CHƯƠNG 23: TRÒ CHƠI
Thẩm Lệ Lệ chạy đến chỗ của chúng tôi, có lẽ là cô ta nhìn thấy hành động vừa rồi của tôi nên nở một nụ cười hài lòng, sau đó cô ta đi lại rồi khoác lên tay của anh Dũng.
Anh Dũng nhìn tôi đầy ẩn ý, khi mà Thẩm Lệ Lệ rúc vào ngực của hắn ta thì anh Dũng quay sang gật đầu với tôi. Chắc chắn là hắn ta đã đồng ý với lời đề nghị vừa rồi của tôi.
“Được rồi, các vị thiếu gia đã chờ lâu rồi, chúng ta cũng mau đi vào thôi.” Thẩm Lệ Lệ cười nói. Tôi đã từng nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta ở một chỗ nào đó.
Khi cô ta làm ra vẻ mặt và động tác như vậy thì nhất định là đang âm mưu gì đó. Quả nhiên là sau đó cô ta nói với anh Dũng: “Anh Dũng, lát nữa anh nhớ giới thiệu cho em người nào tốt tốt vào nhé.”
Anh Dũng ôm lấy eo của Thẩm Lệ Lệ, còn tay kia thì véo nhẹ lên mông của cô ta, sau đó không biết hắn nói gì mà làm cho Thẩm Lệ Lệ vẫn luôn mỉm cười.
Hai người bọn họ đi ở phía trước, còn tôi thì chỉ dám đi theo sau. Càng đi sâu vào bên trong thì tôi càng cảm thấy hơi tiền ở đây đang quyến rũ tôi. Nơi này được trang hoàng rất lộng lẫy, khiến cho tôi nhìn không chớp mắt.
Thậm chí tôi còn không biết là hai người bọn họ đã dừng lại và nhìn tôi từ khi nào. Đến lúc phát hiện ra thì tôi cảm thấy bản thân giống như một tên nhà quê vậy. Mặc dù cuộc sống đã được cải thiện nhưng mà loại khí chất thuần phác của những người đến từ nông thôn của tôi vẫn không biến mất.
Nói dễ nghe là thuần phác, còn nói khó nghe một chút thì là ếch ngồi đáy giếng. Khi đối diện với ánh mắt giễu cợt của bọn họ thì tôi chỉ biết cúi đầu. Bởi vì tôi không thể thay đổi được chuyện tôi là một con bé đến từ nông thôn.
“Viện Viện, có phải là em chưa từng đến những nơi như thế này hay không?” Anh Dũng đột nhiên lên tiếng. Tôi cuống quýt ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy ánh mắt dò xét của bọn họ thì tôi chỉ biết gật đầu.
“Sau này anh nhất định sẽ thường xuyên dẫn em đến đây.” Anh Dũng nhìn tôi đầy ẩn ý, tôi đương nhiên biết hắn ta có ý gì, nhưng cũng chỉ có thể ngượng ngùng mà gật đầu.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn tôi, khi tôi quay sang hướng đó thì thấy Thẩm Lệ Lệ. Nhưng mà cô ta thay đổi sắc mặt quá nhanh, nên khi thấy tôi quay sang nhìn là cô ta đã thu hồi ánh mắt lúc nãy.
“Anh Dũng~~ anh đúng là bất công mà, tại sao anh chỉ dẫn mỗi mình em ấy, còn em thì sao?” Thẩm Lệ Lệ ra vẻ không vui rồi gạt tay của hắn ta ra, còn anh Dũng thì nhéo mũi của của cô ta một cách thân mật: “Em đến đây còn thiếu sao? Bởi vì Viện Viện mới đến lần đầu, mà anh lại là quản lý ở đây nên đương nhiên phải quan tâm em ấy rồi.”
Tôi nhìn hai người bọn họ, không biết vì sao khi thấy như vậy thì tôi lại cảm thấy buồn nôn. Chẳng lẽ xã hội này là như vậy sao? Chỉ cần có tiền là có thể có được thứ mà mình muốn. Còn người không có tiền thì phải dùng chính cơ thể của mình để đổi lấy tiền.
“Cảm ơn anh Dũng.” Tôi ngoan ngoãn nõi chuyện với hắn ta, và anh Dũng cũng không nói gì nữa, bởi vì chúng tôi đã đến nơi rồi. Điều kiện cách âm ở đây rất tốt bởi vì tôi không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào ở bên trong, cả hành lang này đều vô cùng yên tĩnh.
Chỉ với ánh sáng mập mờ và biển số phòng cũng đủ để nói lên đây là một chỗ như thế nào. Tôi vẫn ngoan ngoãn đi theo bọn họ.
Tôi chỉ thấy anh Dũng gõ cửa vài lần rồi đi vào trong phòng. Thẩm Lệ Lệ cũng đã buông tay của anh Dũng ra và đi về phía của tôi.
“Không cần phải khẩn trương, cứ như trước đây là được.” Thẩm Lệ Lệ thì thầm bên tai của tôi. Lúc này thì tôi cảm thấy mọi thứ ở trong căn phòng kia sẽ không hề đơn giản, nếu không Thẩm Lệ Lệ sẽ không an ủi tôi như vậy, bởi đó không phải là tác phong của cô ta. Con người như cô ta lúc nào cũng coi lợi ích của bản thân là thứ quan trọng nhất, giống như là việc cô ta bán tôi cho Dương Hồng vậy.
Nếu như không phải cô ta bán tôi cho Dương Hồng thì sao tôi có thể bị cậu ta nắm thóp chứ. Còn video kia thì tôi cũng nhất định phải lấy lại.
Anh Dũng đóng cửa lại, tôi và Thẩm Lệ Lệ thì bị nhốt ở bên ngoài. Hành động kỳ lạ này khiến cho tôi càng thêm khẩn trương, sau đó tôi cố gắng hít thật sâu để giảm bớt căng thẳng.
Tôi nhìn Thẩm Lệ Lệ thì thấy cô ta rất bình tĩnh. Quả nhiên là cô ta đã đến đây rất nhiều lần và cô ta cũng đã quen thuộc với mọi thứ ở đây như lời mà anh Dũng nói. Tôi cẩn thận suy nghĩ, xem ra là lần này khách có yêu cầu đặc biệt nên cô ta mới tìm những người như tôi, nếu không thì tôi vĩnh viễn sẽ không có cơ hội để đến những nơi như thế này.
Nói cho cùng thì có phải là tôi nên cảm ơn Thẩm Lệ Lệ hay không? Tôi thầm cười lạnh, có lẽ là tôi nên cảm ơn cô ta, bởi vì nếu không có cô ta thì cuộc sống của tôi sẽ không thể nào tốt như bây giờ. Bây giờ thì tôi cũng không biết nên phán xét như thế nào bởi vì tôi cũng chỉ đánh mất thân thể của mình mà thôi.
Khi tôi còn đang cúi đầu suy nghĩ thì cánh cửa lại mở ra. Anh Dũng đi ra nói với tôi và Thẩm Lệ Lệ: “Đi vào đi, nhớ phải phục vụ bọn họ cho tốt đấy.” Sau khi hắn ta nói xong thì đứng sang một bên, lúc này tôi cũng có thể thấy rõ cảnh tượng trong phòng.
Nơi này cũng không thể nói là quá ô uế, bởi vì dù sao bọn họ cũng là con em nhà giàu, cho nên dù có làm mấy chuyện bẩn thỉu kia thì cũng sẽ nhã nhặn hơn những người bình thường khác một chút.
Mấy vị con em nhà giàu này đã được tiếp xúc với nền giáo dục tốt nhất từ nhỏ nên bọn họ cũng sẽ khá hơn những người khác.
Thẩm Lệ Lệ kéo tôi đi vào, tôi giống như một món hàng, đứng im một chỗ để cho bọn họ đánh giá. Còn tôi thì cũng có phần yên tâm, bởi vì bọn họ không kinh khủng như trong tưởng tượng của tôi.
“Em tên là gì?” Một cậu ấm nhà giàu ăn mặc sành điệu nói chuyện với tôi. Tôi ngẩng đầu trả lời đối phương: “Em tên là Viện Viện.”
Người đó sau khi nghe vậy thì gật đầu rồi vẫy tay với tôi. Nhờ ám chỉ của Thẩm Lệ Lệ mà tôi biết anh ta nhìn trúng tôi. Cho nên tôi lập tức đi về phía đó rồi ngồi lên đùi anh ta như mong muốn của đối phương.
Tôi được sắp xếp để phục vụ người này, còn Thẩm Lệ Lệ cũng được một người khác chọn trúng. Lúc này thì tôi mới biết Thẩm Lệ Lệ làm cái gì. Nơi này có tất cả sáu người nhưng có hai người không có bạn gái.
Anh Dũng thấy mọi thứ đã sắp xếp xong thì đẩy cửa đi ra ngoài. Những chuyện còn lại sẽ do mấy vị cậu ấm con nhà giàu kia làm tiếp. Không hiểu sao khi tôi thấy cánh cửa kia đóng lại thì lập tức có một dự cảm xấu.
Cánh cửa vừa được đóng lại là mấy vị thiếu gia này bắt đầu hành động. Mà người chọn trúng tôi cũng bắt đầu sờ soạng khắp người của tôi.
Đột nhiên có mấy cô gái đứng dậy dọn mấy cái bàn ở giữa sang một bên, sau đó có người cầm mic lên nói: “Trò chơi chuẩn bị bắt đầu.”
Khi nghe thấy câu này thì tôi có chút ngơ ngác. Rồi người đàn ông đang ôm tôi bỗng nhiên bế tôi lên, bởi vì quá đột nhiên nên tôi liền ôm chặt lấy cổ của anh ta.
Ba người còn lại cũng kéo bạn gái của mình đứng dậy giống anh ta, sau đó tất cả đi về phía chỗ trống ở giữa phòng kia.
Tôi bị anh ta đặt xuống mặt đất, sau đó thì anh ta nhanh chóng đè lên. Bây giờ thì tôi cũng hiểu được trò chơi mà bọn họ nói đến là gì rồi, nhưng mà lúc này thì quần áo của tôi đã bị cởi ra.
“Ngoan ngoãn phối hợp đi.” Người đàn ông đè lên người tôi cũng bắt đầu cởi quần áo của anh ta, còn tôi thì sau vụ việc đó cũng đã quá quen với những việc này rồi. Chỉ cần có tiền thì có thể làm được mọi thứ. Dù sao thì tôi cũng đã có không ít lần làm loại chuyện này ở trước mặt mọi người rồi.
Tôi gật đầu rồi nhìn sang mọi người ở xung quanh. Những người kia cũng đã trần như nhộng rồi. Sau đó bọn họ nhao nhao bắt đầu như là nghe thấy một mệnh lệnh nào đó vậy.
Ở một nơi chỉ có tình dục như thế này thì vừa nhìn là có thể đoán được bọn họ đang chơi trò gì. Ngoài việc so xem ai kéo dài hơn thì chả còn cái gì nữa, và nếu như tôi đã tham gia thì phải cố gắng phối hợp với bọn họ thôi.
Sau khi xong việc thì tôi chỉ khoác một bộ quần áo lên người rồi ngồi về chỗ cũ, còn người đàn ông cùng làm với tôi thì cũng chiếm được vị trí thứ hai.
Suốt một buổi sáng tôi đều ở trong căn phòng đó, chỉ để bọn họ có thể chứng minh xem ai kéo dài hơn. Khi đã có được kết quả rồi thì bọn họ lập tức rời khỏi, và cho mấy cô bạn gái như tôi một khoản tiền không nhỏ. Tôi mặc quần áo vào rồi ra bên ngoài đợi Thẩm Lệ Lệ.
Tôi đếm lại tiền, có khoảng hai mươi lăm triệu. Không biết tại sao tôi lại bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời. Bán đứng thân thể lại là cách nhanh nhất để kiếm tiền, hơn nữa khoản tiền này cũng đủ để tôi sống trong một khoảng thời gian dài.
“Thế nào? Chị đã nói rồi, lần này kiếm tiền rất dễ mà!” Thẩm Lệ Lệ đi ra. Có lẽ là cô ta thấy tôi cầm tiền trong tay mà lại đứng đơ ra cho nên mới nói như vậy.
Cuối cùng thì tôi cũng định thần lại, tôi nhìn cô ta rồi định trích một khoản nhỏ trong số hai mươi lăm triệu này cho đối phương. Thế nhưng Thẩm Lệ Lệ lại từ chối, cô ta nói: “Em không cần phải làm thế, chỗ này đều là thứ em nên có được. Hơn nữa em cảm thấy chị thiếu chỗ tiền đó sao?”
Thẩm Lệ Lệ nói xong câu đó thì lập tức mở ví ra để cho tôi nhìn. Quả nhiên là cô ta có nhiều tiền hơn tôi. Bởi vì trong trò chơi vừa rồi người đàn ông của cô ta đạt được hạng nhất.
Lúc đầu thì tôi còn nghĩ mấy vị thiếu gia con nhà giàu này được dạy dỗ tử tế nên sẽ không làm mấy chuyện bẩn thỉu như vậy. Nhưng mà tôi lại quên mất rằng bọn họ thường có mấy sở thích kỳ quặc, giống như trò chơi ngày hôm nay vậy.
Nếu đứng ở góc độ của người xem thì đây là hành động không thể chấp nhận được. Nói trắng ra đây là một cuộc giao dịch. Bọn họ thì có thể thỏa mãn cái thú vui biến thái của mình, còn những người đóng vai là bạn gái như tôi thì sẽ được một khoản tiền. Hai bên đều có lợi, chẳng qua một bên là về tinh thần còn một bên là về vật chất.
Truyện convert hay : Mị Vương Sủng Thê: Quỷ Y Ăn Chơi Trác Táng Phi