Năm Tháng Mất Phương Hướng

chương 19 bước đi khó khăn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 19: BƯỚC ĐI KHÓ KHĂN

Vừa hết tiết, Dương Hồng đã kéo tôi đến một khách sạn. Dương Hồng lấy chứng minh thư ra đưa cho lễ tân để thuê phòng, bây giờ tôi chắc là đã trở thành khách quen của khách sạn rồi.

Nhân viên lễ tân nhìn tôi bằng ánh vắt có chút khinh bỉ, nhưng đó không phải là chuyện mà tôi có thể quản người ta được. Người bán thân thể như tôi đáng bị người ta đối xử như vậy, nhưng mà trong lòng tôi thực sự vẫn có chút gì đó không cam tâm.

Tôi chỉ vì muốn sống tốt hơn mà thôi, dựa vào đâu mà phải nhận sự đối xử như vậy. Tôi nhìn nhân viên lễ tân kia, nhìn ánh mắt vẫn luôn nịnh hót của cô ta với Dương Hồng, vừa nhìn đã biết là muốn bám chặt lấy cây đại thụ giàu có này rồi.

Trời! Không phải cũng giống nhau hay sao? Tôi cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ, đặc biệt là ánh mắt dừng lại ở trước ngực của cô ta. Xí, nhỏ thật đấy...

“Sắp xếp nhanh lên!” Dương Hồng giục cô lễ tân, đúng lúc cô ta nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của tôi, trên mặt hiện lên lúc trắng lúc xanh. Còn dùng tay như có như không che ánh mắt của tôi nhìn lên ngực của cô ta, tôi nói bằng giọng giễu cợt: “Chẳng có gì đáng nhìn cả, sao cô phải che lại làm gì?”

Vì tôi nói như vậy nên Dương Hồng cũng quay sang nhìn lên bộ ngực của cô lễ tân. Sau đó trong mắt cũng lướt qua vẻ xem thường, đó chính là Dương Hồng. Với ai cũng tỏ ra xem thường mà cũng thêm chút mỉa mai vào đó, tôi đứng một bên nhìn say sưa.

Nhận thấy ánh mắt xem thường của Dương Hồng nên lễ tân nhanh chóng lấy chìa khóa để lên mặt quầy. Biểu cảm trên mặt thực sự rất đa dạng, tôi che miệng lại cười khẽ.

Dương Hồng cầm lấy chìa khóa rồi kéo tôi đi, cũng không để ý xem biểu cảm của cô lễ tân nãy nhìn tôi khinh bỉ mà nay tức giận vì mất mặt. Tôi vẫy tay chào cô lễ tân kia, đồng thời cũng liếc mắt trêu cô ta: “Lần sau tìm cô chơi tiếp!”

“Chơi với cô ta có gì vui? Không bằng chơi với tớ đi.” Dương Hồng vừa kéo tay tôi vừa nói, tôi vừa nghe cậu ta nói vậy, cũng biết được bây giờ tôi cũng chỉ là đồ chơi của cậu ta mà thôi.

Từ số nhà bên cạnh mà tôi đi qua, tôi thấy cũng có cảm giác mập mờ khó tả, cũng không biết liệu đằng sau cánh cửa này có đang tiến hành trò mua bán bẩn thỉu giống như tôi hay không, từ những kinh nghiệm về chuyện này, tiêu chuẩn nhìn người của tôi cũng có sự thay đổi, hầu như đều khiến cho người ta trở nên xấu xa.

Lúc tôi còn đang suy nghĩ say sưa thì Dương Hồng đã tìm thấy phòng, sau khi lấy khóa mở cửa ra thì lập tức ép tôi vào tường. Lần này tôi lại cảm nhận được sự gấp gáp trên người Dương Hồng, tôi tiếp nhận lấy cậu ta một cách bị động.

Rất nhanh tôi và Dương Hồng đã lăn lộn trên giường... Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi Dương Hồng tiết hết dục vọng ra thì lại ngồi một bên như thói quen thường ngày châm một điếu thuốc lên hút.

