CHƯƠNG 93: KHỔ TẬN CAM LAI
Ăn xong bát mì thơm ngào ngạt, tôi và Đường Đông Phi lại bước tiếp trên hành trình tìm việc. Có lẽ Đường Đông Phi được tôi cổ vũ nên tích cực hơn buổi sáng rất nhiều, chúng tôi tiếp tục đi dạo bốn phía quanh con đường lớn. Chỉ cần là nhà hàng chúng tôi đến hỏi thì khả năng bị từ chối rất cao, tôi cảm thấy sức chịu đựng của bản thân cũng tốt hơn nhiều rồi.
Mỗi một lần thất bại tôi đều tự nói với mình, xã hội vốn chính là như vậy, không cạnh tranh sao có thể trưởng thành được, nếu mọi người đều chẳng cần cố gắng cũng có thể tìm được công việc thì còn ý nghĩa gì chứ? Quả nhiên, cách tự khích lệ này khá tốt, cổ vũ tôi đi hết nhà hàng này đến nhà hàng khác. Đột nhiên tôi nhìn thấy có một phòng tập gym, bèn tự gõ đầu mình: "Ôi, sao tớ lại không nghĩ đến có thể đi hỏi phòng tập gym chứ. Nghỉ hè khẳng định người đi tập nhiều, chắc chắn thanh niên như chúng ta đi ứng tuyển sẽ dễ được nhận hơn." Đường Đông Phi cũng phụ họa: "Đúng vậy, sao tớ lại không nghĩ ra chứ. Đi, chúng ta đi hỏi xem, không chừng bọn họ đang cần người đó!"
Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý lúc nào cũng có thể bị từ chối. Chúng tôi đi lên tầng hai, tiếng nhạc càng lúc càng lớn. Chúng tôi đến quầy tiếp tân hỏi thăm nhân viên ở đó xem bọn họ có công việc gì phù hợp với chúng tôi không, cô ấy vui vẻ nói: "Cô à, cô đến đúng chỗ rồi, chúng tôi đang cần người, cô có thể làm trong bao lâu? Trước kia đã từng làm ở phòng tập gym chưa?" Cả ngày hôm nay tôi bị từ chối suốt, lúc cô nhân viên đột nhiên nói cần người chúng tôi thật sự vui mừng như điên, nhưng lại sợ bị từ chối nên trả lời là đã từng làm.
"Chúng tôi từng làm vệ sinh ở phòng tập gym, cũng từng làm tiếp tân, có thể làm được 2 tháng!"
"Hai em vẫn còn là học sinh à? Có phải muốn đi làm thêm không?"
"Đúng vậy chị, chúng em thật sự rất muốn làm, chị cho chúng em làm đi!"
"Được, để chị nói với sếp đã, vốn là không nhận nhân viên thời vụ, nhưng chị thấy hai cô bé rất cố gắng. Có thể tiền lương hơi thấp chút so với nhân viên lâu dài, nhưng bao ăn bao ở!"
Vừa nghe đến bao ăn bao ở tôi liền vui như mở cờ trong bụng. Quào, thế này còn tiết kiệm được tiền thuê phòng, đúng là quá sung sướng rồi!
"Chị, chị yên tâm, hai chúng em nhất định sẽ không làm chị mất mặt."
"Được, vậy ngày mai em đi làm luôn, hôm nay về trước đã nhé! Nghỉ ngơi cho tốt, chỉnh đốn tinh thần!"
"Vâng ạ, cảm ơn chị, tạm biệt!"
Hai đứa ra đến cửa thì ôm nhau cười to, tuy là vất vả cả ngày trời mới tìm được việc, nhưng trong lòng chúng tôi vô cùng vui vẻ. Tôi sung sướng nói với Đường Đông Phi: "Đông Phi, chúng ta tìm được việc rồi, ha ha ha."
"Đúng vậy, cuối cùng cũng tìm được, tuy là việc tay chân vất vả, nhưng nghĩ đến cố gắng là có thể kiếm được tiền thì thật là vui vẻ!"
"Tớ cũng vậy, vô cùng thỏa mãn, tớ cảm thấy mình là người có ích."
"Cảm ơn cậu nhé Viện Viện, tớ vốn định đến chỗ Thẩm Lệ Lệ, là cậu níu tớ ở lại, không thì tớ chắc chắn lại bước vào con đường cũ rồi!"
"Cảm ơn cái gì, muốn cám ơn thì phải là tớ cảm ơn cậu đã ở lại đi tìm việc cùng tớ, hôm nay thật là ngày tuyệt vời, chúng ta đi ăm mừng một chút, thế nào?"
"Được, đi chợ đêm tớ vẫn chi được!"
Hai đứa chúng tôi đến một khu ăn uống gần đó, gọi đuôi tôm, cá nướng, thịt dê xiên, cũng chẳng thèm giảm béo gì cả, thỏa sức mà ăn, nhất thời cảm thấy đồ ăn ngon đúng là thần dược, trước kia không phát hiện ra mình có thể ăn nhiều đến vậy, đến lúc thả lỏng rồi, tiềm chất tham ăn mới bộc lộ ra. Ha ha, hôm nay coi như làm kẻ tham ăn một lần!
Lúc trở về ký túc xá đã là 11 giờ tối, mệt mỏi cả ngày, mặt cũng không thèm rửa chúng tôi đã bò lên giường. Tìm được việc rồi nên giấc ngủ cũng rất thanh thản ngọt ngào...
Sáng sớm hôm sau, mới cách giờ đi làm 2 tiếng tôi đã gọi Đường Đông Phi dậy, thói quen ngủ nướng của cô nàng thật sự làm tôi lo lắng mà, để sắp xếp hành lý cho sớm, nhất định phải gọi cô nàng dậy!
"Đông Phi, mau đứng dậy thu dọn đồ đạc, hôm nay chúng ta phải đến sớm, còn phải dọn vào ký túc xá mới nữa!" Nghe tôi nói nói xong cô nàng lập tức như hít phải thuốc lắc mà bật dậy. Chúng tôi cất quần áo và vật dụng thường ngày vào vali hành lý, dùng tốc độ nhanh nhất mà chuẩn bị!
Tôi vui vẻ nói với Đường Đông Phi: "Đi! Xuất phát!"
Tôi và Đường Đông Phi tự tin đi trong sân trường, mọi người đang kéo vali hành lý về nhà, có ai hỏi thì chúng tôi liền kiêu ngạo nói cho bọn họ rằng chúng tôi đi làm thêm, không hề ngại ngùng chút nào cả. Tôi cảm thấy ở tuổi 20, có thể đi làm những công việc trong khả năng là lựa chọn tốt nhất, có bỏ công thì có thu hoạch, tôi thầm cảnh cáo chính mình, nếu không phải lúc bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được đi con đường cũ nữa!
Chúng tôi nhanh chóng đến khu nhà tập thể dành cho nhân viên, cũng không kịp thu dọn hành lý đã chạy đến phòng tập. Đổi trang phục làm việc, buộc tóc đuôi ngựa, trông tôi tinh thần sáng láng! Đây mới là dáng vẻ nên có của tuổi 20!
Chị gái hôm qua rất hài lòng, nhìn chúng tôi nói: "Không tệ, ngày đầu tiên đi làm tinh thần diện mạo đều rất tốt. Phòng tập gym của chúng ta theo đổi sức sống mạnh khỏe! Các em bây giờ hoàn toàn phù hợp với yêu cầu!" Nghe chị ấy hài lòng đánh giá, lòng tôi vô cùng thỏa mãn. Ngày đầu tiên tôi và Đường Đông Phi được sắp xếp đi dọn vệ sinh, lau máy tập và dọn nhà tắm, tuy vừa nghe đã thấy mệt chết rồi, nhưng hai chúng tôi không hề sợ hãi chút nào!
Chị nhân viên nói, chỉ cần làm xong hết công việc thì có thể về sớm, hai chúng tôi muốn về sớm để còn thu dọn hành lý. Chúng tôi phân công hợp tác, hoàn thành công việc cần 6 tiếng chỉ trong 4 tiếng đồng hồ, nhất thời trong lòng cảm giác rất có thành tựu. Mặc dù chúng tôi làm việc chưa chuẩn lắm, nhưng chị nhân viên vẫn rất hài lòng với thành quả lao động của chúng tôi, chị ấy vui vẻ bảo: "Các em khá lắm, tuy có nhiều chỗ còn cần hoàn thiện hơn, nhưng đây là ngày đầu tiên đi làm, đã là rất ổn rồi, hôm nay về sớm nghỉ ngơi đi."
"Vâng ạ, cảm ơn chị, chị cũng nghỉ ngơi sớm nhé."
Nói xong chúng tôi liền vác cơ thể mệt lử về khu nhà tập thể. SÁng nay vội vàng đi làm nên vẫn chưa nhìn kỹ xem ký túc trông như thế nào. Trong phòng chỉ có một chiếc giường, còn không có tủ để quần áo. Nhưng có bạn bè nên tôi vẫn cảm thấy ấm áp dù căn phòng đơn sơ đến đâu đi nữa.
Thu dọn đồ đạc xong, chúng tôi mệt đến mức chỉ chốc lát sau đã say giấc rồi. Trong mơ, tôi và Đông Phi vui vẻ cầm tiền kiếm được về nhà. Về đến nhà, bố mẹ làm một mâm cơm lớn mừng chúng tôi.
Truyện convert hay : Quan Trường Tiên Phong