CHƯƠNG 27: ANH ĐI ĐÂU VẬY
Tôi cứ thể đi thẳng về phía trước mà không có mục đích, nhưng mà tôi lại không ngờ được bản thân có thể gặp được Lưu Tê, lại càng không nghĩ đến Đường Hân đang ở cạnh anh ấy.
“Lưu Tê, anh đi đâu vậy?” Sau khi điều chỉnh cảm xúc của mình thì tôi lại có thể nói cười với Lưu Tê. Còn con người trang điểm tỉ mỉ bên cạnh anh ta thì tôi không quan tâm.
Lưu Tê có chút kinh ngạc khi nhìn thấy tôi, nhưng mà anh ta nhanh chóng lại trở về với với dáng vẻ lưu manh thường ngày. Không đợi Lưu Tê lên tiếng thì Đường Hân đã cướp lời: “Chúng tôi đi đâu sao? Chẳng lẽ cô không biết hay sao?”
Không biết là Đường Hân cố ý hay vô tình khi sửa sang lại quần áo và để cho tôi thấy được dấu hôn trên cổ của cô ta. Tôi không biết cảm xúc của mình lúc này là gì, nhưng mà tôi không thích Đường Hân diễu võ dương oai ở trước mặt của tôi.
“Tôi có hỏi cô sao? Đúng là thích xen vào việc của người khác mà.” Tôi nhìn Đường Hân bằng ánh mắt khinh thường. Buổi trưa mới bị tôi làm bẽ mặt thế mà buổi chiều đã chạy đến chỗ bạn trai của tôi, đúng là loại con gái không biết xấu hổ.
Khuôn mặt của Đường Hân cũng vì lời này của tôi mà xanh như đít nhái, sau đó thì ra vẻ đáng thương rồi nhìn Lưu Tê. Tôi cũng nhìn về phía Lưu Tê: “Lưu Tê, anh đừng có quên em mới là bạn gái của anh.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Lưu Tê thấy tôi nói vậy thì trực tiếp đi thẳng về phía tôi. Tôi thấy được một tia dịu dàng trong đôi mắt lạnh lùng đó. Nhưng tôi cũng không biết có phải là bản thân nhìn nhầm không bởi vì nó rất nhanh liền biến mất.
Tôi khoác lên tay anh ta, rồi đắc ý nói với Đường Hân: “Bạn trai của tôi sẽ không đưa cô về nhà đâu.” Thấy Đường Hân tức giận thì trong lòng của tôi rất thoải mái. Loại cảm giác này thật là kỳ quái, chẳng lẽ đây chính là cảm giác vui vẻ khi trả được thù sao?
Lưu Tê cũng không ngăn cản hành động kia của tôi nên Đường Hân lại càng thêm tủi thân.
“Còn không mau đi?” Lưu Tê lạnh lùng nói. Tôi quay đầu lại nhưng cũng không thèm nhìn Đường Hân, hình như tôi còn nghe thấy tiếng cô ta giậm chân.
Đi được một lúc thì tôi buông tay Lưu Tê ra. Nếu đã diễn xong mà tôi còn kéo tay anh ta như vậy thì tôi cũng sẽ cảm thấy là lạ.
“Sao vậy? Lợi dụng xong rồi thì ném đi sao?” Lưu Tê đột nhiên lên tiếng. Lúc này thì tôi không còn thấy được tình cảm trong ánh mắt của anh ta nữa. Tự nhiên tôi cảm thấy mất mát, Lưu Tê vốn chỉ là một quân cờ của tôi mà thôi.
Mà tình cảm mà anh ta dành cho tôi cũng chỉ là nhất thời, chẳng bao lâu nữa sẽ biến mất thôi. Tôi đi đến bên cạnh anh ta: “Lưu Tê, anh yêu em sao?” Khi tôi vừa dứt lời thì bầu không khí ở đây lập tức trở nên lúng túng.
Tôi giả vờ nhìn sang chỗ khác, nhưng trong lòng cũng có chút chờ mong. Có lẽ là vì lòng hư vinh của phụ nữ, bởi vì có ai không mong có được sự yêu thích của khác phái chứ.
Thế nhưng tôi quên mất Lưu Tê không phải là kiểu con trai biết dỗ ngọt con gái.
“Bây giờ thì em là bạn gái của anh, nhưng mà sau này thì không ai biết trước được. Cho nên hãy cố gắng lấy lòng anh khi anh còn có hứng thú với em đi.” Lưu Tê nói xong rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Tôi cười khổ, nếu đã biết vị trí của mình ở trong lòng anh ta thì sao còn phải mất công tìm hiểu sự thật chứ?
Sau đó thì tôi không nói một lời. Lưu Tê liếc mắt nhìn tôi rồi cũng không nói gì nữa. Tôi không thích bầu không khí này, cho nên kiếm cớ rồi chạy đến thư viện. Mà Lưu Tê cũng không ngăn cản thôi, có lẽ ở trong mắt của anh ta thì tôi thật sự chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Hôm nay thư viện vô cùng yên tĩnh, cơ bản là không có mấy người. Tôi ngồi vào một góc rồi phóng tầm mắt ra bên ngoài, chỉ có như vậy thì tôi mới có thể tận hưởng được tĩnh lặng này.
Còn Uông Dương thì tôi không thể dính líu gì với anh ấy được nữa. Hai chúng tôi vốn không ở cùng một thế giới mà nếu đã như thế thì sao có thể xuất hiện cũng nhau được nữa chứ? Nhất là trong tình huống hiện này thì tôi chỉ có thể lựa chọn buông tay mà thôi.
Tôi lặng lẽ nhắm mắt lại, ít nhất là lúc này thế giới bên ngoài không liên quan gì đến tôi cả. Tôi lại cảm thấy từ sau khi quen biết với Thẩm Lệ Lệ thì mọi thứ quanh tôi đều thay đổi, tôi đã không còn là tôi của quá khứ, và cuộc sống của tôi cũng thay đổi rất nhiều.
Tuy tôi muốn chấm dứt cuộc sống như vậy, nhưng mà có rất nhiều lý do khiến cho tôi phải tiếp tục ở trong cái ngành này. Nói giống như là đầm lầy vậy, khiến cho tôi càng ngày càng lún sâu, không có cách nào để thoát ra khỏi đó.
“Tinh...” Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi mở ra xem thì thấy có tin nhắn đến. Khi thấy đó chỉ là tin nhắn rác thì tôi tắt máy rồi để lên bàn, sau đó tiếp tục nhắm mắt tận hưởng khoảng thời gian tốt đẹp này.
Đến khi tôi mở mắt ra thì trời đã tối rồi, cho nên tôi cầm điện thoại và rời khỏi thư viện. Tôi cảm thấy bản thân nên kiếm việc để làm. Bỗng nhiên tôi lại nghĩ đến Cao Hùng, hay là tối nay tôi đi gặp anh ta nhỉ.
Nhưng mà vì tôi đã xóa số điện thoại của anh ta rồi nên không có cách nào để gọi cả. Khi mà tôi đang buồn bực không biết phải làm sao thì anh ta lại gọi điện cho tôi
“Em có rảnh không?” Câu đầu tiên mà anh ta nói với tôi là như vậy. Thế nhưng nó lại hợp với ý tôi, cho nên tôi liền hẹn anh ta đến khách sạn Thiên Mã.
Tôi đang ở trong trường học, cách khách sạn Thiên Mã một đoạn khá xa, nên sau khi suy đi tính lại thì tôi bảo anh ta đến đón tôi.
“Nếu không thì anh đến đây đón em được không?” Tôi nói với Cao Hùng và anh ta cũng nhanh chóng đồng ý. Hành động dứt khoát đó khiến cho tôi cũng có vài phần thích anh ta, nhưng mà cũng là vì lấp khoảng trống của sự cô đơn mà thôi.
Với kiểu người lạnh lùng như Lưu Tê nếu tôi không đi tìm anh ta thì anh ta cũng sẽ không chủ động đi tìm tôi. Với anh ta thì tôi chỉ cần cái danh bạn gái là được.
