Edit: Ngân NhiBuổi tối trước khi đi ngủ, Cố Tư Ức nhận được điện thoại của mẹ.
“Mẹ nhìn thấy ảnh đeo vòng con đăng lên, có phải con xin mẹ tiền sinh hoạt tháng sau là để mua cái vòng đó không đấy?”
“không phải đâu mẹ, tiền sinh hoạt tháng sau con còn chưa động đến mà, không tin để con chuyển lại cho mẹ nhé.”
“Con muốn mua cái gì thì cứ nói mẹ cho tiền, đừng có nhịn ăn rồi lén mua đấy…”
“không đâu ạ.”
“Thế sao con có cái vòng kia?”
Cố Tư Ức cầm di động đi ra sân thượng, nói: “Hạ Chi Tuyển mua cho con ạ, tối nay con với các bạn đi ăn ở ngoài, lúc về trường có đi vào trung tâm thương mại, anh ý mua cho con cái vòng, anh ý bảo mẹ anh ý cứ nhắc anh ý mua quà cho con, coi như đáp lễ mấy lọ tương ớt ạ.”
“À, đứa nhỏ này ngoan thật, bây giờ hai đứa thế nào rồi?”
“Cũng thân nhau ạ…” nói đến đây Cố Tư Ức không nhịn được cười, lắc nhẹ cái vòngtrên cổ tay, vui vẻ nói: “Vì có anh ấy dạy con học tiếng anh nên con được thầy chọn làm cán sự môn anh của lớp luôn đấy.”
“Giỏi lắm.”
“anh ý là bạn thân nhất của con ở trường, bình thường nếu có vấn đề gì không hiểu thìcon đều đi hỏi anh ý.” Còn chuyện bị thầy gọi lên bảng không làm được bài, Hạ Chi Tuyển phải lén nhét giấy nhắc bài cho cô thì… Thầm cảm kích trong lòng là được rồi,không thể nói ra được.
“Thế mà hồi hè ai cứ nói là ghét người ta thế nhờ? nói người ta làm con muốn chuyển trường, nói người ta giỏi quá làm nổi bật cái sự học dốt của con, còn bảo không muốn người ta quan tâm đến con nữa chứ…”
“…”
“Bây giờ có còn thấy người ta phiền nữa không? Còn trách bố mẹ bắt con chuyển trường không hả?”
“Ôi trời, chuyện cũ rồi mà mẹ, bây giờ bọn con đã là bạn tốt của nhau rồi.”
Mẹ Cố ngoài miệng thì trêu con gái, nhưng nghe con nói là rất thân thiết với Hạ Chi Tuyển thì vui lắm, không khỏi nhắc nhở: “Về sau mỗi dịp sinh nhật này nọ con nhớ phải mua quà tặng nó đấy nhé, cứ bảo mẹ mẹ cho tiền.”
“Vâng ạ!”
- -
Hôm sau, ăn sáng xong, Cố Tư Ức lại cầm theo cốc sữa đậu nành đi vào lớp.
Ngồi vào chỗ một lát, cô lại lấy điện thoại ra chụp ảnh cốc sữa đậu nành rồi đăng lên với trạng thái: Sữa đậu nành hôm nay thơm quá [mặt trời].
Trịnh Bồi Bồi hỏi: “Mình chuyển qua wechat cho cậu nhé?”
“không cần đâu, mình kể với mẹ rồi, mẹ mình cho tiền.” Cố Tư Ức ngại không kể chuyện Hạ Chi Tuyển cho cô vay tiền, sợ mấy cô bạn lại ầm ĩ lên, “Mình định tranh thủ tiết thể dục hôm nay trả cho Lục Minh.”
“Hả? Cậu vay tiền là để trả cho cậu ta đấy à?” Trịnh Bồi Bồi đập vào bàn, bực bội nói, “Cậu có ngốc không thế? Là tự cậu ta muốn tặng quà cho cậu mà, sao cậu lại phải trả tiền?”
“Mình nghĩ phải làm vậy thì mới cắt đứt triệt để được.” Nếu cứ nhận quà thì cậu ta sẽcòn tiếp tục tặng, vậy phải làm sao?
