Năm Tháng Mất Phương Hướng

chương 39 so rượu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 39: SO RƯỢU

Tôi mở cửa căn phòng đó, khói mù bao quanh, các mỹ nữ uống bia hát hò. Điinh tai nhức óc, thật là một nơi không tốt đẹp gì, bên trong ít nhất cũng bảy tám người, các cô gái quần áo không ra quần áo, chỉ là mảnh vải quấn quanh, còn mấy tên con trai, mỗi người kéo một cô.

Một tên hơi mập đang làm tình trên sofa, cô gái bên dưới chỉ thấy da thịt trắng ngần.

Trên ghế bên này, tay của người con trai ấn một cô gái tóc đen dài, người con gái vùi mặt vào chỗ giữa của anh ta, tên đó biểu cảm rất hưởng thụ.

Tôi vừa thấy tình huống này, thì biết là chuyện gì rồi. Cái cảnh này đã thấy nhiều, tôi bình tĩnh tìm Đường Đông Phi. Với sự đột ngột mà đến của tôi, những người trong phòng còn bình tĩnh hơn tôi. Chỉ nhìn tôi một cái, rồi vẫn tiếp tục với phần giữa.

Tôi tìm thấy Đường Đông Phi, cô ấy lúc này đang bị một kẻ đầu đinh trên người mặc cái quần rách lỗ chỗ ôm chặt.

Cứ muốn hôn Đường Đông Phi, Đường Đông Phi phản kháng một cách rất khó khăn. Muốn từ chối nhưng lại bị kẻ hung tợn nắm tóc.

“Ăn mặc trong sáng cái gì, em không phải là đi bán đĩ sao? Tiền anh có, em có phải là thấy tiền anh đưa không đủ nhiều à!” nói rồi vỗ vỗ vào mặt Đường Đông Phi, cô ấy kìm nén nước mắt, trong đáy mắt ánh lên vẻ đấu tranh.

Tên nam nhân đó bị bộ dạng như vậy của Đường Đông Phi kích thích càng thêm hứng thú, không ngừng nói những lời tục tĩu chửi mắng, Đường Đông Phi mặc một bộ váy ren liền xẻ đến đùi. Lúc này thân thể đã lõa lồ, bàn tay to lớn của hắn cũng không ngừng vuốt ve đùi Đường Đông Phi.

Chuyện như vậy, Đường Đông Phi cũng là lần đầu gặp. Thế nên mới tỏ ra lúng túng như vậy, lại không thể làm gì.

Hắn đang chuẩn bị làm hành động tiếp theo, tôi liền chen giữa hắn và Đường Đông Phi, không để lại dấu tích khoảng cách giữa hai người họ, Đường Đông Phi nhìn thấy tôi cũng tiến sát lại tôi, tôi cảm nhận được sự cẩn thận dè dặt của cô ấy.

“Ô, anh đẹp trai này xem ra rất lạ mặt a, lần đầu đến à.” Tình huống như vậy đối phó với những tên nam nhân mua vui như này, chỉ có thể khéo léo nịnh nọt.

Tên nam nhân này đột nhiên bị tôi làm phiền, híp mắt nhìn tôi vô cùng khó chịu: “Em là ai? Không thấy anh đây đang tiêu tiền sao?”

“Trông anh kìa, anh còn có thể không quen em sao?” tôi trang điểm xinh đẹp cười: “Cùng là người trong ngành với nhau, em đây vừa mới tới vẫn chưa hiểu chuyện. Hay làm chị, để em phục vụ anh.”

Với sắc đẹp này của tôi, dùng chút thủ đoạn, đánh lừa một tên nhà giàu chỉ biết ăn chơi vẫn không phải là dễ như trở bàn tay sao.

“Thật sao? Giữa đường thay người à, được thôi!” anh ta quả nhiên là không dễ xử, vừa nghe thấy câu này của tôi liền xấu xa hứng khởi.

“Em, tới thay cô ấy? Được, nhưng nếu như em không phục vụ anh tốt, vậy thì tối nay cả hai em phải hầu hạ anh cả tối.” Anh ta híp mắt nói: “Hơn nữa tùy anh chơi như thế nào, anh em ở đây cũng chơi cùng anh.”

Đường Đông Phi vừa nghe câu này liền sợ, nhìn tôi rất lo lắng. Trong lòng tôi cũng thầm giật mình, người này không dễ lừa. Quả nhiên là loại nam nhân có tiền chỉ dùng phần dưới để suy tính, tưởng là có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng, đúng là không biết Đường Đông Phi sao lại gặp phải mấy người này.

“Sao, suy nghĩ lâu như thế, có phải là sợ rồi, cũng đừng nói anh đây bắt nạt các em, lời anh vừa nói có thể thu lại, chỉ cần em để cô ấy làm anh thoải mái là đủ rồi, anh không có vấn đề!” anh ta cười dâm đãng. Tôi cười khẩy, có chút khó khăn, nhưng tôi cũng không phải là không giải quyết được.

Tôi vỗ lên bàn một cách khí khái: “Được, theo cách anh nói. Nhưng, nếu tôi thắng, anh cũng phải để chúng tôi đi.”

Đối phó vời những tên nhà giàu não ngắn này nhất định khí thế phải mạnh hơn bọn họ, làm cho bọn họ hứng thú. Quả nhiên tôi đập bàn một cái, tến đó liền hứng thú. Chưa từng thấy làm chuyện này, dám ngang tàn với bọn họ như vậy: “Anh em, đừng chơi nữa, các em chỗ này phải chơi cùng tôi rồi.”

Anh ta đoán chừng là kẻ cầm đầu, vừa vẫy tay thì những người khác đều dừng làm tình, đều nhìn qua đây.

“Em muốn chơi với bọn anh như thế nào?”

Tôi bình tĩnh nói: “Hôm nay chúng ta không chơi gái, các anh cũng chán rồi, chúng ta chơi thi uống rượu.”

“Em muốn thi thế nào?” anh ta sờ cằm, cười lạnh.

Xem ra tôi đoán đúng, anh ta chơi nhiều gái như vậy tự nhiên sẽ chán. Chơi cái khác, anh ta vui vẻ, tôi tự đưa Đường Đông Phi đi cũng dễ.

“Trực tiếp, luật chơi cũng đơn giản, chúng ta bắt đầu uống, xem ai kiên trì đến cuối cùng.”

“Được! Nếu như các em thắng, sau này anh tới đều bao em cả đêm, nhưng tuyệt đối không động vào cô ấy.”

Hai người đồng ý, lại gây ồn ào. Cho phục vụ mang mấy két bia, xếp cốc bia ra một hàng, tất cả đều rót đầy bia.

Vừa hô bắt đầu thì hai chúng tôi bắt đầu uống, không ai nhường ai. Anh ta nham hiểm, lại gọi một tên khác đến uống. Cũng chỉ một mình tôi uống với hai người bọn họ.

Bọn họ dùng cốc uống, tôi trực tiếp uống chai.

Liều mạng uống bia không ngừng, cả phòng vang lên tiếng “Cố lên”, uống mười mấy chai hay là hai mấy chai rồi.

La hét ầm ĩ, Đường Đông Phi nhìn tôi lo lắng, tai tôi đều không nghe thấy gì nữa rồi. Tôi chỉ biết tôi đã uống rất nhiều, đem hai bọn họ uống gục rồi.

Trong bụng tôi đều là bia, tất nhiên khó chịu, nhưng vẫn tỏ ra còn tỉnh táo. Ở những nơi như này lâu rồi, tôi cũng từ đứa một giọt rượu cũng không uống đến có thể tùy ý uống nữa, lần này vì Đường Đông Phi, tôi cũng liều!

Cuối cùng tất nhiên không có ai ngăn chúng tôi, tôi vừa ra khỏi nơi này liền ói thốc ói tháo. Đương nhiên tửu lượng của tôi rất kém, chỉ là thông minh một chút. Trực tiếp uống chai thì chỉ uống một nửa để lại một nửa. Cho nên thoạt nhìn thì uống nhiều, thực ra chỉ uống một nửa.

Đường Đông Phi đỡ tôi ói một hồi lâu, ấm ức nói: “Xin lỗi, tớ không nghĩ sẽ như này, còn để cậu chịu tội này.” Tôi vừa nghe câu này của cô ấy chỉ giận chứ không tỏ ra.

“Tớ cứ nghĩ là vì tớ cậu mới trở nên như vậy, nhưng hôm nay cậu sao lại làm chuyện này. Thôi bỏ đi, cậu tự nghĩ kỹ đi, lần này có tớ giúp cậu, còn lần sau thì sao, cậu lại chuẩn bị làm thế nào.” Tôi nhìn Đường Đông Phi, thực sự không hy vọng cô ấy ngu ngốc ở nơi này nữa, cũng không muốn cô ấy trở thành tôi tiếp theo, một tâm hồn đã sa đọa, một thân thể ô uế.

“Tớ...” Đường Đông Phi vẫn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại của cô ấy kêu lên. Cô ấy cần có vẻ do dự, tôi nhìn rõ gọi tới hiển thị là Dương Hồng.

Đường Đông Phi do dự một chút sau vẫn nhận, bên kia không biết Dương Hồng nói gì, Đường Đông Phi cứ chỉ trả lời “Ừm”. Cô ấy cúp điện thoại, tôi không vui hỏi: “Anh ta nói với cậu cái gì?”

Đường Đông Phi không trả lời tôi: “Cậu có thể tự về nhà không, tớ phải ra ngoài một chuyến.”

Trong lòng tôi rất phức tạp, cô ấy vừa nhận điện thoại liền đi ngay, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì. Tôi ngăn cô ấy, tôi vừa kéo cô ấy ra ngoài, cô ấy lại muốn nhảy vào cái hố khác.

Cuối cùng tôi về phòng một mình, mùi rượu toàn thân thật sự rất khó ngửi. Tắm hai lần mới sạch, mặc xong đồ ngủ, nhớ ra chưa gọi điện cho Lưu Tê?

Tôi vừa mới gọi cho anh ấy, thì có một tiếng trả lời. Tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể gom chút chuyện bình thường mà nói.

“Anh ăn xong chưa?”

“Ăn rồi.”

“Anh ăn gì?”

“Cơm”

“...”

Điều đáng sợ nhất là bầu không khí đột nhiên im lặng, cuộc nói chuyện giữa tôi và anh thực sự ít đến đáng thương. Nhưng anh ấy là một người lạnh lùng như vậy, tôi cũng không thế nào tìm được chuyện để nói, im lặng là chuyện thường thấy.

Nhưng tôi cũng không muốn từ bỏ như vậy, một người trong đêm rất cô đơn. Có người nói chuyện cùng cũng tốt, cho dù anh ấy không biết nói chuyện cũng được, vẫn tốt hơn là một mình.

“Anh đang làm gì đấy?” tôi lại thử nói chuyện với anh ấy, nhưng câu tả lời của anh ấy cũng rất dứt khoát: “Gọi điện thoại.” Ngữ điệu lạnh lùng nói xong câu này, tôi thấy bản thân thực sự không còn cách nào, luôn nói chuyện với Lưu Tê không quá ba câu.

“Em lại có chuyện gì muốn nói với anh sao?” Lưu Tê thấy tôi không nói, có chút do dự nói.

“...” tôi chống tay lên trán, tối rồi thì có chuyện gì, nhưng chỉ là muốn nói chuyện với anh ấy mà thôi.

Sau khi im lặng một hồi lâu, thực ra không tìm được chuyện để nói, chỉ có thể cúp máy.

Vào đêm, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, ngủ cũng phải ngủ. Không biết có phải là vì uống rượu không, tối nay ngủ rất sớm, ngủ rất ngon, cũng bắt đầu nằm mơ.

Trong giấc mơ, mơ thấy rất nhiều chuyện trước đây, bị Thẩm Lệ Lệ lừa đi. Tôi thấy bản thân ngu ngốc, đứng bên cạnh la bản thân, không nên nghe lời cô ta, không nên tin cô ta. Luôn đấu tranh không hy vọng nó xảy ra, nhưng vẫn trở thành như vậy.

Tỉnh mộng, tôi phát hiện mình khóe mắt đều là nước mắt. Sờ soạng bò lên, rót một chén nước uống. Mới bừng tỉnh đây đề là sự thật, sự thật đã xảy ra. Tôi trong giấc mơ đó không trưởng thành nên dễ dàng bị dụ dỗ.

Bây giờ nghĩ lại tôi rốt cuộc từng bước như thế nào đến ngày hôm nay, việc trở thành như vậy. Nếu như có thể làm lại lần nữa, nếu như có thể lựa chọn lại lần nữa. Tôi nhất định không bị Thẩm Lệ Lệ lừa gạt đi bán thân nữa, như vậy cuộc đời của tôi sẽ tiếp tục tốt đẹp, chí ít sẽ không biến thành như ngày hôm nay.

Lưu Tê đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi, nếu như ta không làm chuyện này. Như vậy tôi cũng sẽ không gặp anh ấy, con người này vừa ngang ngược vừa lạnh lùng hà khắc, gia đình lại là xã hội đen.

So với Uông Dương, hai người họ là người của hai thế giới. Nhưng với Uông Dương mà nói, với người như tôi, chắc cũng là không có sự giao tiếp.

Còn Lưu Tê, nếu như không gặp được anh ấy, giữa chúng tôi cũng sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, cả tối cứ triền miên hai người họ, cũng chẳng qua là nhất thời.

Như vậy thực sự, là tốt sao. Tại sao trong lòng tôi lại có chút không nỡ...

Truyện convert hay : Dị Thế Đan Đế

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio