CHƯƠNG 41: KINH NGẠC
Hai người một trước một sau rời khỏi phòng, trong phòng thoáng cái chỉ còn lại một mình tôi. Quan hệ giữa tôi và Thẩm Lệ Lệ vốn đã không tốt, nhưng đều đang ngụy trang mối quan hệ này, từ bên ngoài nhìn vào cô ta chính là bạn tốt của tôi.
Tôi lấy giấy bút ra, nhìn một chồng tài liệu to đùng trên bàn, đầu của tôi có chút phình ra, bài luận văn trước đó không biết đã làm chết bao nhiêu tế bào não của tôi rồi, bây giờ lại thêm lần nữa.
Tuy nội dung lần trước tôi còn nhớ đại khái, nhưng luận văn đều là những bài văn chương dài dằng dặc, tôi đâu thể nhớ rõ được, các loại tài liệu tôi cũng tìm lại từng món một, nghĩ tới mấy cái này tôi đã nổi giận rồi.
Bất tri bất giác lại nghĩ đến tiện nhân Hàn Tinh Vũ kia, lần này cô ta làm rất tốt, rất thành công khiến tôi tức giận, nhưng tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa, muốn chỉnh cô ta phải làm một trận lớn.
Bây giờ tôi ở trường học tiếng xấu đồn xa, vậy thì tôi không ngại để cô ta bêu rếu tôi, món nợ này sớm muộn tôi cũng phải tính.
Khi tôi hận Hàn Tinh Vũ đến nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên di động vang lên, mở ra xem thì là Lưu Tê điện tới.
“Ra ngoài chơi đi, anh chờ em chỗ cũ.” Đầu dây bên kia như có chút giọng điệu ra lệnh.
Có thể thấy được hôm nay Lưu Tê chơi rất vui, có điều bây giờ tôi không có thì giờ, hơn nữa nếu phải nắm bắt trái tim Lưu Tê cũng không thể để hắn đắc chí như thế được.
Đối với đàn ông mà nói, càng dễ có được con mồi thì càng không biết quý trọng, mà tôi càng chảnh chọe như vậy lại càng có thể kích phát dục vọng của đối phương.
“Em có chút chuyện, có người xé luận văn của em, hôm nay em phải sửa và bổ sung luận văn.” Tôi cố ý nói ra chuyện có người xé luận văn của tôi chính là để Lưu Tê biết rằng vì có người gây sự với tôi nên tối nay tôi không thể ra ngoài được.
Như vậy thì lực chú ý của Lưu Tê mới có thể dời sang chuyện này, mà tôi sẽ nhân đúng lúc này nói ra chuyện Hàn Tinh Vũ.
“Có người xé luận văn của em? Kẻ nào vậy?” Giọng ở đầu dây bên kia dường như thật sự có chút tức giận, xem ra hắn có chút để ý chuyện tối nay tôi không ra ngoài được.
Chuyện buổi tối ai cũng biết, nếu tôi đã không thể lên giường với hắn vậy thì hắn chắc chắn sẽ khó chịu, mà lúc này lại vừa khéo là lúc hắn có hứng.
Nhưng lúc này tôi không thể nói ra tên của Hàn Tinh Vũ, bởi vì một khi nói ra sẽ cho thấy tôi đã vạch ra âm mưu, cho nên tôi hừ một tiếng: “Chuyện này anh không cần để ý.”
Sau đó tôi liền cúp điện thoại, chuyện này có nói thêm gì đi nữa cũng không có nghĩa lý gì, nhử Lưu Tê, để hắn đoán mò thì mới có thể gợi tính tò mò của hắn.
Đây cũng coi như là bước đầu tiên tôi trả thù Hàn Tinh Vũ.
Lại sửa luận văn thêm một hồi nữa, phát hiện giờ đã là rạng sáng, Đường Đông Phi và Thẩm Lệ Lệ vẫn chưa về, như bình thường thì hai người họ cũng nên về rồi mới phải.
Tôi cũng không lo lắng, hai người đi với nhau sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn được, có lẽ là đi đâu đó không biết chừng.
Sửa xong luận văn từ lúc nào tôi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng là sau khi tôi sửa xong luận văn liền gục đầu ngủ, lúc tỉnh lại nhìn đồng hồ đã là buổi trưa.
“Hỏng rồi…” Hôm nay có tiết của giáo sư Nghiêm, vốn dĩ bài luận văn này của tôi chính là chuẩn bị cho tiết của giáo sư Nghiêm, nhưng hôm nay lại trễ một tiết của thầy, tôi đây không phải là tự gây phiền phức cho mình sao…
Có điều bây giờ là giữa trưa, không có gì bất ngờ, giáo sư Nghiêm hiện còn đang ở phòng làm việc của thầy, tôi nhớ thầy có thói quen ở lại phòng làm việc vào buổi trưa.
Nghĩ tới đây, tôi thoăn thoắt trang điểm cho mình một phen, trước đây có tin đồn giáo sư Nghiêm này có chút háo sắc, cho nên lúc tôi trang điểm, tôi dùng hết khả năng để biến mình quyến rũ hơn một chút, như vậy cũng càng có khả năng giành được hảo cảm của giáo sư Nghiêm.
Không chừng còn có thể xí xóa chuyện tôi cúp học.
Tất cả đã chuẩn bị xong, tôi liền mang theo luận văn tới trước phòng làm việc của giáo sư Nghiêm.
Cửa phòng giáo sư Nghiêm hình như không đóng, cho nên tôi mượn khe cửa liếc nhìn tình hình bên trong một chút, muốn nhìn thử xem giáo sư Nghiêm có trong phòng hay không.
Chỉ là, điều khiến tôi không nghĩ tới là, tôi thế mà lại nghe được một hồi âm thanh kỳ lạ từ bên trong truyền ra.
Khi tôi lặng lẽ đẩy cửa vào, tôi không khỏi thất kinh.
Truyện convert hay : Đô Thị Cực Phẩm Tiên Tôn