“Vậy đến lúc ấy để mình đi cùng cậu nhé.” Trịnh Bồi Bồi xung phong đi cùng.
“Được.” một mình cô bị vây giữa đám con trai cũng phiền lắm.
Trịnh Bồi Bồi gửi tin nhắn wechat cho Lục Gia Diệp: “Tiết thể dục hôm nay Tư Ức muốn đi trả tiền cho Lục Minh, các cậu có muốn đi cùng không? Có tứ đại kim cương ở đó, mấy thằng con trai cũng không dám làm càn.”
Lục Gia Diệp: “Chuyện hay như thế thì nhất định phải đi xem rồi!”
Lục Gia Diệp: “Tứ đại kim cương cái con khỉ, bọn tôi là tứ đại nam thần nhé!”
Trịnh Bồi Bồi: “Hơ hơ [xua tay].”
Lục Gia Diệp đọc tin nhắn xong liền nói với Hạ Chi Tuyển: “Má lúm đồng tiền muốn trả tiền cho Lục Minh trong giờ thể dục đấy, bọn mình đi cùng đi.”
Hạ Chi Tuyển gật đầu.
Lục Gia Diệp lại nói: “Em gái hiểu chuyện thật, từ chối người ta bằng cách trả lại tiền, quá ngầu!”
Hạ Chi Tuyển nhếch môi cười: “Em ấy muốn làm thế nào thì làm, đều được cả.”
Đến tiết thể dục cuối cùng của buổi sáng, mọi người lục đục kéo nhau đi tới sân tập, đứng chờ thầy giáo.
Tranh thủ còn chưa vào học, Cố Tư Ức và Trịnh Bồi Bồi đi tới khu vực lớp đang tập hợp, các học sinh nam và nữ đứng thưa thớt các nơi, Lục Minh và mấy anh em thì ngồi ở một góc bồn hoa hút thuốc.
“Ha, anh Lục, bé con của anh tới kìa.” Có người huých tay Lục Minh nói.
Lục Minh ngẩng đầu lên, thấy Cố Tư Ức đang đi về phía mình.
“Đám Hạ Chi Tuyển cũng đi ngay đằng sau, định làm gì đây?”
“Chiều hôm qua cậu ta còn đánh Tôn Uy đấy, mấy đứa trực nhật chỉ gọi một tiếng chị dâu thôi mà bị cậu ta cuộn sách đánh vào mồm.”
“Tôi không ưa thằng này lâu rồi, nó động vào người của lớp chúng ta, không thể bỏ qua cho nó được.”
Lục Minh là người nổi bật nhất lớp , cũng là thủ lĩnh của đám con trai trong lớp, vì gia thế của cậu ta có thể giải quyết được rất nhiều việc, cho nên đám con trai trong lớp đều rất nể, cam tâm tình nguyện tôn cậu ta làm đại ca, mà đại ca của họ để ý Cố Tư Ức, nên tất cả đều gọi cô là chị dâu.
Lục Minh ngậm điếu thuốc, hồi lâu vẫn không lên tiếng, đến khi Cố Tư Ức lại gần, cậu ta mới nhả ra một làn khói, nói: “Cứ bình tĩnh đã.”
Lục Minh đứng dậy, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, như cười như không nhìn Cố Tư Ức, dáng vẻ xấu xa vô lại không che giấu được.
Cố Tư Ức đi tới trước mặt Lục Minh, nói: “Tôi có một thứ muốn đưa cho cậu.”
“Hả? Cái gì vậy? Cậu muốn tặng quà cho tôi sao?” Lục Minh vui vẻ mỉm cười, giơ taynói: “Đưa cho tôi đi.”
Cố Tư Ức đặt một xấp tiền vào tay cậu ta, “Đây là tệ, tiền hoa hồng, gấu bông và ít đồ ăn, tôi trả hết cho cậu.”
Nụ cười trên mặt Lục Minh trở nên cứng đờ, mắt nhìn xuống chỗ tiền trong tay, lần đầu tiên thấy màu hồng ấy chói mắt đến vậy.
Cố Tư Ức nói tiếp: “Mấy thứ đó coi như là tôi mua, tôi cũng tặng cho các bạn rồi, hi vọng sau này cậu đừng tặng thêm gì nữa, đừng khiến cho tôi gặp áp lực về tiền bạc, tôi cảm ơn.”
“Tôi nói này, mấy món quà đó…Cậu không thích thì cứ việc vứt, sao lại đưa tiền cho tôi là thế nào? Tôi thiếu mấy đồng này sao?” Lục Minh ném xấp tiền trong tay xuống, vẻ mặt âm u, tự giễu nói: “Đây là lần đầu tiên ông đây bị con gái ném tiền vào mặt thế này.”
Đằng sau vang lên tiếng vỗ tay, Lục Gia Diệp đứng xem chuyện vui không ngừng hô hào, còn huýt sáo gào lên: “Em gái ngầu quá ~ Hoa khôi của lớp bọn tao không phải là tôm tép nhãi nhép để chúng mày muốn tán là tán đâu nhé ~”
Tô Hàn cười nói: “Đúng là không biết lượng sức mình, không bị từ chối thì cũng khôngnhận ra là mình không ăn nổi thịt thiên nga.”
“Con mẹ mày…” Các anh em đứng bên cạnh Lục Minh nổi cáu, xắn tay áo định xông lên đánh nhau.
Trong tình thế căng thẳng, Lục Minh ngăn bọn họ lại: “Chúng mày đánh nhau trong trường để bị kiểm điểm à? Chuyện vớ vẩn không cần quan tâm, đi thôi.”
Cố Tư Ức sợ hết hồn, tí thì tưởng đánh nhau đến nơi, thấy Lục Minh dẫn người đi thìmới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tư Ức nhìn đằng sau, hỏi: “Sao mấy cậu cũng tới vậy?”
Lục Gia Diệp cười đùa: “Em gái làm trò vui thì bọn anh phải đến xem chứ, quá đã!”
“không phải các cậu tới để gây sự à?” Cố Tư Ức bật cười.
Lục Gia Diệp hậm hừ: “Thằng ranh đó mà dám cua em thì bọn anh đánh thật đấy.”
Trịnh Bồi Bồi khinh bỉ: “Hạ Chi Tuyển còn chưa nói gì đâu, cậu gấp cái gì chứ.”
“Câm ngay, cậu thì biết cái gì!”
“Thôi về lớp tập hợp đi.” Cố Tư Ức thúc giục.
Vào tiết, thầy thể dục bảo cả lớp khởi động làm nóng người.
Khởi động xong, đang định sắp xếp mấy hoạt động thì thầy thể dục của lớp đi đến.
Hai người nói chuyện một lúc xong thì một thầy nói: “Con trai lớp muốn đấu mộttrận bóng rổ với con trai lớp này, thế nào? Có muốn đấu không?”
“Đấu luôn! Ai sợ ai!” “Em cũng đang ngứa tay đây!” “Đấu vài trận luôn đi!” Các nam sinh nhiệt liệt hưởng ứng.
Bàn bạc xong, con trai hai lớp tập trung ở sân bóng rổ, các bạn nữ đứng xung quanh xem, lúc này mỗi lớp đang quyết định cử người ra thi đấu.
Bên lớp có Lục Minh và mấy người bạn thân ra sân, một người chỉ vào đám Lục Gia Diệp đứng đối diện, ngoắc tay khiêu khích.
Lục Gia Diệp: “Thấy gì chưa? Chúng nó chỉ đích danh bọn mình đấy, lên thôi!”
Chu Kiêu lạnh lùng nhếch môi cười: “Vậy thì cho chúng nó biết tay.”
Tô Hàn: “Đúng lúc đang ngứa tay.”
Hạ Chi Tuyển không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Lục Minh, trong vẻ lạnh lùng còn ẩnchứa một chút hứng thú.
Đội hình ra sân của lớp có Hạ Chi Tuyển, Lục Gia Diệp, Chu Kiêu, Tô Hàn và lớp phó Trương Khải Luân.
Bên phía lớp Lục Minh và hai nam sinh khác đều là thành viên của đội bóng rổ trường, còn từng giành huy chương trong cuộc thi bóng rổ giữa các trường trung học, nếu đem so sánh thì lớp không có ai có tư chất cứng như vậy, nên con gái lớp không khỏi lo lắng: “không biết học thần có thua không nhỉ?”
“Nếu đọ về thành tích học thì chẳng có gì phải lo cả, nhưng đây là thi bóng rổ, khôngbiết mấy cậu ấy có thắng nổi không…”
Hướng Lê cũng hơi lo: “Nếu học thần thua thì cậu ấy sẽ mất mặt lắm.”
Trương Hân Dịch vội nói: “Phi phi phi, quạ đen quạ đen! Học thần sao mà thua được chứ, người ta đã giỏi thì làm cái gì cũng giỏi thôi! Nhìn mấy nam thần lớp mình đi, ai cũng cao mét tám, thực lực không thể thua kém được.”
Trịnh Bồi Bồi huých tay Cố Tư Ức, cười nói: “Cậu có sợ Hạ Chi Tuyển thua không?”
Cố Tư Ức không nói gì, vấn đề bây giờ không phải là thắng thua, mà là cô cảm thấymột bầu không khí giương cung bạt kiếm cực kì nguy hiểm giữa các nam sinh.
Mong là chỉ chơi bóng bình thường thôi, đừng có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…
Trong tiếng còi của trọng tài, quả bóng rổ được tung lên rất cao.
Chu Kiêu bật nhảy, giành được bóng trước.
Cuộc đấu nảy lửa bắt đầu, không đơn giản chỉ so tài về mặt kỹ thuật mà còn là tinh thần đồng đội.
Thực lực bên lớp rất mạnh, nhưng lớp cũng không hề yếu thế, nhất là vì bốn người họ thường xuyên chơi bóng rổ với nhau, nên độ ăn ý là rất cao, chỉ một ánh mắt cũng khiến đối phương hiểu là đồng đội đang nghĩ gì, kỹ thuật dẫn bóng của từng người tuykhông đạt đến độ xuất sắc, nhưng khi lập thành một đội thì lại tạo nên một hàng phòng ngự vững chắc, rất khó để phá vỡ.
Chu Kiêu chơi ở vị trí tiền phong chính, Lục Gia Diệp là trung phong, Tô Hàn là hậu vệ dẫn bóng, Hạ Chi Tuyển là hậu vệ ghi điểm.
Mấy nam sinh mặc đồng phục trắng xanh chạy trên sân bóng, còn chưa đến lúc ném bóng vào rổ mà các nữ sinh đã không kìm được mà hò hét rồi.
Nhất là khi bóng vào tay Hạ Chi Tuyển, cậu khom người đập bóng, mái tóc ngắn hấtnhẹ theo từng động tác, gương mặt đẹp trai nghiêm túc, khiến các bạn nữ nhìn màkhông thể không hét.
“Như kiểu được trông thấy phiên bản người thật của Rukawa Kaede() vậy á… Hạ Chi Tuyển đẹp trai quá trời ơi!”
() Rukawa Kaede: một nhân vật trong bộ manga Slam Dunk, cậu là nam thần của truyện, thần đồng bóng rổ đẹp trai được nhiều con gái mê, thường tỏ ra lạnh lùng vô cảm, ít nói và ít để ý đến điều gì khác ngoài bóng rổ.
“Rukawa Kaede còn không đẹp trai bằng ý! Nhưng cái kiểu đánh đâu thắng đó, khí chất vương giả không gì cản nổi thì đúng là giống thật!”
“không không không, cậu ấy trông giống Fujima Kenji() hơn.” Trịnh Bồi Bồi tham gia vào cuộc thảo luận, “Bên ngoài đẹp trai lạnh lùng, nhưng nội tâm thì hừng hực như lửa, vừa tàn bạo vừa cơ trí.”
() Fujima Kenji: một nhân vật trong bộ manga Slam Dunk, tính cách cương nghị, quyết đoán, vừa là cầu thủ xuất sắc, vừa là huấn luyện viên trẻ tài năng.
Cố Tư Ức: “…” Lạnh lùng tàn bạo ư? Sao cô hoàn toàn không cảm thấy thế nhỉ.
Cường thế thì có, cơ trí cũng không cần nói, cả trường đều biết rồi.
Lục Minh phá bỏ vòng vây phòng ngự kiên cố, chạy đến dưới rổ đối thủ, đang chuẩn bị làm một phát Dunk (úp rổ) thì bỗng có một bóng dáng cao gầy nhảy lên phá bóng.
“…Ôi mẹ, đẹp trai quá!!!”
“Sức đập mạnh thật!!”
Cố Tư Ức hai tay nắm thành quyền, kích động nói: “Hay quá!”
Hết một hiệp, điểm số hai bên đang bằng nhau.
Nghỉ giải lao giữa giờ, đám con gái bên lớp rối rít đưa nước cho các bạn nam chơi bóng.
Còn bên lớp thì lớp trưởng Lam Hiểu Thu dẫn đầu nhóm con gái đi phát nước, mấy cậu con trai nhận lấy nước, Lam Hiểu Thu cầm một chai đưa cho Hạ Chi Tuyển, Hạ Chi Tuyển liếc nhìn phía bên kia, đám Trịnh Bồi Bồi đang vui vẻ cười đùa với Cố Tư Ức, nét mặt có phần không vui.
Lam Hiểu Thu cầm chai nước, nói: “Hạ Chi Tuyển, nước của cậu này.”
Hạ Chi Tuyển không để ý đến cô ấy mà đi thẳng ra chỗ Cố Tư Ức.
Cố Tư Ức đang cùng các bạn ngồi ở khu nghỉ, cầm chai nước lên uống mấy ngụm.
Hạ Chi Tuyển đi tới trước mặt cô, mồ hôi lăn từ trên trán xuống, hơi thở nặng nề.
Hormone của phái nam tỏa ra từ hơi thở cậu, khiến cho các cô gái đang nói chuyện vui vẻ bỗng chốc im bặt.
Hạ Chi Tuyển nhìn thấy chai nước trên tay Cố Tư Ức thì giơ tay đoạt lấy, hỏi: “Nước của em à?”
“Ơ…” Cố Tư Ức gật đầu, “anh không có nước uống à? Đằng kia có nước đấy, để em đilấy cho…Ơ!” cô vừa mới đứng lên, lời còn chưa nói hết thì đã thấy Hạ Chi Tuyển mở nắp chai nước ra rồi ngửa đầu uống, miệng chai bị cậu ngậm vào, dòng nước khoáng chảy xuống cổ họng khiến cho yết hầu di động trên dưới.
Ở bên kia sân, Lục Minh nhìn Hạ Chi Tuyển, sắc mặt cực kỳ khó coi.
một nam sinh ngồi bên cạnh Lục Minh nói: “Thằng Hạ Chi Tuyển có phải đang yêu Cố Tư Ức không đấy? Uống chung một chai nước thì không bình thường đâu.”
Hạ Chi Tuyển uống nước xong liền vỗ nhẹ đầu Cố Tư Ức, nói: “không nghe thấy em hô cố lên, cũng không thấy em đưa nước cho anh, em đối xử với anh như thế đấy à?”
Cố Tư Ức: “…???”
Hạ Chi Tuyển thở hắt ra một hơi rồi lại cầm chai nước còn non nửa lên uống cạn.
Cố Tư Ức vội vàng lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho Hạ Chi Tuyển, cười nịnh: “anhlau mồ hôi đi.”
“không lau, giấy nó dính vào mặt.”
“À đúng rồi, em có khăn tay này.” Cố Tư Ức chuẩn bị khăn tay dành riêng cho tiết thể dục để lau mồ hôi.
Lần này thì Hạ Chi Tuyển mới nhận, cậu cầm cái khăn thoang thoảng mùi hương quen thuộc để lau mồ hôi trên mặt, lau xong lại đưa cho Cố Tư Ức, nói: “Buộc vào cổ tay cho anh, để tiện lát nữa dùng.”
“…” Cố Tư Ức không thể làm gì khác hơn là giúp cậu thắt cái khăn vào cổ tay.