CHƯƠNG 90: KHÔNG NHƯ MONG MUỐN
Ngủ một giấc ngon lành, tinh thần khá hơn nhiều.
Tôi ngồi dậy, không ngừng cổ vũ mình phải cố gắng lên, hôm nay là thi cuối kỳ, tôi nhất định phải thi tốt, đây là cách tốt nhất để tôi ăn nói với cha mẹ!
Đường Đông Phi hết hồn với hành động lạ thường của tôi, cậu ấy tò mò nhìn tôi, nói: “Viện Viện, cậu đang lẩm bẩm nói gì đó?” Tôi cười đáng yêu, đùa cậu ấy: “Cậu đoán xem? Ha ha ha.”
“Tớ không có sức đoán, hôm qua tớ sắp bị hành chết.”
“Cậu sao vậy, hôm qua lúc tớ về không thấy cậu! Cậu lại ra ngoài kiếm tiền?”
“Haiz, hết cách, trong nhà cần tiền gấp, anh của tới sắp cưới vợ, cha tớ nhờ tớ gom góp ít tiền gửi cho anh ấy.”
“Tớ nói này Đông Phi, cậu có bị ngốc không vậy, thằng anh cầm thú của cậu, ngay cả cậu cũng dám ra tay, cậu cho anh ta tiền gì, đến cả cậu còn không có đủ tiền ăn uống cơ mà? Còn cưới vợ, tớ thấy anh ta nên độc thân cả đời!”
“Haiz, dù sao cha tớ cũng tự mình lên tiếng, tớ cũng không có cách nào, cũng không thể để cha tớ tuổi cao lại phải đi vái tứ phương.”
“Đông Phi à, thực sự khổ cho cậu quá.” Tôi bước nhanh đến ôm cậu ấy, cô gái này thực sự rất bi thảm.
Lần trước người làm Đông Phi mang thai là anh trai của cậu ấy, kẻ cặn bã như vậy vẫn dám kết hôn, quả thực không bằng cầm thú, trước đây tôi cũng từng thấy loại anh trai này ra tay với em gái trên tivi, nhưng không ngờ nó thực sự xảy ra trong cuộc sống của chúng tôi. Hôm nay Đông Phi có thể thản nhiên nói với tôi chuyện này, chứng tỏ vết thương trong lòng cậu ấy đã khép, tôi rất vui vì hôm nay cậu ấy kể với tôi chuyện này, cậu ấy thực sự coi tôi là bạn thật lòng.
An ủi Đông Phi xong, tôi đi thi. Đến cửa phòng học, các bạn học đều đang trêu đùa nhau, không thấy ai ôn tập tài liệu, suy nghĩ một chút cũng phải, con em nhà giàu quan tâm gì đến thành tích thi cử chứ!
Đột nhiên Vương Giai Giai đi về phía tôi, tôi cũng rất buồn bực, tôi chưa từng kết giao với loại người như cô ta, sao hôm nay cô ta đột nhiên nghĩ tới việc tìm tôi nói chuyện chứ?
“Viện Viện, ôn tập thế nào rồi?”
“Cũng tạm, không tốt lắm!” Kỳ thực tôi ôn tập rất tốt, tôi lười nói với cô ta!
“Lát nữa vào thi giúp tớ với nhé, tớ còn chưa đọc sách nữa!”
Tôi cũng không muốn giúp cô ta, loại người này bình thường tôi còn chả thèm chào, lúc này bỗng nhớ tới tôi, đúng là trời sập!
Tôi nói với cô ta: “Thật ngại quá, tớ cũng không ôn tập tốt, cậu tìm người khác đi nhé!” Trước kia tôi có thể ngốc nghếch cho người khác xem đáp án của tôi, sau này khi tôi hiểu được họ là người như thế nào, tôi thực sự không hề muốn cho bọn họ xem, không đáng!
Cô ta có chút tức giận đáp: “Không muốn cho xem thì nói thẳng, vòng vo làm gì!” Nói xong liền giận đùng đùng bỏ đi.
Tôi len lén cười, người này muốn nhìn bài của tôi không nhìn được thì quay qua trách tôi, tôi không cho chép đó, lãng phí thời gian!
