CHƯƠNG 55: CHIẾN TRANH
Vì khách vẫn đang lựa chọn nên bà chủ sắp xếp tôi ở gần nhất. Chỉ thấy bà chủ đi đến trước mặt của những cô gái kia rồi nói: “Những cô gái này kĩ thuật rất tốt, các vị thiếu gia mau chọn đi thôi.”
Tôi quan sát những thiếu gia ngồi trên ghế sofa, người nào người nấy đều ăn mặc tuấn tú lịch sự. Thực ra trong thâm tâm tôi họ chính là những kẻ cặn bã, giống như những con kí sinh trùng sống trong xã hội vậy.
Trong phòng karaoke có chút tối, mà những cô gái khác đều đeo mặt nạ. Đây cũng là một đặc sắc lớn ở quán karaoke này, dùng phương pháp này để thu hút con em nhà giàu đến.
Mà tôi lại không mang mặt nạ, bởi vì tôi vừa mới đi vào, mặt nạ đã bị cô gái khác lấy đi mất rồi. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi là người đầu tiên được chọn, một người đàn ông dung mạo thô tục chỉ ngón tay vào tôi.
“Người này, tôi cần!” Tôi nghe theo anh ta đi ra, sau đó dựa vào người đàn ông thô bỉ đó, lấy tay ôm cổ anh ta.
Anh ta ôm eo tôi ra hiệu tôi mời rượu anh ta, những thứ ra hiệu ngầm này tôi hiểu được, từ trên bàn thủy tinh tôi chọn một ly rượu rồi cười duyên trút rượu anh ta.
Ly rượu cạn rất nhanh. Tay của anh ta cũng không ngừng sờ soạng khắp người của tôi. Tôi cảm thấy phản cảm nhưng không có cách nào khác, với thân phận bây giờ của tôi chỉ có thể buộc phải chịu đựng.
“Anh à, em muốn đi vệ sinh một chút.” Tôi đặt ly rượu trên bàn thủy tinh, sau đó tay kéo cổ anh ta, hôn vào trán anh ta một cái.
Khi tôi nói lời này, anh ta có chút không vui. Nhưng khi tôi dùng dáng vẻ nũng nịu, anh ta chỉ có thể đồng ý. Tôi đứng lên sau đó mở cửa phòng hát. Vừa ra khỏi cửa liền cảm thấy mắt mình trong sạch trở lại, dường như bên ngoài không có mùi tràn đầy dục vọng kiếm tiền như ở bên trong.
Tầm nhìn trong hành lang mờ ám không rõ ràng, nổi bật toàn là màu hồng ấm áp, càng làm tăng thêm mùi vị thối nát ở đây. Tôi đi về phía nhà vệ sinh, trên đường đi khó tránh khói những người đàn ông say rượu. Dựa vào tường, nhìn bản thân mình trong gương. Cách trang điểm này hoàn toàn che đi mất khuôn mặt nguyên bản của tôi.
Lẳng lặng nhìn bản thân mình, phát hiện bản thân thật sự quá khác rồi. Khác đến nỗi không còn tìm được một chút dấu vết nào, tôi rất muốn rửa đi hết lớp trang điểm trên mặt. Nhưng khi chạm tay vào nước, cảm giác mát lạnh lại làm tôi dừng lại.
Cuối cùng, tôi vẫn không chọn tẩy đi lớp trang điểm. Nhìn bản thân mình trong gương tôi thở dài, ánh mắt từ lúc nào đã bắt đầu trở nên thăng trầm như vậy. Định hình lại, tôi cảm thấy mình về phòng hát vẫn tốt hơn, tránh việc đắc tội với bà chủ quán và những vị khách giàu có kia.
“Anh trai, anh nóng lòng chờ rồi phải không?” Tôi trở lại phòng hát phát hiện ra vị khách kia vẫn ngồi một mình, đành phải đi ra đó, ngồi lên đùi anh ta lần nữa. Vẻ mặt anh ta nhìn tôi thô bỉ, trong mắt từ từ trào ra ham muốn tình dục, tay anh ta lại lần mò vào trong người tôi.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, tôi nghĩ chắc anh ta chơi thuốc rồi. Ở những chỗ như thế này chơi thuốc và bị bỏ thuốc là chuyện bình thường. Thấy anh ta như vậy, tôi chỉ có thể hòa hợp. Dù sao cũng không phải là không làm qua, tôi ngồi trên đùi của anh ta, kéo khóa quần, lấy ra một vật lớn.
Không thể không nói, người này dáng dấp khó coi như vậy nhưng cậu bé quả thực không tồi chút nào, vì vậy tôi cũng không thiệt thòi. Anh ta khá gấp gáp, thẳng tắp đi vào cơ thể của tôi. Ở đây có nhiều người vì vậy biên độ chuyển động chỉ có thể nhẹ nhàng một chút.
“A...” Tay của anh ta đột nhiên thò vào trong quần áo rồi xoa bộ ngực của tôi, tôi nằm sấp trên người của anh ta, hai người chúng tôi cứ dùng tư thế đó để giao hợp. Tôi tự nhiên thấy được ánh mắt mập mờ của những người khác, dường như chúng tôi cởi mở quá nên kéo theo bọn họ. Bọn họ cũng nhao nhao tìm đối phương làm chuyện đó. Sinh hoạt mang tính thối nát này tôi sớm đã quen rồi.
Tôi che đi phản ứng của tất cả mọi người, chuyên tâm tạo ra khoái cảm cho riêng mình, từng đợt khoái cảm đến gần là tôi say sưa, ngây ngất. Thời gian từng giây từng phút trôi đi, đám người khách này thỏa mãn liền rời đi, tôi cũng nhận được thưởng và tiền bo tương ứng, tổng cộng hơn mười bảy triệu, chia hoa hồng cho bà chủ quán karaoke, lần này kiếm được tổng cộng cũng hơn mười hai triệu.
Không hổ danh là phú nhị đại, cho tiền cũng nhiều thật. So với Dương Hồng và Lưu Tê đều nhiều hơn, mặc dù hiện tại tôi có thẻ của Lưu Tê, nhưng không biết tại sao tôi lại không muốn dùng tiền trong thẻ này.
Từ trong quán hát rời khỏi, tôi nhìn quán bar đối diện, suy nghĩ có nên đi chơi một chút không. Trong lúc đang suy nghĩ, tôi lại nhìn thấy một hình dáng quen thuộc ở cửa quán bar. Mặc một cái áo hở rốn, mặt thì trang điểm quái dị, tôi không có nhìn nhầm, người đó chính là Hàn Tinh Vũ.
Người như cậu ta tôi không có ý định chào hỏi, chỉ là tò mò thân phận của cậu ta, rốt cuộc có như những gì tôi suy đoán hay không. Mặc khác, về việc nguyên nhân chia tay của cậu ta và Dương Hồng tôi cũng nói cho A Lực biết, cũng giao cho cậu ta xử lý. Cậu ta lại là người của Lưu Tê, hiệu suất làm việc tất nhiên không thấp.
Tôi nhìn Hàn Tinh Vũ và một người đàn ông hơn mặc đồ đen khoảng ôm nhau thắm thiết, sau đó cùng nhau đi vào quán bar. Chứng kiến cảnh như vậy, tôi đang do dự không biết nên theo vào hay không thì phát hiện ra mình bị một bóng đen bao phủ.
“Sao em lại ở đây?” Âm thanh này quả thật rất quen tai, dưới ánh đèn neon tôi nhìn rõ anh ta. Nhìn anh ta ăn mặc khá tùy tiện, tự do cho nên cho dù là lưu manh, cũng có một khí thế mà người khác không bắt chước được.
“Em đang làm việc.” Tôi nói lời này không phải vì tôi thành thật, mà vì những vết hôn kia vốn dĩ không có cách nào che lại được.
Nếu như Lưu Tê muốn tìm hiểu, thì tôi sớm muộn cũng bị phát hiện. Vì thế tự mình thành thật vẫn hơn, suy cho cùng Lưu Tê cũng không phải không biết tôi làm gái.
Lưu Tê không nhìn tôi nữa, anh ta châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi lại nhả khói nói với tôi: “Tiền trong thẻ không đủ dùng hay sao?” Tôi nghe thấy lời anh ta nói liền cúi đầu, dường như hành động của tôi đã chọc giận anh ta. Anh ta bóp cằm tôi, bóp đau đến nỗi tôi chỉ có thể nhìn chăm chú vào anh ta.
Lúc này, tôi biết mình đã đắc tội với Lưu Tê. Nhưng tôi cảm thấy chỉ dựa vào việc này không thể làm anh ta tức giận như vậy. Tôi trang điểm đậm như vậy, thật tò mò làm sao Lưu Tê vẫn nhận ra tôi.
“Anh bỏ tay ra!” Cằm đau khiến tôi không nhịn được nói to. Nhưng khi vừa mới nói ra khỏi miệng tôi lại hối hận. Bởi vì ngọn lửa tức giận trong ánh mắt của Lưu Tê so với trước đó càng ngày càng sâu.
“Em rốt cuộc có tâm tư gì với Dương Hồng? Lại còn bảo A Lực đi điều tra?” Lưu Tê nói hết ra, tôi đại khái hiểu vì sao anh ta lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi, xem ra đến để hỏi tội.
Lúc đó tôi đã dứt khoát đem chuyện công việc của mình nói ra, nếu không sợ là phải đối mặt với cơn thịnh nộ lớn hơn của anh ta. Tôi ra sức đẩy Lưu Tê ra, cằm bị bóp đau đến nỗi tất cả những phẫn nộ trong lòng tôi đều bùng phát ra ngoài.
Truyện convert hay : Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Cực Hạn Liêu