Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót líu lo, người bên trong cửa sổ vẫn mãi mê với sự vuốt ve của gối chiếu.
Tia nắng xuyên qua khe hở bức màn chiếu vào mắt Thư Ngọc, cô ưm một tiếng theo bản năng chui vào lòng của người bên gối.
Anh từ từ nhắm hai mắt, vô cùng chính xác kéo cô qua, hôn lên mí mắt cô, sau đó như mọi ngày vuốt ve cô từ trên xuống dưới. Cho đến khi nghe được tiếng lẩm bẩm nhỏ xíu của cô, anh mới từ bỏ, tâm tình rất tốt mà đi ngủ tiếp.
Tại căn phòng tiếp khách, hai anh em Hạ gia đã đợi được một thời gian, nước trà trong tay nguội rồi lại đổi, đổi rồi lại nguội. Trải qua mấy lần như vậy, hai vị chính chủ vẫn chưa xuất hiện.
Hạ Tử Trì dùng khuỷu tay đụng vào anh trai mình: “Anh nói xem, Cô Mang không phải là người gặp họa được phúc sao?”
Hạ Tử Huân liếc nhìn anh ta một cái: “Anh khuyên chú hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, sáu tháng cuối năm chú tuyệt đối không thể sống yên ổn.”
Hạ Tử Trì buồn rầu sờ mũi: “Anh, em là em trai song sinh của anh đó.”
“Anh không có người em ngốc như vậy.” Gân xanh trên trán Hạ Tử Huân hơi giật.
Haiz, ngay cả con đường tình thân cũng đi không thông, Hạ Tử Trì rất đau buồn.
Hai người đợi đến khi nắng chiều nghiêng về phía Tây mới đợi được hai vợ chồng họ Cô.
Cô Mang chỉ khoác áo ngoài mặc ở nhà, bên trong là áo len thủ công hơi mỏng. Thư Ngọc mặc chiếc váy dài bằng vải bông, bên ngoài là chiếc áo khoác ngắn.
Cô Mang tự nhiên ôm vòng eo của Thư Ngọc, thản nhiên chào Hạ Tử Huân một tiếng.
Sắc mặt Thư Ngọc hơi tái nhợt, có vẻ hơi mệt mỏi, bớt đi vài phần kiên quyết, càng lộ ra dung mạo thanh tú, rất động lòng người, khiến Hạ Tử Trì ở bên cạnh trông thấy mà thẫn thờ.
Con ngươi lạnh lùng của Cô Mang thản nhiên nhìn qua, trong nháy mắt Hạ Tử Trì như rơi xuống hầm băng, phục hồi tinh thần lại. Hạ Tử Huân yên lặng nhìn thấy tất cả, trong lòng anh ta không khỏi thở dài, đứa em trai ngốc nghếch của anh ta, e rằng không chỉ sáu tháng cuối năm, mà thêm sáu tháng nữa cũng không được yên ổn.
“Cái gì? Ý anh là, không biết ai là Minh Nguyệt ư?” Thư Ngọc kinh ngạc.
Những bức họa bày ngổn ngang trên bàn, trên mỗi tờ giấy đều vẽ một cô gái, bộ dạng từng người cũng không giống nhau.
Hạ Tử Trì nói: “Không sai, tôi lấy được sổ tiếp khách của Nguyệt Minh Lâu, cấp trên xác thực những người trong sổ đã chi một số tiền lớn để gặp mặt Minh Nguyệt.”
Hạ Tử Huân cười nói: “Không ít người dùng việc đã gặp Minh Nguyệt để khoe khoang thân phận và địa vị của chính mình, cho nên dù không gặp được Minh Nguyệt chân chính, bọn họ cũng không lộ ra.”
“Thế thì chúng ta tìm sao đây?” Hạ Tử Trì nản lỏng nhìn ba người trước mắt, “Chúng ta chỉ biết người lấy bức thư thứ năm khi còn sống lần cuối đã gặp đào hát đầu bảng của Nguyệt Minh Lâu, nhưng không biết ai mới là đào hát đầu bảng thật sự…phiền, phiền, phiền quá đi.”
Thư Ngọc chợt thốt lên: “Nói rõ ràng xem, người kia khi còn sống lần cuối đã gặp đào hát đầu bảng của Nguyệt Minh Lâu, nhưng không nói là Minh Nguyệt.”
Hạ Tử Trì khó hiểu: “Có khác nhau ư? Đào hát đầu bảng của Nguyệt Minh Lâu không phải là Minh Nguyệt cô nương sao?”
Cô Mang vẫn trầm mặc bỗng nhiên nói: “Đào hát đầu bảng của Nguyệt Minh Lâu chọn ra thế nào?”
Hạ Tử Trì đột nhiên im bặt, hồi lâu sau mới nói: “Hình như…chỉ gọi thế thôi, về phần cụ thể ra sao thì tôi không biết.”
Bốn người đều im lặng. Đào hát đầu bảng của Nguyệt Minh Lâu là Minh Nguyệt, đây là thông qua nội bộ của Nguyệt Minh Lâu mới biết được, vì thế sự tồn tại của chính tin tức này nhất định có tính khả nghi. Cộng thêm Nguyệt Minh Lâu không phải ai cũng tới được, bởi vì đối với dân chúng mà nói nó là một sự tồn tại mơ hồ, trên phố cũng không biết được đào hát đầu bảng của Nguyệt Minh Lâu tên họ là gì.
Nói cách khác, Nguyệt Minh Lâu muốn đào hát đầu bảng là ai thì là người đó.
Thư Ngọc bỗng nhíu mày, đưa ra suy đoán lớn mật: “Các anh nói xem, đào hát đầu bảng của Nguyệt Minh Lâu lẽ nào không chỉ một người?”bg-ssp-{height:px}
Cô Mang cúi đầu nhìn cô, nói: “Dựng nên danh hiệu đào hát đầu bảng Minh Nguyệt, trên thực tế dùng đào hát khác để tiếp đãi.”
Thư Ngọc gật đầu, nhìn sang Cô Mang, ngữ khí hơi hưng phấn: “Không sai, từ góc độ của người kinh doanh Nguyệt Minh Lâu mà xem, phương thức này quả thật sẽ mang đến rất nhiều lợi nhuận cho Nguyệt Minh Lâu.”
Điều nay cũng giải thích vì sao mỗi một bức họa của Minh Nguyệt đều khác nhau.
Hạ Tử Trì vỗ tay: “Sao tôi không nghĩ ra nhỉ!”
Hạ Tử Huân nhíu mày: “Nếu giả thiết này thành lập, thế thì phạm vi tìm kiếm của chúng ta trên thực tế lại tăng lên. Mỗi một đào hát trong Nguyệt Minh Lâu đều có thể là Minh Nguyệt.”
“Không cần.” Cô Mang nhẹ nhàng gõ bàn, “Minh Nguyệt mà chúng ta muốn tìm không ở trong những bức họa này.”
Trong đầu Thư Ngọc hiện lên sáng kiến: “Đúng vậy.” Cô cầm lên danh sách tên người đối chiếu với từng bức họa, “Những người khách này được Minh Nguyệt tiếp đãi, thân phận không đủ cao.”
Hạ Tử Huân cũng nhanh chóng phản ứng lại: “Nguyệt Minh Lâu có tổng cộng đào hát, có tư cách tiếp khách từ lầu ba trở lên gồm có vị, ngoài chín vị trên bức họa, thì còn lại bốn vị.”
Hạ Tử Trì lấy ra bốn bức họa: “Chính là các cô ấy.”
Bốn vị mặc trang phục kinh kịch, Vân Nguyệt, Thủy Nguyệt, Phù Nguyệt và Cừ Nguyệt. Phong thái khác nhau, sắc đẹp muôn vẻ, không cô gái nào trong chín bức họa trước sánh bằng.
Hạ Tử Trì hơi kích động: “Vậy chúng ta bắt đầu từ bốn người này trước? Vừa lúc chúng ta cũng có bốn người, mỗi người phụ trách công phá một người?”
Hạ Tử Huân tức giận nói: “Không sai, chúng ta có bốn người, nhưng đáng tiếc chỉ có ba bộ não.”
Ơ? Hạ Tử Trì nhất thời ấm ức không thôi.
“Bốn người công phá từng người quá chậm.” Cô Mang nói, “Mời các cô ấy một lượt đi.”
Hạ Tử Trì từ trong ấm ức phục hồi tinh thần lại: “Như thế thì không được rồi. Dựa theo quy củ của Nguyệt Minh Lâu, một người nhiều lắm chỉ được mời hai đào hát, hơn nữa chỉ có khách quen từng gặp mặt Minh Nguyệt mới có đặc quyền chọn hai đào hát. Người như vậy chúng ta đi đâu tìm đây? Còn chưa tính tới một người thì phải tìm đến hai người.”
Hạ Tử Huân suy tư một hồi, nói: “Thật ra tôi biết một người phù hợp với điều kiện, hơn nữa đúng lúc mấy ngày gần đây anh ta ở tại Nam Kinh.”
“Ai?” Thư Ngọc tò mò.
Hạ Tử Huân nhìn thoáng qua Cô Mang, đáp: “Hàn Kình.”
Hàn Kình? Thư Ngọc nhắc lại tên này trong lòng. Nghe rất quen tai, đã nghe ở đâu rồi nhỉ?
“Đúng vậy, ngày hôm qua em còn nhìn thấy Hàn tiên sinh ở Nguyệt Minh Lâu.” Ngữ khí của Hạ Tử Trì hơi cao, “Còn một người nữa thì sao? Trong những người chúng ta quen biết có ai từng được Minh Nguyệt tiếp đãi, hơn nữa trong khoảng thời gian này trùng hợp ở tại Nam Kinh chứ?”
Trong lúc nhất thời, bên trong căn phòng nhỏ lại rơi vào trầm lặng.
Sau một lúc lâu, Cô Mang cất tiếng: “Tôi biết một người. Hai năm trước anh ta từng chọn trúng thẻ bài của Minh Nguyệt, cũng được cô ta tiếp đãi, giờ phút này người đó ở tại Nam Kinh.”
Thư Ngọc ngước mắt, nhìn về phía anh hỏi: “Người kia là ai?”
Cô Mang nhìn ánh mắt cô, bình tĩnh đáp: “Anh.”