Cửa phòng học được giám thị mở ra, tôi nhanh chóng đi vào tìm chỗ ngồi, lẳng lặng chờ giáo viên phát bài thi. Tôi viết rất trôi chảy, mỗi một câu hỏi tôi đều đã xem trước, chứng kiến những khuôn mặt đáng yêu của bọn họ thân thiết lạ thường. Khoảng một tiếng trôi qua, tôi đã làm xong, vui vẻ nhìn bài thi của mình, lộ ra nụ cười đắc ý. Đột nhiên trên bàn của tôi xuất hiện một tờ giấy, giữa lúc tôi muốn mở ra xem, âm thanh của ai đó đột nhiên vang lên: “Thưa cô, Lý Viện ăn gian!”
Tôi ngơ ngác, giáo viên nhanh chóng đến chỗ tôi.
Trước mặt, tôi ý thức được không thích hợp nen vội vàng giấu tờ giấy nhỏ phía sau nhưng lại không nhanh lẹ, hành động của tôi đúng lúc bị giáo viên thấy được, cô ấy tức giận nói với tôi: “Lấy thứ sau lưng em ra!” Tôi giải thích với giáo viên: “Cô ơi, tờ giấy này không phải của em, em không biết sao nó lại xuất hiện trên bàn của em.” Giáo viên đoạt tờ giấy trên tay tôi, sau khi xem xong, cô ấy tức giận nói với tôi: “Em dựa vào cái gì để nói nó không phải là của em, trong này đều là trọng điểm kiểm tra!”
Tôi không biết làm thế nào giải thích: “Thật sự không phải của em, em cũng không biết nó làm thế nào chạy đến bàn em!”
“Xem thử bài thi của em là biết em có chép hay không! Lấy ra!”
Tôi đưa bài thi cho giáo viên, cô ấy lướt sơ đáp án của tôi rồi nói: “Hai mươi câu hỏi em hoàn toàn đúng, em còn nói em không ăn gian sao, tôi chỉ thấy tờ giấy xuất hiện trên bàn của em, nếu không phải của em, sao nó lại xuất hiện trên bàn em, em lấy gì giải thích cho tôi nghe!”
“Em, cô ơi, em thật sự không ăn gian, cô phải tin em!”
“Tôi chỉ tin những gì tôi thấy, em đi ra ngoài đi, môn này em 0 điểm!”
Tôi tuyệt vọng đi ra ngoài, tôi khổ cực học tập nhiều ngày như vậy, đến cuối cùng chỉ đổi lại một điểm 0, tôi thực sự muốn nhảy lầu.
Tôi ở bên ngoài lẳng lặng chờ thi xong, tôi muốn giải thích với giáo viên, dù sao tôi cũng thực sự oan uổng.
Thi xong, Vương Giai Giai đi tới trước mặt tôi, cười lạnh nói: “Đáng đời!”
Tôi thực sự càng nghe càng tức nghẹn, tôi thực sự bị con đĩ thối này chọc điên, tôi đoán cũng biết là cô ta giở trò quỷ, nữ sinh trường này chưa đụng vào chưa biết, nhưng đụng vào lại ác độc như vậy, thực sự không ngờ nổi.
Tôi càng nghĩ càng nuốt không trôi cục tức này, lúc giám thị đi ra, tôi cố nén sự yếu mềm của tôi lại, nói lý với giáo viên: “Thưa cô, vì sao cô không phân rõ trắng đen đã nói em ăn gian, xin cô nhìn kỹ chữ trên tờ giấy kia và chữ của em, nó giống nhau sao? Nếu cô vẫn chưa tin em, bây giờ xin cô lập tức cho em làm một bài thi nữa, khó mấy cũng được, em vẫn sẽ làm đúng hoàn toàn, nếu cô vẫn cảm thấy em ăn gian, em sẽ xin chỉ thị của lãnh đạo trường làm rõ trường hợp này của em!”
Giáo viên tựa như kinh ngạc vì lời nói của tôi, kỳ thực tôi cũng không nghĩ mình lấy đâu ra dũng khí đi theo giáo viên trình bày như vậy, nhưng hôm nay bọn họ thực sự quá đáng, không thể nhịn được nữa.
“Đề nghị của em, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ lại, đợi tôi điều tra kỹ chuyện này, nếu em thực sự không ăn gian, tôi sẽ trả lại cho em công bằng!”
“Vâng, cảm ơn cô, hy vọng cô sẽ cho em một lời công bằng.” Nói xong, tôi rời đi.
Tâm trạng tốt hôm nay đều bị con nhỏ Vương Giai Giai quấy nhiễu, muốn chỉnh bà à, tôi thầm mắng chửi Vương Giai Giai: Lão hổ không ra uy, ngươi coi lão tử là mèo bệnh à!
Truyện convert hay : Chí Tôn Tu La