CHƯƠNG 47: HẬU QUẢ CỦA THỨC ĐÊM
“Cuối cùng em cũng chịu đến đây.” Khi tôi và Đường Đông Phi vừa mới ngồi xuống đã có người nói về phía tôi. Tôi xoay người nhìn sang chỗ khác, hóa ra là Cao Hùng, thật không ngờ hắn vậy mà lại vẫn nhớ mình.
“Mấy hôm trước bận quá nên không có thời gian.” Tôi mời Cao Hùng một ly rượu, sau đó đẩy Đường Đông Phi tới bên cạnh Cao Hùng, cũng nói với Cao Hùng: “Đây là bạn em, Đường Đông Phi, chơi với cô ấy vui vẻ. Cô em này gần đây tâm trạng không được tốt, hy vọng anh có thể khiến cô ấy vui.” Nói xong, tôi liền hòa vào sàn nhảy, khuấy động thân thể với một đám người trong đó.
Cảm giác phóng túng này thật sự tốt, tôi vẫn luôn quét ánh mắt vào người khuấy động trong quầy bar này. Nếu có thể, hôm nay liền trực tiếp nhận một đơn đi, tôi nhảy múa với một người đàn ông xa lạ, hắn vuốt mông tôi, còn tôi áp sát vào người hắn.
Nhìn qua thật sự cực kỳ mập mờ, đặc biệt là dưới ánh đèn nhấp nháy của quán bar này. Tôi liếc nhìn về phía Đường Đông Phi, phát hiện Cao Hùng đã mò đến eo của Đường Đông Phi. Hai người bọn họ rời khỏi quán bar trong tầm mắt tôi, xem ra chắc là đi thuê phòng rồi.
Tôi càng ra sức uốn éo trên cơ thể anh chàng kia, chỗ cứng rắn của hắn đặt ở chỗ kín của tôi. Tôi quyến rũ cười cười sau đó đẩy hắn ra, mới đó mà đã “dựng” lên rồi, thật là vô vị, còn không bằng tự mình từ từ chơi.
Nhanh chóng lẩn vào một đám đông khác, tôi tiếp tục phóng đãng. Ở đây không có bất kỳ sự quản thúc nào, cũng không có bất kỳ sự bi thương nào. Ở đây chỉ có phóng túng, phóng túng! Đêm nay tôi cũng không tìm ông chủ ở quán bar để ngủ, bởi vì bọn họ đều quá “low”.
Mà hậu quả của một đêm phóng túng chính là tôi đi học trễ. Hôm sau tôi mang đôi mắt gấu trúc xuất hiện trong lớp, rất không khéo chính là tiết của giáo sư Nghiêm. Tôi quang minh chính đại đi vào, không để ý ánh mắt của mọi người mà ngồi vào vị trí.
Lưu Tê ngồi bên cạnh tôi, đối với tiết của giáo sư Nghiêm hắn vẫn lên lớp. Còn tôi, trải qua chuyện lần trước đã sinh ra một quan niệm khác đối với giáo sư Nghiêm. Người này ấy mà, trong ngoài bất nhất, có điều thủ đoạn lại rất cao minh. Ngay cả người như Lưu Tê cũng phải bị hắn lừa, tôi hung hăng nhìn giáo sư Nghiêm trên bục giảng.
Mà giáo sư Nghiêm cũng phát hiện sự không tôn trọng của tôi, đến lúc đó hắn không hề nói gì với tôi. Điều này khiến những người định xem kịch rất thất vọng, cho nên bất mãn bàn tán ở bên dưới.
“Yên lặng cho tôi!” Nghiêm Chính Lập đang nói trên bục giảng, kèm theo một loại uy nghiêm. Trong phòng học nháy mắt liền yên tĩnh lại, tôi không thể nào hiểu được suy nghĩ của bọn họ, bởi vì đối với tôi mà nói đây chỉ là một cảnh diễn mà thôi.
“Em đi đâu đấy?” Lưu Tê ghé sát vào tai tôi nói. Nhưng tôi không trả lời hắn, bởi vì bây giờ tôi rất mệt, thật sự rất muốn ngủ. Cho nên trực tiếp áp xuống bàn mà ngủ.
Còn về Nghiêm Chính Lập, hắn nhất định sẽ chọn không nhìn động tác của tôi. Ai bảo hắn ngủ với tôi chứ? Lưu Tê cũng không biết vì sao lại không ép tôi dậy trả lời câu hỏi của hắn.
Cứ như vậy tôi ngủ cả buổi sáng, khi tôi mở mắt ra phát hiện Lưu Tê vẫn bên cạnh. Đây cũng là điều khiến tôi có chút ngại ngùng: “Xin lỗi, em ngủ lâu như vậy.”
Lưu Tê lướt FB, không để ý đến tôi. Thấy vậy tôi cũng không nói lời nào. Hai người đều trầm mặc, sau đó tôi cũng lấy di động ra chơi. Thuận tiện gửi bản thảo cho biên tập kia.
“Bây giờ có thể về.” Lưu Tê đứng dậy, lúc này tôi mới phản ứng được. Chiều nay tôi phải về nhà, nhưng nhìn thấy Lưu Tê, tôi lại có chút không chắc chắn. Hắn thật sự muốn cùng tôi trở về sao?
Lưu Tê dường như có chút bất mãn với phản ứng của tôi, nhíu mày nhìn tôi. Không đợi hắn mở miệng nói chuyện, tôi liền nói với hắn: “Anh chắc chắn muốn về cùng em sao, ai cũng biết nhà em là nông thôn. E là không thể chiêu đãi anh.”
“Cái quái gì thế, anh nói đi là đi.” Lưu Tê nói, sau đó gọi một cú điện thoại cho bạn hắn rồi đi ra ngoài phòng học nói chuyện. Tôi cũng không chú ý hắn thảo luận cái gì, cho nên cũng không nói gì. Chờ hắn gọi điện xong, tôi liền trực tiếp chọn đồng ý.
Phí sức với hắn nữa cũng không được lợi gì, có có khả năng tổn thất lợi ích của mình. Tôi và Lưu Tê cũng đi đặt vé, sau đó ngồi xe lửa về nhà tôi, nhưng xe lửa cũng không thể về thẳng đến nhà tôi.
Sau khi lên xe lửa, Lưu Tê liền nhắm mắt ngủ. Tôi cũng không dám đánh thức hắn, cho nên chỉ có thể lặng lẽ mở di động lên giết thời gian. Khoảng mấy tiếng đồng hồ mới về đến, tôi gõ chữ để tiêu khiển thì giờ. Thông thường mọi người đều có cảm giác nhàm chán, còn tôi phát hiện mình lại có cảm giác ỷ lại trời sinh vào các con chữ.
Việc này chắc là có liên quan đến việc khi còn nhỏ tôi quyết định chỉ cần học hành thì sẽ có tiền đồ, chính vì vậy tôi mới có cảm giác này. Tôi nhân lúc đi vệ sinh gọi một cú điện thoại cho bác hai Lưu, sau đó nói với bác hai Lưu tôi đã sắp đến huyện, thuận tiện bảo bác nói với mẹ tôi là Trần Hương như vậy.
Xuyên qua cửa sổ nhìn thấy phong cảnh bên ngoài lui ngược lại rất nhanh, lúc mới đầu tôi cũng như thế này mới rời xa nơi tôi sinh ra, đến thành phố lớn. Nếu trước đây tôi không làm như vậy có phải cũng sẽ không biến thành bộ dạng bây giờ?
Tôi cúi đầu nhìn quần áo của mình, áo sơ-mi quần jean, một bộ trang phục bình thường. Nhìn qua cũng đơn điệu, tóc lại được tôi kéo thẳng ra. Tóc uốn ở chỗ tôi bị gọi bằng cái tên phụ nữ treo cổ, cho nên tôi không dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này.
Sau khi nói vài câu với bác, tôi liền cúp điện thoại. Đi tới chỗ ngồi phát hiện Lưu Tê đi đâu mất. Tôi gọi điện thoại cho Lưu Tê, vẫn là tiếng máy bận, trong lòng tôi không khỏi có chút lo lắng, đây không phải chuyện tốt.
Khi tôi còn đang sốt sắng, Lưu Tê lại từ một chỗ khác đi tới. Thấy hắn không có chút hao tổn nào, tôi mới thở phào một hơi. Là tôi đưa hắn tới đây cho nên nếu làm lạc mất tôi phải gánh toàn bộ trách nhiệm.
“Gọi điện thoại làm gì?” Đây là câu đầu tiên khi Lưu Tê đi tới bên cạnh tôi, tôi có chút cạn lời. Nếu không phải anh chạy loạn tôi có cần điện thoại không? Huống chi anh lại còn không nghe điện thoại.
“Để xác nhận anh vẫn còn sống.” Tôi tức giận nói. Nhưng dường như tôi đã quên mất chỉ số IQ của Lưu Tê, hình như khi tôi nói xong câu đó hắn liền không để ý tôi. Thật không biết tính cách như hắn sao Đường Hân lại yêu hắn đến chết đi sống lại được.
Tôi đeo tai nghe lên yên tĩnh nghe nhạc, lẳng lặng hưởng thụ sự tĩnh mịch này. Bởi vì bây giờ cũng không có chuyện gì có thể làm, cho nên tôi cũng ngủ giống Lưu Tê.
“Ngư Huyền Cơ” là một bài hát rất êm tai, tôi cũng không biết vì sao mình lại thích kiểu nhạc này, cảm giác bọn họ đặc biệt nhu hòa, đồng thời có cảm giác ưu sầu nhàn nhạt.
“Nước xuân làm rớt một nhành hoa, ưu ưu một ánh tà dương cuối chiều.” Tôi theo lời ca này đi vào giấc ngủ, sau đó là Lưu Tê lay tôi tỉnh dậy.
Nhìn hành khách đều bắt đầu xuống xe, cho nên tôi lập tức tỉnh ngủ. Lưu Tê giúp tôi mang hết đồ xuống dưới, tìm một nơi không quá chật chội để trú chân.
Truyện convert hay : Hào Tế Hàn 3000