Năm Tháng Mất Phương Hướng

chương 192

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 192

Phương Kỷ cũng không hỏi được gì từ tôi, lại dặn dò tôi một lần nữa không được ra ngoài đi linh tinh vào buổi tối các thứ rồi mới rời đi.

Tôi trở về trường học mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quyết định gọi điện thoại hỏi dò Vũ Dương và Lưu Tê có phải chính họ đã âm thầm làm ra chuyện này.

Điện thoại của Lưu Tê không kết nối được, cũng không biết là anh ta cố tình không nghe điện thoại của tôi hay thật sự đang bận chuyện gì.

Vũ Dương ngược lại rất nhanh đã nghe điện thoại của tôi, tôi không trực tiếp hỏi anh có làm ra chuyện này hay không, chỉ là nói bóng nói gió hỏi anh đang ở đâu, đêm qua có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không.

Anh ta hình như vẫn đang ở thành phố G, khoảng thời gian này đều không có ở đây, luôn ở bên ngoài xử lý chuyện kinh doanh của gia đình, tôi biết anh ta hoàn toàn không có cơ hội để biết chuyện gì đã xảy ra với tôi nên đối với anh cũng không có nghi ngờ gì.

Còn Hứa Phi, tôi không có dũng khí gọi điện thoại cho anh ta, theo lý mà nói anh ta là người không có khả năng nhất liên quan đến chuyện này, tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là quyết định không gọi điện thoại cho anh ta, một đống chuyện riêng của anh ta chắc chắn cũng đủ làm anh bận bịu đến chóng mặt rồi, tôi đoán anh ta cũng không có khả năng biết đến chuyện này.

Cuối cùng là Uông Dương, tôi căn bản không nghĩ đến anh ta, cứ cho là anh ta biết tôi bị người khác bắt nạt, nhiều nhất cũng là ẩu đả một trận, nhưng nói đến giết người anh ta vẫn chưa có cái gan đó.

Sau khi bình tĩnh trải qua một buổi chiều, tâm trạng của tôi cuối cùng đã trở lại yên tĩnh rất nhiều, tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, cuối cùng cảm thấy cái chết của hai người này rất có khả năng không chút liên quan gì đến Lưu Tê mấy người họ, hoàn toàn là tôi đang lo vớ lo vẩn, họ rất có thể đã chết trong tay mấy kẻ thấy tiền là mắt sáng, cũng có thể là hậu quả của việc đấu tranh nội bộ giữa mấy người bọn họ.

Nghĩ thông những chuyện này bản thân cũng nhẹ nhàng đi không ít, nhưng lập tức lại nghĩ đến truyện tôi và Cố Dĩnh đã lấy không ít tiền của hai gã kia, nếu như chuyện này là người không liên can giết chết thì tôi còn nhẹ nhõm được chút, nhưng nếu bọn họ đều bị bản thân hại chết thì tôi và Cố Dĩnh có thể sẽ gặp nguy hiểm .

Chuyện này vì số tiền đó mà đến hai tên thuộc hạ cũng có thể giết, để giữ bí mật thì chuyện giết tôi và Cố Dĩnh cũng không phải là truyện to tát gì với họ.

Nghĩ đến đây tôi liền vội vàng gọi điện thoại cho Cố Dĩnh bảo cô ấy nhanh chóng cùng tôi trở về nhà, trước khi bên phía Phương Kỷ lấy được thông tin chính xác thì không được bước ra khỏi nhà nửa bước.

Lúc Cố Dĩnh tìm thấy tôi đúng lúc tôi đang ở trong siêu thị cách trường không xa mua đồ dự trữ.

Cô ấy thấy tôi mua túi lớn túi bé rất nhiều đồ, liền tò mò mà hỏi: “Viện Viện, tủ lạnh của nhà mình sớm đã đầy đồ ăn rồi, chị mua nhiều đồ như vậy ba người chúng ta cũng ăn không hết !”

Tôi bây giờ trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ làm thế nào để tránh được nguy hiểm, nói chuyện cũng không suy nghĩ gì, nói với cô ấy trong sự lo lắng: “Đã đến nước nào rồi còn có tâm trạng mà lo lắng ăn hết với không ăn hết, nếu lần này chúng ta thoát không được thì muốn ăn e rằng cũng không ăn được!”

Cố Dĩnh bị lời tôi nói dọa đến hốt hoảng kéo chặt tay tôi: “Viện Viện, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không, không phải chịđang giấu em chuyện gì đó chứ!”

Tôi sững người, lúc này mới nhận ra bản thân đã không cẩn thận lỡ miệng, vốn định giải thích nhưng nhìn thần sắc lo lắng của Cố Dĩnh vẫn là nên nói sự thật với cô: “Tiểu Dĩnh, hai kẻ say rượu chúng ta gặp tối qua đã chết rồi, chị lo lắng có chuyện gì không tốt sẽ rớt xuống đầu chúng ta nên có ý định gần đây sẽ trốn trong nhà trọ, tránh đầu ngọn gió!”

Cố Dĩnh nghe tôi nói xong kinh ngạc xém chút la lên, lập tức cô ấy nghĩ đến chuyện đêm qua khi ngồi trên xe taxi, vội vàng kinh ngạc nói: “Viện Viện, làm sao mà chị biết được vậy, bọn họ chết như thế nào, sao chị lại nói cái chết của họ có khả năng sẽ liên lụy đến chúng ta!”

Trên đường trở về, tôi giải thích cho cô ấy: “Đều tại chị nhất thời bị ma ám tham lam số tiền kia, chị chính là sợ bọn người kia vì muốn tìm tung tích số tiền đó mà sẽ gây phiền phức cho chúng ta!”

Cố Dĩnh ban đầu cũng sợ nhưng sau khi cô ấy nghĩ lại kỹ lưỡng liền nói với tôi: “Viện Viện, chuyện này sao có thể trách chị được, hoàn toàn là do bọn họ tự chuốc lấy, cho dù không có chuyện của chún ta thì hạng người huênh hoang khoác lác như chúng bị người khác nhớ đến cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì. Chị nghĩ nhiều rồi, em thấy hoàn toàn không liên quan gì đến chúng ta, chị lo lắng thừa rồi!”

Nghe cô ấy phân tích như vậy, trong lòng tôi thực sự nhẽ nhõm đi rất nhiều, nhưng cẩn thận vẫn hơn, phòng còn hơn chống, tôi vẫn quyết định gần đây sẽ không ra khỏi nhà, đợi tin tức từ Phương Kỷ rồi mới tính tiếp.

Tôi nói với Cố Dĩnh: “Vẫn là nên cẩn thật một chút, lỡ như chị đoán đúng thế không phải chúng ta phiền phức lớn rồi sao, dù sao cũng chỉ có vài ngày, cố gắng chịu đựng một chút là qua thôi!”

Cố Dĩnh biết rõ sự cố chấp của tôi, cô ấy đặc biệt quan tâm đến cảm xúc của tôi cũng chính là đồng ý cách nghĩ của tôi.

Sau khi trở về nhà trọ, tôi đã suốt đêm tìm người khóa thêm hai chiếc khóa ở cửa lớn nhà trọ rồi mua vài chiếc dao gọt hoa quả của cửa hàng ngũ kim dưới lầu để phòng thân, mặc dù biết rõ làm những chuyện này có thể sẽ không có tác dụng gì nhưng nếu không làm gì cả thì sẽ càng cảm thấy bất an.

Cố Dĩnh và Đông Phi đều biết, bọn họ ngược lại lại nghĩ thoáng hơn tôi, thấy tôi lo lắng như vậy vẫn không ngừng khuyên giải tôi cứ yên tâm.

Cứ như vậy chúng tôi sống qua hai ngày với tâm trạng nơm nớp lo sợ, hai ngày này ba người chúng tôi ăn, uống, vui chơi cũng rất vui, mặc dù không ra ngoài nhưng lại sống rất thoải mái đầy màu sắc.

Vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy mà qua đi, nhưng đến ngày thứ ba đột nhiên tôi nhận được một cuộc điện thoại thần bí, suýt chút nữa đẩy chúng tôi xuống đáy sâu.

Đầu dây điện thoại bên kia không nghe được rõ là ai nhưng luôn cho tôi cảm giác gì đó rất quen thuộc, ngữ điệu của anh ta rất kỳ quái, dường như đang đặc biệt kìm nén thứ gì đó vậy.

Không đợi tôi hỏi anh ta là ai, hắn liền lên tiếng: “Tôi biết chuyện của cô, cô phiền phức lớn rồi!”

Tôi vừa nghe hắn nói, trái tim lập tức không tự chủ được mà bắt đầu đập mạnh, tôi không biết chuyện hắn nói cụ thể là chuyện gì nhưng bỗng chốc nghĩ ngay đến chuyện hai gã say rượu kia gần đây luôn dày vò tôi, đến thở mạnh tôi cũng không dám, thử dò hỏi: “Anh là ai, anh rốt cuộc đã biết chuyện gì!”

Hắn cười khanh khách một tiếng rồi nói: “Cô đừng giả vờ nữa, tôi biết là cô hiểu mà!”

Trong lòng tôi càng cảm thấy kỳ lạ, giọng nói này thật sự có chút quen thuộc chỉ có điều không khớp với số đó, tôi có cảm giác có chút bị người khác đưa ra làm trò đùa, lần nữa lớn giọng hỏi: “Anh rốt cuộc là ai, không cần phải giả thần giả quỷ, tôi sẽ không sợ anh đâu!”

Anh ta lại lần nữa cười với giọng kỳ quái, ngữ điệu đầy ắp sự chế giễu: “Haha, đúng thật là làm người khác tổn thương mà, cô tưởng rằng cô có thể dọa được tôi sao, tôi biết cô có rất nhiều chỗ dựa, có rất nhiều người chống lưng cho cô, nhưng có điều cô vẫn chưa biết, chỗ dựa vững chắc của cô hiện nay đến bản thân cũng khó có thể bảo vệ nổi, cô đừng giả ngu với tôi nữa.!”

Con người này rõ ràng là biết tôi, hơn nữa còn hiểu tôi rất rõ nhưng hắn cứ nói như vậy khiến tôi tức giận vô cùng.

Truyện convert hay : Trọng Sinh To Lớn Giải Trí Gia Hệ Thống

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio