CHƯƠNG 81: NỞ NỤ CƯỜI QUÊN HẾT THÙ OÁN
Bất giác, tôi và Uông Dương cuối cùng cũng đi tới cửa kí túc xá, bụng của tôi cực kỳ không biết điều mà kêu rột rột trước mặt anh ấy, thực sự là mắc cỡ chết đi được.
“Em đói bụng sao?” Anh ấy hiển nhiên là nghe được tiếng rột rột của bụng tôi.
“Vẫn ổn ạ, ký túc xá em có mì ăn liền, em đi lên trước đây!” Tôi thực sự không muốn đối mặt với Uông Dương lúng túng như thế một phút nào nữa.
“Làm sao có thể ăn mì ăn liền chứ, đi theo anh!” Anh ấy mạnh mẽ lôi kéo tay của tôi, tôi dùng sức thêm nữa cũng không thể tránh thoát, tôi hô lên với anh ấy: “Không được đâu, trễ nữa thì ký túc xá đóng cửa mất.” Nhưng anh ấy tựa như không nghe thấy tôi nói chuyện, lôi kéo tôi đến bên cạnh xe của anh ấy, đỗ ở gần ký túc xá tôi, thật là khéo.
Tôi bị anh ấy mạnh mẽ nhét vào trong xe, không có biện pháp, tôi không thể làm gì khác hơn là nghe theo sự sắp xếp của anh ấy, lúc lái xe anh ấy vẫn không quên bấm bài hát tôi thích nhất – cô gái dễ dàng bị tổn thương, tôi nhớ tôi chỉ nói với anh ấy một lần anh ấy đã nhớ kỹ.
“Em ăn gì đó ở căn tin trường học là được, anh muốn mang em đi đâu? Một lát nữa ký túc xá đóng cửa, anh kêu em ngủ đâu?” Tôi không nhịn được oán giận nói với anh ấy.
“Trường học làm cơm quá khó ăn lại không có dinh dưỡng, anh mang em đi ăn đồ ngon, không cần lo lắng, buổi tối em đến chung cư bên ngoài của anh ở trước, yên tâm đi!” Vẻ mặt anh tỏ ra không sao cả, nhưng trong lòng tôi lại thấy rất nặng nề.
“Uông Dương, em có bạn trai rồi.” Tôi chỉ có thể trực tiếp bỏ đi ý niệm của anh ấy như vậy.
“Anh biết, hắn tên Lộ Phi đúng không!”
“Ừm.”
“Em yêu hắn sao?”
Lúc Uông Dương đột nhiên hỏi tôi vấn đề này, tâm lý của tôi không hề có xúc động muốn nói rằng tôi yêu Lộ Phi chút nào, trời ạ, Uông Dương thực sự là quá tàn nhẫn, kêu tôi ở trước mặt người đã từng yêu nhất trả lời xem tôi có yêu một người khác hay không, thật là bái phục!
“Ừm.” Công lực ngụy trang của tôi càng ngày càng tốt, ngay cả tự tôi cũng thấy bội phục!
“Anh đã nghe nói chuyện của em và Lưu Tê rồi, sau đó lại nghe nói chuyện em và Lộ Phi, anh hiểu em, anh biết em không phải người tùy tiện dễ dãi, nhưng anh muốn cho em biết, dù về sau em gặp phải khó khăn gì, chỉ cần em tìm đến anh, anh đều sẽ giúp em, anh sẽ luôn như vậy!”
Nghe Uông Dương nói, tôi thực sự vô cùng cảm tạ anh ấy, dù tôi ở cùng ai, anh ấy cũng không khinh thường tôi, mà còn trước sau như một quan tâm tôi, may mà, ông trời cũng không bạc đãi tôi, để một người đàn ông ấm áp như thế ở bên cạnh tôi che chở cho tôi.
“Cám ơn anh, Uông Dương, em biết, em có trắc trở thì nhất định sẽ tìm anh, thực sự rất cảm tạ anh.” Anh ấy nhìn tôi say đắm, nhưng không làm ra chuyện quá mức nào với tôi nữa, anh ấy mang tôi đến một tiệm cơm Tây, gọi thật nhiều, tôi ăn cực kỳ no, cũng cực kỳ hài lòng, đã quên hết tất cả những điều không thoải mái với Lộ Phi, cũng hiểu rằng nói chuyện như bạn bè thế này với Uông Dương cực kỳ thoải mái.
Thời gian thực sự có thể hòa tan hết thảy hiểu lầm, bi thương, khó hiểu, tôi và Uông Dương trước đây luôn có đủ kiểu trở ngại, khi chúng tôi buông bỏ quá khứ, trong lòng yên lặng bảo vệ đối phương, cảm thấy cả thế giới đều sáng, tôi nghĩ đây chính là cái gọi là nở nụ cười quên hết thù oán!
Cùng Uông Dương cơm nước xong đã là 1 giờ đêm, tiệm ăn Tây này cũng rất tốt, đã trễ thế này còn chưa đóng cửa cũng liều mạng thật, ăn cơm xong tôi liền cùng Uông Dương về chung cư của anh ấy, tôi cũng là lần đầu tiên tới, vốn cho rằng con trai đều không thích quét tước vệ sinh, không ngờ phòng của anh ấy thực sự rất sạch sẽ, nói thật, so với cái ổ lôi thôi như quỷ của tôi còn sạch hơn.
“Anh bình thường ở đây một mình sao?”
“Đúng vậy, ký túc xá quá loạn, anh bèn dọn tới đây! Cũng là vì ôn tập!”
“Tốt mà, à em thấy sô pha nhà anh khá tốt, hôm nay em nằm ngủ đây nhé!”
“Em lên giường ngủ, anh ngủ sô pha, không cho phép cự tuyệt! Cứ như vậy đi!” Tôi bị anh ấy tùy ý ra lệnh như vậy, cũng rất phục.
Không biết vì sao, ngủ trên giường Uông Dương rất ngon giấc, tôi cực kỳ thích loại cảm giác này!
Tối nay, là một đêm đặc biệt, là một đêm mang tính tượng trưng, là một đêm thoải mái nhất của tôi, tôi cảm giác mình thực sự được tôn trọng, Uông Dương tốt với tôi một cách chân thật, vượt qua chuyện sẽ vượt qua tất cả những thứ khác, khiến tôi cảm giác mình là một người đáng được yêu. Cũng chính buổi tối này, tôi cảm giác mình như tìm được ánh trăng chiếu sáng trong lúc đang mê mang vậy, tìm được chính mình!
Sáng sớm, bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ làm cho chói mắt. Tôi ngồi dậy từ trên giường, nhìn tất cả trước mắt, nếu không phải lúc này Uông Dương đứng trước mặt tôi, tôi cũng không tin được những gì xảy ra hôm qua đều là thật.
“Em đã tỉnh?”
“Ừ, giường ngủ nhà anh thật là thoải mái!”
“Vậy về sau em có thể thường xuyên đến ở!”
“Ha ha, nói đùa à anh!”
Tôi và Uông Dương cứ như vậy cười đùa, khúc mắc thời gian dài như vậy, không nghĩ là có ngày lại tháo dỡ được, lập tức cảm thấy, giữa đàn ông và phụ nữ nếu như không kết hôn không sống cùng một chỗ thì có thể để lại cho đối phương dáng vẻ tốt đẹp nhất nhỉ.
Ăn sáng xong tôi thực sự ngại làm phiền Uông Dương thêm, thừa dịp anh ấy đi tắm, để lại tờ giấy trên bàn: Cám ơn anh tối hôm qua thu nhận, anh vĩnh viễn là Uông Dương tốt nhất trong lòng em!
Đi ra từ nhà Uông Dương, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lập tức cảm thấy sức lực dồi dào, cảm thấy sự cảm động mà thế gian mang tới thật sự là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.
Uông Dương, thực sự hy vọng anh hạnh phúc!
Truyện convert hay : Đế Quốc Manh Bảo: Mỏng Thiếu Sủng Thê Ngọt Ngào