Tôi ra ngoài cổng trường để đợi Cao Hùng đến, nhưng mà tôi không ngờ được người đỗ xe ở trước mặt tôi lại là Lưu Tê.
“Lên xe.” Lưu Tê lạnh lùng nói. Khuôn mặt của anh ta lúc này khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà ánh mắt lạnh lẽo kia của anh ta mới là thứ đáng sợ nhất.
“Anh muốn chở em đi đâu?” Tôi không dám trái lệnh anh ta, cho nên vội vàng mở cửa xe rồi đi vào. Còn Cao Hùng thì tôi chỉ có thể cho anh ta leo cây thôi.
Tôi thừa dịp Lưu Tê không để ý rồi nhắn tin cho Cao Hùng: Tôi có việc gấp nên chúng ta gặp vào hôm khác vậy. Sau khi tin nhắn được gửi đi thì tôi lập tức tắt máy, không để ý đến nội dung tin nhắn mà đối phương gửi, chỉ vì sợ Lưu Tê phát hiện ra mờ ám.
“Hỏi nhiều như vậy để làm gì.” Lưu Tê lạnh lùng nói. Khi tôi nhìn thấy dáng vẻ tập trung lái xe của anh ta thì cũng có chút rung động. Bởi vì anh ta cũng rất dễ nhìn.
Suốt cả chặng đường chúng tôi đều không nói một lời. Khi thấy càng ngày càng xa trung tâm thành phố thì tôi có chút lo lắng. Buổi tối thì ra vùng ngoại ô để làm gì?
“Không cần phải hỏi, sau này em sẽ biết.” Lưu Tê đột nhiên lên tiếng. Và tôi thì cũng ngoan ngoãn gật đầu. Nhìn dáng vẻ lúc này của Lưu Tê thì tôi cảm thấy sẽ có chuyện xấu đang đợt tôi ở đích đến.
Xe dừng lại trước cửa một căn phòng bị bỏ hoang. Tôi do dự mở cửa xe ra, còn Lưu Tê thì đang hút thuốc.
Anh ta thở ra một ngụm khói rồi nói với tôi: “Đi theo anh.” Nói xong thì anh ta lập tức đi ở phía trước, ở một nơi hoang vắng như thế này thì tôi cũng không dám cách anh ta quá xa.
Tôi đi sát ở ngay phía sau Lưu Tê, chúng tôi đi vào một căn phòng. Không ngờ là nội thất bên trong cũng rất ngăn nắp, sạch sẽ chứ không đổ nát hoang sơ như bên ngoài.
Có mấy chiếc máy tính được đặt ở đây, Lưu Tê đi đến rồi gỡ tấm vải trắng phủ ở trên xuống. Anh ta ngồi lên một chiếc ghế rồi nói: “Bắt đầu đi.”
Tôi nhìn về phía Lưu Tê thì anh ta vỗ vỗ vào chiếc ghết bên cạnh, ý bảo tôi ngồi xuống đó. Tôi cẩn thận ngồi lên ghế, sau đó lại bị những hình ảnh ở trong màn hình kích thích.
“Đây là ai?” Tôi chỉ vào màn hình vi tính. Lưu Tê nhìn những hình ảnh đặc sắc ở trên mà hình mà không hề chớp mắt, sau đó anh ta ôm tôi vào lòng.
“Là người đã đăng bài từng chửi bới em.” Lưu Tê thì thầm bên tai tôi, lời nói của anh ta khiến cho tôi cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng vậy. Trong màn hình là cảnh một cô gái bị ba người đàn ông cưỡng hiếp, hơn nữa còn đang phát sóng trực tiếp.
Điều này đã chỉ ra là nơi diễn ra cảnh cưỡng hiếp này cũng ở xung quanh đây. Những hình ảnh xấu xí ở trong màn hình làm cho tôi không nhịn được phải nhắm mắt lại.
Quả nhiên gia đình của Lưu Tê là xã hội đen nên anh ta mới làm ra những việc này. Cô gái này vì từng chửi bới tôi mà phải bị như vậy thì có đáng hay không?
Truyện convert hay : Điền Viên Nuông Chiều: Thần Y Xấu Tức Trong Núi Hán