“Lý Viện, kỹ năng của cậu đúng thật là giỏi hơn không ít.” Dương Hồng nhả khói ra nói, ánh mắt nhìn tôi vẫn mang theo vẻ xem thường như trước, nhưng trong đó lại pha trộn những suy tư sâu xa.

Tại sao Dương Hồng lại tự nhiên gọi tên của mình ra như vậy? Trong này nhất định là có âm mưu. Tôi thả lỏng người ra, cái cảm giác đau mỏi này thật thoải mái. Mấy ngày nay không lên giường cùng cậu ta, tôi cảm thấy cậu ta thực sự sẽ hành hạ người khác hơn so với trước.

“Kỹ năng gì của tớ giỏi hơn?” Tôi làm bộ thoải mái hỏi cậu ta. Liếc nhìn cái chăn trắng tinh trên giường với việc tôi vừa làm, trước đây có lẽ tôi sẽ cảm thấy rất bẩn, nhưng bây giờ tôi đã không thể thoát khỏi cuộc sống như vậy nữa rồi.

Nhưng tôi không thể thể hiện vẻ yếu đuối ra trước mặt Dương Hồng được, dù có khổ sở thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng có thể đè nén nó trong lòng. Ở trong cái xã hội này, nếu như tôi không thể lấy ra thứ gì đó để tự bảo vệ mình, vậy thì sợ rằng đã sớm bị ăn hết đến xương cũng chẳng còn rồi.

Dương Hồng rũ tàn thuốc ra, ánh sáng của tàn thuốc giống như một vệt sáng trong tối, nhưng cậu ta lại hiểu rõ trong bàn tay của một tên ác ma. Tôi nhắm mắt lại không muốn nhìn thứ ánh sáng đó nữa, nhưng cậu ta lại không để tôi được như ý mình.

Đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến một cơn đau nhói, tôi bị ép phải mở mắt ra. Không biết Dương Hồng đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào, hơn nữa trên da đầu tôi truyền đến một cơn đau cũng chính là do tay của Dương Hồng đè phải tóc của tôi.

“Cậu muốn làm gì?” Tôi trừng mắt lên nhìn Dương Hồng, nhưng cậu ta lại không trả lời câu hỏi của tôi. Trong mắt của cậu ta, giống như lần đầu tôi gặp cậu ta, trong mắt cậu ta cũng là vẻ giễu cợt này.

Trong phòng lại rơi vào không khí trầm lặng một lần nữa, tôi chỉ có thể mở mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta, còn Dương Hồng cũng chẳng nói năng gì. Dường như cậu ta đang làm hao mòn sự kiên nhẫn của tôi, muốn đợi tôi cầu xin cậu ta.

“Cậu bỏ tớ ra!” Tôi nói bằng giọng có chút tức giận. Nếu như không phải Dương Hồng lấy cái video kia ra đe dọa tôi thì sao tôi có thể đến đây cùng với cậu ta, lại còn làm tình với cậu ta nữa chứ!

Lần phản kháng này của tôi đã khơi dậy trái tim giày vò của Dương Hồng đối với tôi, cậu ta nắm lấy tóc của tôi, lại còn nắm chặt hơn so với trước kia nữa. Cảm giác đau đớn truyền từ da đầu ra khiến tôi kêu lên một tiếng, có vẻ Dương Hồng rất hài lòng với phản ứng này của tôi.

“Đồ con đĩ, đây là thiếu gia đang thương xót cho cậu đấy, cậu có hiểu hay không?” Dương Hồng buông tay ra, sau đó vỗ vỗ vào mặt của tôi. Hình như tôi chính là đồ chơi để hắn chơi đùa mỗi khi có hứng thú vậy, tôi quay đầu đi nhìn sang chỗ khác.

Trong mắt bọn họ, tôi chính là người chỉ cần bỏ tiền ra là có thể ngủ cùng, nhưng mà trên thực tế thì đúng là như vậy. Trong lòng tôi hơi có chút chua xót, nỗi chua xót này chắc rằng chẳng ai có thể hiểu nổi.

“Ừ ừ, tớ biết rồi!” Lúc tôi cảm nhận được tay của Dương Hồng dường như lại muốn nắm lấy tóc của tôi thì tôi chỉ đành hùa theo cậu ta, nếu không thì lát nữa tôi sẽ phải chịu nỗi đau về da thịt.

Dương Hồng ép tôi rất hài lòng, định bắt đầu một cuộc vật lộn nữa. Tôi đưa tay lên quấn quanh cổ của cậu ta, nhìn cậu ta bằng ánh mắt vô cùng dễ thương, chủ động khiêu khích cậu ta. Quả nhiên Dương Hồng không thể chịu đựng nổi sự lôi cuốn như vậy của tôi, gầm nhẹ một tiếng rồi trực tiếp đi vào cơ thể tôi.

“Đồ con đĩ, quả nhiên cậu là loại lẳng lơ nhất!” Dương Hồng dùng những lời khinh thường trách móc tôi. Còn tôi lại thè lưỡi ra liếm vành tai của cậu ta, Dương Hồng không chịu nổi loại hấp dẫn này nên chỉ có thể phi nhanh trên người tôi.

Đêm còn dài đằng đẵng. Sau khi Dương Hồng thỏa mãn thú tính của mình xong thì liền rời khỏi khách sạn, còn tôi thì nằm mềm nhũn trên giường không thể động đậy nổi. Khắp người đều cảm thấy đau nhức, quả nhiên đúng như những gì Thẩm Lệ Lệ nói, Dương Hồng ở trên giường chính là một con cầm thú.

Tuy làm tình với cậu ta không phải chỉ có một lần, nhưng mỗi lần cậu ta lại giống như một con thú mới động dục, không ngừng đòi lấy. Làm tình với cậu ta giống như phải bỏ ra rất nhiều tinh lực, tôi cảm thấy tôi có thể giữ mối quan hệ này với cậu ta như vậy đã là rất khó rồi.

Đột nhiên tôi lại nghĩ đến một chuyện. Có lẽ bây giờ Dương Hồng đang say mê thân thể của tôi, bởi vì lâu như vậy rồi mà người bạn trên giường của cậu ta vẫn là tôi, dù sao cho dù có nghĩ như thế nào thì cậu ta cũng sẽ không phải vì thích tôi nên mới làm tình với tôi.

Cảm nhận được trên người có mùi mồ hôi, hơn nữa giữa chân cũng có chút dính dính của dịch thể, cho nên tôi quyết định bò từ giường dậy rồi đi vào phòng tắm tắm qua một cái.

Dòng nước âm ấm dội lên từng thớ thịt khiến cho tôi cảm thấy rất thoải mái. Lỗ chân lông khắp cơ thể cũng kêu la thoải mái, tôi nhắm mắt lại để cảm nhận sự yên tĩnh trong thời khắc này.

Một lúc sau, tôi thấy mình vẫn không sao nhắm mắt tận hưởng cái cảm giác lúc này. Tôi bước từ trong nước ra, đứng trước gương, trên người toàn là những vết tích xanh xanh tím tím từ cuộc hoan ái lúc nãy để lại.

Tôi sờ lên những dấu vết này, trong lòng cũng dần dần trở nên tê dại. Đây đều là vì bản thân có thể sống một cuộc sống tốt hơn, tôi không sai, nhưng tại sao trong lòng tôi lại cảm thấy đau xót thế này.

Lấy khăn tắm lau khô người xong, tôi liền ra khỏi phòng tắm, trên cái giường vẫn còn dư lại không khí của cuộc hoan ái. Tôi cầm chiếc điện thoại để ở đầu giường, phát hiện ra Lưu Tê vẫn không trả lời tin nhắn của tôi. Việc này khiến cho trái tim tôi lạnh đi một nửa, đây chính là người mà trong lòng tôi vẫn còn một chút dính líu tới.

Nói cho cùng thì tôi thực ra cũng chỉ là món đồ chơi lúc anh ta hứng thú lên mà thôi. Tôi mở màn hình điện thoại lên rồi lại tắt đi rồi lại mở lên, sáng lên rồi lại tối đi, giống như tâm trạng của tôi bây giờ.

Nếu như cha mẹ tôi biết tôi đang làm cái việc này thì liệu bọn họ có tha thứ cho tôi không? Dù sao đây cũng là việc tôi dùng bản thân để đổi lấy tiền bạc, tôi nhìn về hướng vừa nãy cầm điện thoại, bên trên có một xấp tiền to, to thật...

Vốn dĩ điện thoại dùng để đè tiền cho khỏi bay, ánh mắt của tôi nhìn về phía đó, một lát sau tôi cảm nhận được một chút gì đó sỉ nhục. Nhưng cảm giác sỉ nhục này cũng không duy trì quá lâu, không phải tôi vẫn luôn kiếm tiền bằng cách này hay sao? Cho nên tôi cũng không cảm thấy có gì là sỉ nhục bản thân cả.

Con người ai cũng có số mệnh riêng, nếu như tôi đã lựa chọn đi trên con đường này, vậy thì tôi cũng không thể quay đầu lại được nữa. Quay đầu lại thì có thể làm được gì, việc gì cũng không làm được. Quay đầu lại chỉ khiến cho vẻ ngoài xinh đẹp như thiên nga của mình biến thành một con vịt xấu xí mà thôi, việc này không thể sao? Bản thân tôi tuyệt đối không thể quay đầu lại!

Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở của mình tôi, điều này khiến tôi cảm thấy có chút trống rỗng cô đơn. Đứng dậy lấy quần áo mặc vào rồi sau đó đi trả phòng. Điều không tránh khỏi chính là ánh mắt khinh thường của cô lễ tân, nhưng chỉ cần ánh mắt của tôi di chuyển đến phần ngực của cô ta thôi là cô ta lập tức trở nên sợ hãi.

Ngoài ra tôi còn ném lại cho cô ta vài tờ tiền to: “Có thời gian thì đi làm thử một chút!” Sau đó tôi rời khỏi khách sạn bằng vẻ mặt cởi mở, chỉ cần nghĩ đến cái mặt cô lễ tân lúc xanh lúc trắng kia là tâm trạng của tôi lại thấy vô cùng sảng khoái.

Tôi đi chợ đêm ăn tối, sau khi lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình xong thì tôi chợt nhận ra rằng mình không có chỗ nào để đi nữa. Cho nên tôi quyết định ngồi ăn đồ nướng ở vỉa hè, nhưng tôi cảm thấy khoảng thời gian này trôi qua rất chậm. Hơn nữa ăn đồ nướng cũng không mất quá nhiều thời gian, việc này dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể giúp tôi lấp đầy nỗi trống rỗng trong lòng được!

Dưới ánh đèn đường màu da cam, vài đôi nam nữ say khướt đi từ trong quán rượu đi ra, sau đó trốn vào trong một góc nào đó lặng lẽ uống tiếp rồi lại nôn, thỉnh thoảng còn chửi mắng người khác. Tôi cầm chặt xiên thịt trong tay, sau đó nhìn về hướng bọn họ. Cảm thấy mình như đang xem trò hề vậy, nhìn những người này như đang mua rượu vậy.

Trong cái thành phố này, ở đâu cũng có những cảnh vui buồn li hợp. Những người này cũng chính là những vật hi sinh của những tình cảm đó, nhưng họ lại không cam lòng quay lại như vậy. Sự thất bại và không cam lòng ấy đã đẩy bọn họ tới những câu lạc bộ -- quán bar.

Nghe nói rượu có thể khiến cho người ta quên đi một vài những ưu sầu, nhưng đa số chỉ là mượn rượu để phát triển một mối quan hệ khác mà thôi. Có lúc gọi là sau khi uống rượu say thì mất hết lý trí, nhưng cụ thể tại sao lại trở thành như vậy? Theo như tôi thấy thì đây không phải là mất hết lý trí, đó chỉ là cái cớ mà thôi.

Dường như tôi đã nhớ ra nơi tôi muốn đến rồi, cho nên tôi gọi ông chủ quán vỉa hè đến nói: “Ông chủ, tính tiền!” Ông chủ béo ục ịch chạy đến, tôi đưa cho ông ấy ba trăm năm mươi nghìn, sau đó rời đi mà không cần lấy tiền thừa.

Truyện convert hay : Tới Cửa Rể Hiền

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio