫn có ý định nói toàn bộ sự việc cho anh.

Tôi sắp xếp lại dòng suy nghĩ rồi nói: “Thật ra có chút kỳ lạ, bên người họ mang theo một túi lớn, lúc đầu em cũng không biết bên trong là thứ gì, nhưng sau đó gã say rượu kia coi bọn em như gái ngành, bắt đầu dùng tiền dụ dỗ bọn em, còn nhét tiền vào quần áo em, em lúc đó mới biết bên trong túi của hắn toàn là tiền mặt, nhìn có vẻ ít nhất cũng hơn 3 tỷ.”

Phương Kỷ gật đầu có chút kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Thế đúng rồi, chả trách bọn họ lại bị mất mạng, thì ra là vì tiền!”, nhưng anh ta lại lập tức quan tâm tôi hỏi han: “Em không sao chứ, bọn chúng có làm em bị thương gì không!”

Nhìn ánh mắt lo lắng không chút giả tạo của anh ta, trong lòng tôi có chút cảm động, liền nói: “Không bị thương gì cả, chỉ là bị bọn họ doạ sợ thôi, vẫn may cuối cùng cũng thoát được bọn chúng nếu không cũng không biết sẽ chịu thiệt thêm gì đây.”

Phương Kỷ gật đầu yên tâm : “Anh không phải sớm đã nhắc nhở em dạo này trên phố rất loạn rồi hay sao, hạng người nào cũng có, vậy mà em vẫn ung dung dạo phố mua sắm!”

Tôi không khách khí mà nhìn anh với con mắt toàn lòng trắng: “Lẽ nào em ra ngoài mua quần áo, ăn bữa cơm cũng không được sao, nếu đến những chuyện này cũng không được làm vậy có khác gì là giam cầm.”

Truyện convert hay : Chấn Nam Minh

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio