Năm Tháng Mất Phương Hướng

chương 49 tâm cơ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 49: TÂM CƠ

Tôi liếc nhìn tên trên màn hình, sau đó tắt máy. Trong lòng nghĩ ngợi, Dương Hồng gọi điện cho mình vào giờ này để làm gì nhỉ? Nhưng cậu ta lại gọi đến thêm lần nữa, mẹ tôi bảo tôi nhận điện thoại.

Tôi bất đắc dĩ đi ra ngoài, sau đó nhận điện thoại của Dương Hồng.

“Cậu gọi cho tớ vào giờ này có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì, vậy tớ tắt máy đây.” Tôi nói với Dương Hồng bằng giọng điệu lạnh lùng, nhưng đối phương lại không nói gì, vì vậy tôi định tắt máy.

“Cậu dám cúp điện thoại thử xem, cậu đừng quên đoạn video của cậu vẫn còn trong tay tớ.” Cuối cùng phía bên Dương Hồng cũng nói chuyện, nhưng giọng nói mang theo sự uy hiếp nhất định. Nếu cậu ta mở miệng nhắc đến video là đại diện cho việc sắp xảy ra chuyện gì đó không mấy tốt đẹp.

Tôi nhíu mày một cái, giọng nói tỏ vẻ càng lạnh lùng: “Có việc gì thì cậu mau nói đi, mẹ tớ vẫn đang chờ tớ trong phòng.”

Dương Hồng cười, sau đó nói thẳng với tôi: “Ha ha, nếu đến tối cậu không về trường, vậy tớ sẽ tung video này lên.” Coi như tôi đã hiểu ý đồ của cậu ta, cậu ta muốn quấy rầy cuộc đoàn tụ của mẹ con tôi. Con người Dương Hồng quả thực có khuyết điểm, cũng lâu rồi cậu ta không làm phiền tôi, tôi lại cho rằng hứng thú mà cậu ta dành cho tôi đã phai nhạt rồi.

Kết quả không phải như vậy, tôi phát hiện suy nghĩ của loại người như cậu ta rất khó đoán. Tôi vốn muốn từ chối cậu ta, nhưng cậu ta đã cúp điện thoại rồi. Tôi quay lại phòng mà trong lòng đầy phiền muộn, phát hiện mẹ vẫn đang đợi tôi, bà ấy vẫn nhìn chằm chằm tấm thẻ ngân hàng mà tôi đưa bà, cũng không biết đang nghĩ gì trong lòng.

Tuy tôi không nỡ rời xa mẹ, nhưng Dương Hồng đã uy hiếp tôi. Nếu tôi không quay lại trường học, vậy... vậy đoạn video đó chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài. Chuyện này sẽ ảnh hưởng cực lớn đến hình ảnh của tôi, vì vậy tôi chỉ đành có lỗi với mẹ thôi.

“Nhóc con, con làm sao vậy?” Mẹ có chút hoài nghi nhìn tôi, sau đó hỏi như vậy. Tôi cười khổ nói: “Mẹ à, chiều con phải đi rồi, bên phía công ty đột nhiên cần một phiên dịch đến dịch một văn kiện, vì vậy con nhất định phải đi. Con xin lỗi mẹ.” Cuối cùng tôi lại nói dối để gạt mẹ, tôi quả thực không thể mở miệng nói cho bà ấy nghe về công việc thực sự của tôi.

Mẹ tôi mỉm cười, đôi mắt chan chứa vẻ hiền từ. Khi tôi nhìn thấy dáng vẻ này của bà, đột nhiên cảm thấy bản thân mình hơi bất hiếu. Bà nuôi nấng tôi bao năm, cuối cùng tôi về nhà một chuyến nhưng chỉ có thể ở cạnh bà trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tôi thật sự rất có lỗi với bà.

“Nhóc con, hiện tại con sống tốt như vậy, mẹ thật sự rất mừng, con không cần bận tâm tới mẹ đâu. Nếu công ty có việc bận, vậy con đi trước đi.” Mẹ vỗ tay tôi, sau đó nói lời này. Khi ấy, trong lòng tôi tràn đầy áy náy, tôi có tài đức gì mà lại có được một người mẹ thông tình đạt lý như vậy chứ? Nếu còn có kiếp sau, tôi vẫn cầu mong được làm con gái bà.

Nhận được sự đồng ý của mẹ, tôi tức tốc sắp xếp một chút rồi bắt đầu quay về trường học. Có lẽ tôi có thể quay về trường trước tám giờ tối. Lần tiễn đưa này có mẹ đi cùng tôi. Người trước đây tiễn tôi rời khỏi nơi đây để lên thành phố nhập học cũng là mẹ tôi. Cái cảm giác thân thuộc này càng khiến tôi cảm thấy áy náy.

Sau một hồi giày vò, tôi lên tàu hỏa. Mẹ vẫn đứng ở sân ga dõi theo tôi, tôi ngồi trong xe rồi vẫy tay với bà. Sau đó tôi quay đầu lại, không liếc nhìn mẹ nữa. Bởi tôi sợ bản thân mình sẽ luyến tiếc, sau đó làm ra vài chuyện sai lầm.

Tôi mở nhạc lên nghe giống như lúc quay về, nghe qua rất nhiều bài hát cuối cùng tôi cũng đến bến xe của thành phố này. Nhìn thấy mình vừa rời khỏi rồi lại phải quay lại nơi này, tôi cảm thấy bất lực vô cùng. Lẽ nào đây là số mệnh của tôi ư? Vĩnh viễn không thể thoát khỏi nơi này.

Đúng lúc này, điện thoại di động của tôi lại vang lên lần nữa. Tôi nhận máy, vẫn là Dương Hồng, cậu ta bảo tôi đến khách sạn, đến căn phòng trước kia tôi và cậu ta từng qua đêm. Tôi nắm chặt lấy chiếc điện thoại, cậu ta bảo tôi rời khỏi mẹ chỉ để thỏa mãn dục vọng của cậu ta thôi ư?

Ý thức được vấn đề này, trong lòng tôi quả thực có chút tức giận. Nhưng tôi có thể làm gì chứ? Điện thoại của Dương Hồng còn đoạn video của tôi, vì vậy tôi quả thực không dám từ chối cậu ta. Đột nhiên tôi nhớ đến Lưu Tê, có lẽ anh ta có thể giúp tôi.

Tôi thầm tính kế trong đầu. Sau đó bấm điện thoại cho Lưu Tê rồi nói cho anh ta biết tôi đã quay về rồi. Lưu Tê không nói gì, chỉ im lặng nghe tôi nói, thỉnh thoảng mới đáp lại một câu.

Sau khi chuyển lời cho anh ta, tôi liền gác máy. Nếu trong lòng Lưu Tê có tôi, vậy kế này của tôi nhất định sẽ thành công. Nếu kế hoạch không thành, vậy tôi cứ coi như bị chó cắn thôi.

Tôi dựa theo trí nhớ đi đến một khách sạn, sau đó tìm căn phòng kia và gõ cửa. Tôi chợt bị Dương Hồng kéo vào, cậu ta trực tiếp giở trò với tôi, căn bản không cho tôi cơ hội cự tuyệt.

Không khí trong phòng ngày càng nóng lên, cơ thể tôi cũng có phản ứng nhất định. Dương Hồng bảo tôi nằm thẳng xuống nền rồi đè lên người tôi. Anh ta thô bạo đi vào bên trong tôi giống như một con thú, rồi để lại trên người tôi rất nhiều dấu vết. Đó cũng là thứ tôi muốn nhưng màn vui vẻ này lại khiến tôi có chút bất lực, bởi tôi vốn không hề cảm nhận được chút xíu vui vẻ nào.

Giống như thường ngày, sau khi làm việc xong, Dương Hồng để lại cho tôi một khoản tiền rồi rời đi. Thậm chí chẳng thèm quẳng lại cho tôi một cái nhìn khinh bỉ. Điều này khiến tôi cảm thấy rất khác thường, tôi đứng dậy khỏi giường, sau đó đi vào nhà tắm, chậm rãi kì cọ thân thể mình.

Trong gương, tôi có thể nhìn thấy rất nhiều vết tích trên thân thể mình, sau đó tôi chỉ mỉm cười một cái. Tiếp theo tôi phải đến gặp Lưu Tê rồi, nếu trong lòng anh ta còn quan tâm đến tôi, vậy chuyện này nhất định sẽ rất thú vị đây.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi rời khỏi khách sạn và vẫn phải nhận ánh mắt khinh thường của bà chị lễ tân như thường ngày. Kỳ thực, tôi có thể giả bộ không nhìn thấy, nhưng ánh mắt tôi lại thỉnh thoảng liếc về phía cô ta. Tôi luôn có cảm giác bị sỉ nhục khi bắt gặp ánh mắt đó, tôi cũng không hiểu sao bản thân mình lại có cách làm như vậy, chỉ vì thứ gì đó.

Lúc rời khỏi khách sạn cũng đã gần mười giờ rồi. Tầm này ký túc xá cũng đóng cửa rồi nên tôi chỉ đành lang thang bên ngoài hoặc lại đi tìm một khách sạn để nghỉ, sống qua đêm nay là được rồi.

Trong lúc tôi đang vừa đi vừa suy nghĩ, điện thoại bỗng reo lên lần nữa. Lúc tôi nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại là Lưu Tê, trong lòng chợt có chút vui mừng, sau đó tôi liền nhận điện thoại.

“Giờ em đang ở đâu?” Lưu Tê hỏi tôi từ đầu dây bên kia. Giọng nói của anh ta có chút mong manh, nghe một cách cẩn thận thì cũng cảm nhận được nó cũng rất dễ nghe.

“Em đang ở bên ngoài.” Tôi nhìn ngọn đèn bên đường rồi nói. Đây cũng là sự thật mà, tôi vốn đang ở bên ngoài. Mà bên cạnh tôi lúc này chỉ có bóng tối và ánh đèn, còn có giọng nói của anh ta nữa. Sau khi Lưu Tê nghe thấy tôi nói vậy, anh ta im lặng một lát. Sau đó nói rằng sẽ đến tìm tôi, còn dặn dò tôi bật GPS rồi gửi cho anh ta, anh ta sẽ đến tìm tôi.

Tôi đương nhiên đồng ý với đề nghị này, bởi nó cũng là một phần trong kế hoạch của tôi. Vì vậy, hiện tại tôi chỉ cần lẳng lặng đợi Lưu Tê đến. Gió đêm hơi lạnh, nhưng thổi qua người cũng khiến tôi cảm thấy thoải mái.

Một lát sau, Lưu Tê cũng tìm được vị trí của tôi. Anh ta ra hiệu bảo tôi lên xe, sau đó dẫn tôi rời khỏi nơi ấy, còn rốt cuộc đi đâu thì tôi không biết. Tôi ngồi ở ghế sau nghịch điện thoại, gắng sức bày ra một dáng vẻ xấu hổ thẹn thùng, làm như vậy mới có thể thu hút ánh nhìn của Lưu Tê, rồi để anh ta nhận thấy sự bất bình thường của tôi.

“Sao đột nhiên em rầu rĩ buồn phiền vậy?” Lưu Tê quả nhiên mắc câu, tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ không dám nhìn thẳng vào Lưu Tê, tôi cảm thấy tôi càng làm như vậy thì càng khiến Lưu Tê nhận ra vẻ bất thường của tôi, sau đó anh ta sẽ...

Lưu Tê ngừng xe lại rồi nghiêng đầu lại nhìn tôi, bảo tôi nói rõ chân tướng sự việc. Dưới sự ép hỏi của anh ta, tôi không thể lặng im không nói chuyện, sau đó Lưu Tê kéo lấy tôi. Tôi thuận tay kéo quần áo của mình xuống, để anh ta nhìn thấy những dấu hôn trên người tôi.

Quả nhiên tôi nhìn thấy ánh mắt Lưu Tê sầm xuống, anh ta buông tôi ra rồi ngồi trước mặt tôi muốn tôi tự giác giải thích với anh ta về nguồn gốc những vết hôn này. Tôi giả bộ chịu không nổi sự lạnh nhạt của anh ta, chậm rãi nói: “Đây là do Dương Hồng để lại.” Sau khi Lưu Tê nghe xong câu trả lời của tôi thì ngồi xuống đệm một cách nặng nề, điều này khiến tôi có chút dè dặt.

“Đây là Dương Hồng ép buộc em.” Tôi giải thích. Tôi chỉ nói như vậy thôi, vì với tính cách của Lưu Tê, có lẽ anh ta sẽ không tin đâu. Đến khi tôi lại đổ thêm dầu vào lửa, nói hết mấy chuyện liên quan đến việc Dương Hồng có đoạn video của tôi ra. Nếu Lưu Tê quan tâm tôi, có lẽ anh ta sẽ giúp tôi tiêu hủy đoạn video trong tay Dương Hồng.

“Ép buộc ư?” Lưu Tê có chút hoài nghi vặn hỏi, trong mắt anh ta, tôi mãi mãi chỉ là loại con gái nhìn thấy tiền là sáng mắt. Lên giường cùng người khác, chuyện này còn có thể bị ép buộc ư? Ở cùng với anh ta lâu như vậy, tôi cũng có chút hiểu biết về tính cách của anh ta.

“Trước đây, khi ở bên anh, em và cậu ta có chút quan hệ không rõ ràng. Có một lần em đắc tội với cậu ta, kết quả Thẩm Lệ Lệ lại giúp cậu ta lừa em lên giường. Sau đó cậu ta còn quay video em nữa, cậu ta cũng ép buộc em vài lần rồi…” Nói nhiều như vậy rồi nên tôi cũng dừng lại. Những lời này cũng đủ để Lưu Tê hiểu toàn bộ quá trình xảy ra việc này.

Hết thảy phải đánh cược xem Lưu Tê có tin tình huống mà tôi nói hay không? Nếu anh ta tin tôi, vậy trò chơi này lại thú vị rồi. Nếu anh ta không tin tôi, vậy tôi càng phải tính kế, sớm muộn gì cũng phải báo mối thù với Dương Hồng.

Sau khi Lưu Tê nghe xong lời kể lể của tôi, anh ta không lựa chọn nói chuyện thẳng thắn, chỉ im lặng khởi động xe rồi tiếp tục đi về phía trước. Bầu không khí vô cùng yên tĩnh trong xe chính là một điềm báo tốt đối với tôi.

Truyện convert hay : Thê Không Nề Trá: Lâu Gia, Ta Sai Rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio