Lần này trở lại doanh trại, các đội viên đều phát hiện điểm khác lạ.
Kết thúc giai đoạn đầu của huấn luyện tuyển chọn, người giờ chỉ còn người, đào thải gần một nửa, hai gian ký túc xá lúc này gộp thành một gian, tuy vẫn náo nhiệt như cũ, nhưng trong đám đông ồn ã lại thiếu vắng rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.
Mà con số này sẽ tiếp tục giảm bớt, cho tới khi chỉ còn lại người.
Nơi đóng quân cũng có chút thay đổi.
Cuối năm là thời điểm xuất ngũ thường niên. Đặc công khác với bộ đội bình thường, hầu hết các đội viên là sĩ quan và sĩ quan cao cấp, không có chỉ tiêu xuất ngũ cố định. Nếu các đội viên không bị thương tới mức không thể tiếp tục làm nhiệm vụ, thông thường sẽ không chọn ra đi.
Nhưng mặc dù là vậy, hàng năm vào thời điểm này vẫn có một vài đội viên công trạng lẫy lừng phải tháo xuống chiếc băng tay Liệp Ưng vinh quang đã khiến họ mang đầy thương tích.
Sau bữa cơm chiều, các đội viên huấn luyện tuyển chọn đều thắc mắc tại sao không thấy Lương Chính và Tần Nhạc. Anh cấp dưỡng nói hai người họ đã về trung đội Một thăm đồng đội cũ.
Một đội viên xuất sắc, nòng cốt của trung đội Một, trung tá Trâu Tử Triều tuổi sắp chuyển nghề.
Doãn Thiên đã từng nghe nói về người này, biết anh là tay súng bắn tỉa đệ nhất của trung đội Một, thậm chí của toàn bộ Liệp Ưng, xác suất trúng mục tiêu cao đến mức người thường khó lòng tưởng tượng, thậm chí có thể bắn trúng mục tiêu nằm ngoài tầm ngắm chỉ trong tích tắc ngắn ngủi.
Tại sao người như vậy lại chuyển nghề? Doãn Thiên nghĩ mãi không hiểu.
Anh cấp dưỡng nói tiếp, “Sang năm là con của anh Trâu chào đời, có lẽ ảnh cũng muốn ổn định cuộc sống. À phải rồi, vợ anh Trâu đẹp lắm.”
“Anh gặp vợ ảnh rồi ạ?” Quách Chiến hỏi.
“Cả doanh trại gặp rồi.” Anh cấp dưỡng đáp, “Trước khi đội viên xuất ngũ, người nhà được đến sống cùng một thời gian, chị Trâu đến được vài ngày rồi, thường xuyên qua lại nhà bếp của bọn anh, mang bụng bầu tự nấu cơm cho anh Trâu.”
Chưa nói hết, người phụ nữ xinh đẹp ấy đã xuất hiện.
Doãn Thiên ngoái lại nhìn, quả là một người vợ dịu dàng mỹ lệ, mặt mũi hiền hòa, miệng chúm chím, vừa nhìn đã biết xuất thân từ gia đình gia giáo.
Cậu liếc trộm Ninh Thành, thầm nhủ nếu Ninh Thành là con gái, có lẽ lúc mang bầu cũng dịu dàng thùy mị như thế, chẳng hung ác quát nạt người ta đâu.
Ninh Thành cảm nhận được cái nhìn đê hèn đáng khinh của cậu, trừng mắt hỏi, “Sao?”
“Sao đâu.” Doãn Thiên nghĩ, thôi cậu đừng làm con gái, cậu dữ như thế, đổi giới tính thì thằng nào dám thích cậu?
Người tí hon A nói, “Tin em đi, kiểu gì anh chẳng thích.”
Người tí hon B nói, “Không chỉ thích, anh còn quỳ liếm nữa cơ.”
Cậu hoảng sợ hỏi, “Tao là loại người vô nguyên tắc bất chấp danh dự như thế sao?”
Người tí hon A lật sổ ra, “Những lúc cẩu háo sắc cúi đầu trước sắc đẹp, nguyên tắc và danh dự là cái thá gì.”
Người tí hon B bổ sung, “Câu này anh nói đấy nhé.”
Cậu gân cổ, “Tao không nói!”
Người tí hon B nói tiếp, “Lời thoại gốc của anh tương đối dông dài, đây là bọn tôi rút gọn rồi đấy.”
Ninh Thành đi tới, túm cổ cậu nói, “Đi dạo với tôi.”
Doãn Thiên lập tức vứt bỏ hai người tí hon, hớn hở đi theo Ninh Thành.
Nhiệt độ trong khe núi thấp hơn trong thành phố, Doãn Thiên vẫn mặc bộ đồ lính rằn ri lúc ở thành phố C. Ninh Thành bắt được tay cậu, đưa lên miệng nhẹ nhàng thổi thổi, lại xoa xoa, hỏi, “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Doãn Thiên rút bàn tay sắp đổ mồ hôi về, tuy cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng cậu muốn sỉ vả hơn.
Thôi cho xin!
Bố có phải nữ chính phim Hàn đâu, trên cao nguyên âm âm độ còn chịu được, về đồng bằng lại cần mài xoa tay à?
Nếu bố lạnh thật thì mày thổi cũng vô ích.
Thực ra mài định tranh thủ bắt chước nam chính phim Hàn phải không?
Nội tâm mài rối loạn như thế, thôi thì vào showbiz cùng tau đi!
Ninh Thành lại bắt lấy tay cậu, nắm chặt cả quãng đường, vài lần còn định bỏ vào túi áo mình. Có điều túi áo lính quá nhỏ, vạt áo cũng không tung bay được như vạt áo khoác, thật sự không nhét vừa hai bàn tay của hai cậu con trai đã trưởng thành.
Tới lúc bàn tay một lần nữa bị kẹt trước túi áo, Doãn Thiên đảo mắt nghĩ, đm sao gượng gạo thế.
Ninh Thành cũng thấy gượng gạo, hình như còn hơi giận dỗi, dứt khoát hất tay cậu ra, còn hứ một tiếng.
Doãn Thiên xoa xoa mu bàn tay, thầm nhủ mài làm màu thất bại liên quan gì đến tau?
Mài còn hứ?
Hứ cái rắm mà hứ?
Túi áo mài nhỏ lại chê tay tau to à?
Ninh Thành ngoái lại nhìn cậu, đưa tay trái ra, lại nhanh chóng rụt về.
Doãn Thiên đang bận chửi rủa mỹ nhân thúi hoắc không biết lý lẽ trong lòng, hoàn toàn không chú ý tới động tác mất tự nhiên của cậu.
Sau khi đưa tay ra vài lần, Ninh Thành hết nhịn nổi, quát, “Cậu mù à?!”
Cậu ngẩn người, “Hả?”
“Tôi không nắm tay cậu thì cậu phải chủ động nắm tay tôi chứ!”
Bộ dạng kia trông khá ấm ức, hai hàng lông mày nhíu lại tỏ vẻ ngang ngược bất chấp lý lẽ, giống chú sư tử giương nanh múa vuốt.
Chú sư tử mới trưởng thành.
Doãn Thiên vội vã thò móng ra, “Đây để tôi nắm! Tôi nắm là được chứ gì!”
Ninh Thành lại hứ một tiếng.
Doãn Thiên định tiếp tục sỉ vả, đột nhiên phát hiện năm ngón tay cậu bị tách ra, sau đó được nắm thật chặt.
Mười ngón đan cài.
Tự nhiên chẳng muốn sỉ vả nữa.
Ninh Thành nói, “Giờ này sang năm, tôi cũng xuất ngũ rồi.”
Doãn Thiên không thích đề tài này cho lắm, trước đây hai người cũng đã nhắc tới một lần, nhưng vẫn chưa tâm sự cẩn thận.
Cân nhắc một lát, cậu hỏi, “Chỉ được làm đặc công có hơn nửa năm, cậu cam lòng sao?”
“Tiếc lắm.” Giọng Ninh Thành chùng xuống.
Những đám mây lớn lững lờ trôi giữa bầu trời đêm, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện.
“Vậy…” Doãn Thiên hỏi, “Nhất định phải xuất ngũ hả?”bg-ssp-{height:px}
“Cho tôi ở lại doanh trại năm rưỡi đã là giới hạn của ba mẹ tôi rồi.” Ninh Thành đáp, “Sau khi kết thúc thời hạn nghĩa vụ quân sự, không có lý nào ba mẹ đồng ý để tôi tiếp tục làm lính.”
“Nhưng nếu trong thời gian đó được lên sĩ quan thì sao?” Doãn Thiên chắc chắn Ninh Thành có đủ khả năng lên làm sĩ quan chỉ trong nửa năm.
“Vẫn không được.” Ninh Thành lại lắc đầu, “Bất kể tôi lên tới cấp bậc nào, ba mẹ đều có thể dễ dàng lôi tôi về.”
Doãn Thiên cũng hiểu sự đáng sợ của gia đình.
Giống như cha mẹ của Ninh Thành có thể lôi con trai ra khỏi doanh trại bất cứ lúc nào, ba cậu cũng có thể ném cậu vào doanh trại bất cứ lúc nào.
“Thực ra ba mẹ đồng ý cho tôi vào quân đội năm rưỡi là tôi đã thỏa mãn rồi.” Ninh Thành quay lại, cười nói, “Hơn nữa ở đây tôi còn gặp được cậu.”
Doãn Thiên có chút bất an.
Tuy rằng kỷ luật trong doanh trại rất nghiêm ngặt, nhưng hai người vẫn luôn được ở bên nhau.
Rời khỏi doanh trại, áp lực ngoài xã hội có thể không đáng kể, nhưng tiếng nói của gia đình đâu thể không nghe.
Nhà họ Ninh sao có thể chấp nhận đứa con trai là đồng tính luyến ái?
Tương tự, con trai của nhà họ Doãn cũng phải kết hôn với một tiểu thư nhà quan mẫu mực.
Doãn Thiên ủ rũ, cúi đầu nói, “Cậu đã từng nghĩ tới tương lai của chúng ta chưa?”
“Lần trước chẳng nói với cậu rồi còn gì?” Ninh Thành đáp, “Sau khi xuất ngũ, tôi sẽ thừa kế gia sản, cậu ở lại Liệp Ưng, có cơ hội thì tôi đến thăm cậu ngay, nếu cậu muốn xuất ngũ, tôi sẽ kiếm tiền nuôi cậu.”
Doãn Thiên thở dài, “Hoàn toàn không thực tế. Ba mẹ cậu có chấp nhận tôi không? Ba mẹ tôi có chấp nhận cậu không?”
Thật lâu sau, Ninh Thành mới nói, “Tôi sẽ cố gắng.”
Một lát sau lại bổ sung, “Tôi có thể từ bỏ doanh trại, nhưng tôi sẽ không từ bỏ cậu.”
Vầng trăng hé lộ sau tầng mây, ánh sáng mờ ảo nhàn nhạt rót xuống khuôn mặt Ninh Thành.
Doãn Thiên nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời nọ, trái tim run rẩy, sầu muộn tức khắc giảm đi nhiều.
Ninh Thành ôm cậu, siết chặt cậu vào lòng, khẽ nói, “Tôi chịch cậu rồi, nên cậu là của tôi.”
Khóe miệng Doãn Thiên giật giật, “Lịch lãm quá nhỉ.”
Ninh Thành gác cằm trên vai cậu, nghiêng đầu thổi gió vào tai cậu, “Cậu bị tôi chịch rồi, nên tôi cũng là của cậu.”
Doãn Thiên nghĩ, bản thể của Ninh Thành nhất định là con đà điểu thiệt là bự, rõ ràng biết tương lai sẽ gặp phải vô vàn gian khó, nhưng vẫn cứ thích cắm đầu xuống hố cát cơ.
Hơn nữa con đà điểu bự này còn xúi giục một con đà điểu khác hùa theo, như thể chỉ cần vùi đầu xuống hố cát là tất cả mọi gian khó sẽ không tồn tại nữa.
Cậu vừa lo lắng vừa cam chịu, thầm chửi mình chính là con đà điểu bị xúi giục. Ăn đầy miệng cát rồi mà vẫn chưa chừa. Đà điểu bự vừa nói “Chuẩn bị cắm đầu thôi”, cậu đã chui tọt vào hố cát cái “rào”.
Y hệt đứa thiểu năng.
Cậu lắc lắc đầu, nhủ bụng, thôi kệ đi, thiểu năng thì thiểu năng, thay vì mặt ủ mày chau lo nghĩ chuyện tương lai, chi bằng quý trọng lấy hiện tại, cứ làm một đứa thiểu năng vui vẻ là được.
Trên đường về ký túc, Ninh Thành giải thích các mối quan hệ trong gia đình cậu với Doãn Thiên.
Trước kia nhà họ Ninh dựng nghiệp từ ngành công nghiệp quân sự, sau đó dựa vào vốn liếng và quan hệ trong ngành công nghiệp quân sự, bắt đầu lấn sân sang đầu tư bất động sản, mười mấy năm gần đây lại chuyển sang ngành khoa học kỹ thuật và y học, sản nghiệp càng lúc càng lớn mạnh.
Ninh Thành có một chị gái lớn hơn cậu tuổi tên là Ninh Hòa, từ nhỏ hai chị em đã sống cùng ông bà ngoại, chỉ đến Tết Nguyên Đán mới được gặp ba mẹ. Về sau ông bà ngoại qua đời, chị hai trở thành “phụ huynh nhỏ” của cậu.
Ninh Thành còn có một người anh cả mới gặp gỡ vài lần, ấn tượng cực kỳ mơ hồ, lần cuối cùng gặp nhau là Tết Nguyên Đán năm cậu tuổi, sau đó nghe đâu anh cả đi du học nước ngoài, từ đó về sau biệt tăm biệt tích.
Lúc hơn mười tuổi, cậu từng hỏi chị hai về anh cả, khi đó Ninh Hòa vừa dậy thì, đang yêu đương với một anh bạn nhà nghèo học cùng trường, bèn đáp, “Hình như anh cả qua đời rồi, sau này em chính là người thừa kế của gia đình ta.”
Ninh Thành nói, “Em không thích, em muốn làm đặc công. Chị là chị của em cơ mà, chị đừng có trốn!”
Ninh Hòa ra vẻ thiếu nữ mộng mơ, “Chị cũng không thích, chị còn phải lấy chồng!”
Rốt cuộc anh cả qua đời như thế nào, hai chị em đều không biết. Thậm chí bởi vì chẳng có tình cảm gì đối với người anh cả chưa bao giờ chung sống này, hai chị em còn thường xuyên cùng nhau oán trách anh cả, nói rằng chỉ tại anh ấy qua đời, nếu không anh ấy sẽ phải thừa kế gia sản, khi đó ai cũng toại nguyện.
Cha chú trong nhà chưa bao giờ nhắc tới anh cả trước mặt hai chị em, hai chị em cũng không dám hỏi.
Càng lớn lên, Ninh Thành càng cảm nhận được trọng trách đặt trên vai mình.
Chị hai là con gái, chung quy sau này vẫn phải làm vợ người ta, nhà họ Ninh chỉ còn duy nhất môt đứa con trai là cậu, gánh nặng gia đình không do cậu khiêng thì ai khiêng?
Lúc cậu đưa ra đề nghị nhập ngũ, ba mẹ kiên quyết phản đối, suýt nữa còn tống cậu ra nước ngoài. Cậu liều mạng phản kháng, trong lúc nóng nảy, cậu thốt lên một câu khiến mẹ cậu khóc không thành lời —
“Nếu ba mẹ không ép anh cả xuất ngoại thì anh có chết ở bên ngoài không?”
Ba cậu giáng cho cậu một cái tát, nhốt cậu ba ngày ba đêm.
Sau đó Ninh Hòa mở cửa cho cậu, nói đã khuyên nhủ ba mẹ, đồng ý cho cậu nhập ngũ, nhưng sau khi kết thúc năm rưỡi nghĩa vụ quân sự thì cậu phải xuất ngũ về nhà.
Cậu đã thỏa mãn lắm rồi.
Nghe xong cậu chuyện, Doãn Thiên thở dài, “Thật sự hi vọng anh cậu còn sống, nếu vậy thì cậu không cần xuất ngũ. Phải rồi, anh cậu mắc bệnh gì phải không? Hay là bị tai nạn?”
“Không biết, mọi người cứ giấu tôi và chị hai.” Ninh Thành lắc đầu, cười nói, “Thực ra tôi và chị hai đều cảm thấy mình không phải là con ruột.”
Doãn Thiên chẳng biết nói gì.
Ninh Thành giải thích, “Từ nhỏ hai chị em tôi đã bị ném cho ông bà ngoại, ba mẹ chỉ giữ lại một mình anh cả. Nếu anh cả còn sống, chắc chắn bây giờ đã thành bá đạo tổng tài nhà họ Ninh rồi.”
Chẳng hiểu sao Doãn Thiên cảm giác bốn chữ “bá đạo tổng tài” nghe sao chua chát.
“Ba mẹ chưa bao giờ cho chị em tôi biết tại sao anh cả qua đời ở nước ngoài.” Ninh Thành nói tiếp, “Trước kia nghe cô đầu bếp nói là bị xe đụng ở Pháp.”
“Ầy…” Doãn Thiên gãi gãi đầu, mấy năm nay cũng không ít bản tin về các thiếu gia giàu hai đời đua xe gặp tai nạn ở nước ngoài.
“Về sau cô đầu bếp đó bị đuổi đi, lời đồn ‘đâm xe’ lại càng lan truyền.” Ninh Thành nhún vai, “Nhưng tôi không tin lắm.”
“Vì sao?”
“Tuy không nhớ rõ bộ dạng anh ấy ra sao, nhưng hồi nhỏ tôi cảm giác anh ấy rất dịu dàng, không giống đám công tử khoe mẽ thích đua xe tốc độ.” Ninh Thành ngừng lại một lát, nói tiếp, “Nhưng chị tôi lại nói, hồi nhỏ thế nào chưa chắc lớn lên đã vậy, hoàn cảnh sống của anh cả không giống hai chị em tôi, ai biết sau khi xuất ngoại ảnh có biến thành cường hào tiêu tiền như nước không.”
Doãn Thiên định nói “Sao chị em cậu lại nói như thế về anh cả đã khuất chứ”, nhưng Ninh Thành đã lảng sang chuyện khác, “Cậu thì sao, kể tôi nghe về gia đình cậu xem nào.”
Doãn Thiên chỉ nghĩ giây, sau đó tổng kết rất ngắn gọn và cục súc, “Ông nội tôi làm cách mạng, hai ông trẻ của tôi cũng làm cách mạng, sau khi gả cho ông nội tôi thì bà nội tôi kéo cả nhà ngoại sang làm cách mạng. Ba và chú tôi thì một người trung tướng một người thiếu tướng, bác tôi là công chức quan liêu. Con cháu trong nhà đều vào quân đội, kể cả tôi. Bên nhà mẹ tôi cũng toàn công chức quan liêu.”
Ninh Thành nghe xong, mí mắt giật giật, xoa đầu cậu nói, “Cậu đúng là quan liêu ba đời.”
Doãn Thiên dựng ngón giữa với cậu, “Tư bản chủ nghĩa giàu hai đời không có tư cách sỉ vả quan liêu hủ bại đỏ ba đời nhé!”
Hết chương