CHƯƠNG 68: CHỈ THIẾU CHÚT NỮA
Đồ ăn trong khay cũng không còn dư lại bao nhiêu, tôi vội vã liếc qua thấy Uông Dương vẫn đứng ở nơi đó. Tôi biết anh ấy đang nhìn mình, nhưng tôi không muốn nhiều lời với anh, lỡ hẹn chính là lỡ hẹn, có viện cớ gì đi nữa cũng chỉ chứng minh chúng tôi có duyên không phận mà thôi. Thiếu chút nữa thôi, chúng tôi đã có thể ở cùng một chỗ, vậy mà hết lần này tới lần khác đều là thiếu một chút như vậy… Nếu như biết trước mọi chuyện, tôi tình nguyện ban đầu đã không quen biết anh.
Sau khi ăn xong, tôi liền ra khỏi căn-tin, tâm trạng bình thản lúc trước trong phút chốc trở nên rất kém. Tôi muốn mau chóng rời khỏi chỗ này, hy vọng thời gian hòa tan mọi hồi ức giữa chúng tôi, nếu vậy, tôi sẽ có thể sống tốt hơn một chút. Tôi bước đi càng lúc càng nhanh…
Vì muốn tránh khỏi ánh mắt của anh ấy, tôi từ đường mòn phía sau căn tin đi xuyên qua từng con hẻm nhỏ, nhưng dù tôi có chạy nhanh hơn nữa cũng không thể thắng được đôi chân dài của anh ấy, tôi thật sự rất phiền muộn khi anh ấy cứ như vậy. Tôi vốn đã nghĩ rất kỹ mới quyết định từ bỏ, anh ấy làm như vậy sẽ chỉ khiến cho tình cảnh giữa chúng tôi càng thêm khó xử. Tôi cũng không muốn trong trường lại lần nữa truyền ra tin đồn Lý Viện rời khỏi Lưu Tê đến quyến rũ Uông Dương gì đó. Từ lúc đặt chân đến ngôi trường này, không biết đã bao nhiêu lần tôi trở thành tiêu đề bàn tán rồi…
Bước chân của tôi càng nhanh, người phía sau càng theo sát hơn, tôi thực sự không còn cách nào khác đành phải dứt khoát dừng lại xoay người. Có lẽ anh ấy không kịp phản ứng, đầu tôi đúng lúc đụng vào lồng ngực của anh… Không khí lập tức ngưng lại, tôi không nói gì, cũng không tránh ra, cứ như vậy cúi đầu, không biết nên nói gì cho phải… Cuối cùng là anh mở miệng trước: “Viện Viện, xin lỗi, hôm đó anh lỡ hẹn rồi…”
“Không sao cả, em cũng quen rồi. Anh không cần nói xin lỗi, là do chúng ta không có duyên phận mà thôi…”
“Em, đang sống cùng Lưu Tê sao?” Anh ấy nghẹn ngào nói.
“Đúng vậy, không phải em vẫn luôn ở chung với Lưu Tê sao? Có gì không đúng ư?”
“Không có gì không đúng, anh biết tất cả là lỗi của anh, nếu không em cũng sẽ không bị hắn quấy rầy. Anh chỉ là muốn quan tâm em, nếu như em gặp phải khó khăn, nhớ kỹ nhất định phải tới tìm anh. Anh chắc chắn sẽ giúp em.” Anh nhìn tôi nồng nàn.
Nói những lời này đâu còn tác dụng gì nữa, đáng thương trong lòng tôi còn ôm một chút hy vọng với anh ấy, hy vọng chết tiệt này…
“Hiện tại em sống rất tốt, không phiền anh phải lo lắng. Lưu Tê rất quan tâm em, mỗi ngày sơn hào hải vị còn ăn không hết đâu. Anh tự lo cho mình sống tốt là được.”
“Chúng ta có thể ôm nhau một chút không?” Mắt anh bỗng chốc đỏ hoe.
“Không cần thiết.” Bỏ lại những lời này tôi liền lập tức chạy đi không chút do dự. Tôi sợ cái ôm của anh quá mê người, sợ bản thân mình không nỡ buông tay. Câu nói kia chẳng qua cũng chỉ để che giấu sự bối rối của tôi.
Có lẽ trời cao cũng cảm thấy tiếc nuối cho sự lỡ dở của chúng tôi, mưa to sấm lớn nói đến là đến. Tôi vội vàng chạy tới bên dưới tòa giảng đường nhưng vẫn không tránh được số kiếp bị ướt.
Buổi chiều không có lớp học, tôi đành gọi điện kêu tài xế tới đón. Toàn thân tôi đều ướt đẫm, cơn mưa này thực sự quá lớn. Không bao lâu sau, xe của Lưu gia đã tới, nhưng người đi ra lại không phải là tài xế mà là Lưu Tê, không phải anh ta về nhà thăm cha mẹ rồi sao.
Vẻ mặt tôi ngơ ngác nhìn anh ta, hỏi: “Không phải anh về nhà ăn cơm rồi ư, tại sao lại tới đây vậy?”
Anh ta gạt tôi nói: “Ăn xong rồi. Sao em lại để bị xối ướt như vậy, ngu ngốc!” Nói xong liền cởi áo khoác trùm lên người tôi, khiến thân thể lạnh như băng của tôi trở nên ấm áp một chút. Không chỉ là trên thân thể mà còn có trong lòng tôi…
Sau này tôi mới biết, hóa ra anh ta từ chỗ tài xế biết được chuyện tôi dính mưa, liền lập tức bỏ qua bữa tiệc mà cha mẹ đã chuẩn bị cho anh, chạy đến chỗ này của tôi. Lúc đó tôi chỉ đơn thuần cho rằng anh đã ăn rồi, nhưng kỳ thực là chưa ăn, nếu không về sau cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Cùng Lưu Tê trở về nhà, nhờ tất cả hệ thống sưởi ấm trong xe đều mở, quần áo của tôi cũng gần như được nhiệt độ cao hơ khô, nhưng vẫn muốn tắm rửa qua một chút. Tôi cởi hết quần áo trên người, khẽ vặn vòi hoa sen, bỗng có một đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực tôi. Tôi biết đó là Lưu Tê, cũng không quá kinh ngạc, cứ như vậy để mặc anh ta xoa nắn, cảm thụ sự ấm áp mà anh ta đem đến cho mình. Chúng tôi ở trong phòng tắm làm một lúc lâu, lúc này tôi đã quên hết tất cả cảm giác khó chịu cùng Uông Dương sáng nay, bắt đầu hưởng thụ cuộc sống bị giam cầm trong lồng son Lưu Tê mang lại. Tôi đột nhiên phát hiện, kỳ thực người đàn ông này cho tôi cảm giác an toàn nhất.
Trải qua mấy lần triền miên, Lưu Tê lại vội vã rời đi, để tôi ở nhà một mình, không đúng, còn có Thẩm quản gia cùng tài xế Tiểu Vương nữa, nhưng tôi căn bản không thể nào nói chuyện với bọn họ. Tôi nhàm chán đến chết, đột nhiên nghĩ tới đã mấy ngày rồi mình không gõ chữ. Vội vàng mở máy tính ra, chuyển đến chữ cái đầu tiên, bắt đầu tiếp tục viết ra câu chuyện của mình cùng Lưu Tê, từ trước kia hành hạ, đau khổ, dần trở thành cảm động, thoải mái. Tôi cũng bắt đầu hoài nghi có khi nào mình thực sự động lòng với anh ta không, nhưng lý trí vẫn luôn nhắc nhở tôi không thể thích anh ta, nếu không kết quả cũng sẽ giống như yêu Uông Dương. Tôi không ngừng cảnh cáo chính mình, không muốn mình bị sự cảm động bên ngoài làm cho đầu óc mê muội. Ở trong chuyện, tôi viết kết cục của Uông Dương chấm dứt thật sớm từ đoạn giữa, cũng ngụ ý giữa tôi cùng anh ấy đã kết thúc. Mặc dù lòng tôi ngàn lần không nỡ, nhưng nên buông tay vẫn phải buông.
Ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa rào, sấm chớp. Lúc này Thẩm quản gia bưng tới cho tôi một chén tổ yến, nói: “Lý tiểu thư, cái này là thiếu gia trước khi đi đã cố ý phân phó tôi làm cho cô, cậu ấy nói cô vừa mới dầm mưa, phải bồi bổ thật tốt một chút. Cô mau uống lúc còn nóng đi, nên ít nhìn máy tính, nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Tôi hiểu ý mỉm cười với Thẩm quản gia, nói: “Cám ơn bác, cháu đã biết. Khiến bác vất vả rồi, bác mau nghỉ ngơi đi.” Tôi vẫn luôn kính trọng bà ấy, giống như mẹ tôi vậy, lúc nào cũng chăm sóc cuộc sống hàng ngày của tôi. Tôi nghĩ, có lẽ bà ấy đã nghe qua quá khứ của tôi, nhưng không vì vậy mà khinh thường tôi. Tôi thực sự rất biết ơn sự quan tâm của bà, cho nên mỗi khi ở nhà, rất ít khi tôi sai bà ấy làm việc, có thể để cho bà ấy nghỉ ngơi nhất định sẽ không khiến bà ấy bưng trà dâng nước cho tôi. Nguyên tắc của tôi luôn luôn là như vậy, người nào tôn trọng tôi, tôi sẽ tôn trọng họ gấp mười, gấp trăm lần.
Gõ chừng mười ngàn chữ cũng đã là hai giờ khuya. Lúc này Lưu Tê vẫn chưa về, tôi lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, sau đó nghĩ thầm anh ta còn có tài xế trông chừng chắc sẽ không có chuyện gì, vì vậy tôi liền nằm ở trên giường mệt mỏi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Đêm hôm đó mưa rơi rất lớn, tôi nhiều lần bị tiếng sấm đánh thức, tỉnh dậy mới nhận ra anh ta vẫn chưa về. Lòng tôi trở nên căng thẳng, rất sợ anh ta gặp phải nguy hiểm, ngồi lên nằm xuống mấy lần, điện thoại cũng không gọi được, tôi lo lắng đến chết rồi.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại anh ta vẫn chưa quay về, trực giác nói cho tôi biết nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra. Lúc tôi bước xuống cầu thang bàn chân còn bị trẹo một cái, trong lòng tôi thầm nghĩ thật là đen đủi, bỗng nhiên lúc này một người phụ nữ trung niên ăn mặc vô cùng sang trọng xuất hiện ở trước mặt tôi, hơn nữa bà ta còn biết tên tôi, nói: “Lý Viện, chào cô! Tôi là mẹ của Lưu Tê.”
Truyện convert hay : Nhà Nghèo Quật Khởi