Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau, các đội viên thức giấc, chỉnh đốn hàng ngũ đúng theo kế hoạch, nhưng thời gian xuất phát lại chậm hơn dự kiến nửa giờ.
Lương Chính quát tháo rung trời, chỉ vào đống “Trương Quân Nhã”, khoai tây chiên, chocolate, bò khô heo khô cá khô dưới đất, nạt, “Chúng bây đi du xuân hay đi huấn luyện? Mới làm lính ngày đầu hay sao? Trước kia chúng bây lén giấu kẹo dẻo xúc xích, tưởng bố mày không biết hả? Bố mắt nhắm mắt mở, chúng bây lại nghĩ bố mù hả? Hả? Càng ngày càng quá quắt, chắc lần sau mang thêm cả vỉ nướng, đi tới đâu ăn tới đó nhỉ?”
Chu Tiểu Cát cúi gằm, lòng bàn tay mướt mồ hôi.
Lương Chính nhặt một gói Trương Quân Nhã, mắng nhiếc càng dữ dội, “Bọn bây mấy tuổi rồi? Lại còn ‘bạn nhỏ Trương Quân Nhã’? Tự về nhìn lại mình trong gương xem, ĐCM có thằng nào còn là ‘bạn nhỏ’ không? Ăn thứ này không xấu hổ à? Ông mày còn thấy hổ thẹn thay chúng mày!”
Doãn Thiên thầm nghĩ, thôi xin, chẳng qua là tên sản phẩm thôi, viết “bạn nhỏ” tức là chỉ “nhỏ” mới được ăn hả? Có cả gói “gân bò” làm từ đậu rang kia kìa, đảm bảo hồi nhỏ ông cũng ăn cả đống “Tiên Lả Lướt” rồi, sao giờ ông chưa thành tiên đi?
Người tí hon A nói, “Có lẽ trọng điểm của ‘Tiên Lả Lướt’ không phải ‘tiên’, mà là ‘lả lướt’ ấy?”
Người tí hon B hỏi, “Cẩu háo sắc cẩu háo sắc, bình thường sĩ quan huấn luyện này có lả lướt không?”
Doãn Thiên khinh khỉnh đáp, “Ổng ấy hả? Ổng có mà lướt ván! Sao lả lướt bằng tao được!”
Người tí hon A, “…”
Người tí hon B, “Lần đầu tiên nghe thấy có người tự nói mình lả lướt.”
Doãn Thiên, “Tao chỉ lấy ví dụ cho sự đối lập thôi mà!”
Người tí hon A nói, “Ví dụ này hay ho gì mà lấy?”
Người tí hon B phụ họa, “Đúng thế, cần ví dụ lả lướt thì anh phải ví như cái bòi lả lướt chứ.”
Doãn Thiên xấu hổ nghĩ, tại sao hai thằng tí hon tâm thần phân liệt của mình lại thất học thế này?
Người tí hon A còn định dè bỉu thêm một câu, nhưng Lương Chính đã tiếp tục gầm, hai người tí hon sợ hãi cắp đuôi chạy.
“Nói! Đứa nào mang mấy thứ này vào đây? Căng-tin chúng ta chắc chắn không bán ‘bạn nhỏ Trương Quân Nhã’!”
Các đội viên đều làm mặt lạnh, ngoan cố như tượng binh mã mấy ngàn năm đứng thẳng.
Đêm qua, Chu Tiểu Cát mang hết quà vặt cất trong tủ không nỡ ăn ra, bày lên giường chia cho mọi người, nói Nam Cương vất vả, những lúc mệt mỏi quá, ăn chút đồ ngon là có thể tiếp tục kiên trì.
Doãn Thiên thật sự cạn lời, đuổi hết những cánh tay thò vào đống quà vặt, “Cấm đứa nào cướp của Gà con.” Quách Chiến lại vỗ vai cậu, cười nói, “Gà con tự nguyện mà, cứ để Gà con mang cho đi.”
Vì vậy núi quà vặt trên giường bị cướp hết.
Cuối cùng Chu Tiểu Cát đưa cho Doãn Thiên một gói cá khô, một gói Trương Quân Nhã, lặng lẽ nói, “Em cũng chưa ăn, nhưng trông có vẻ ngon nhất. Anh Thiên cầm đi, cho anh đấy.”
Doãn Thiên thầm nhủ, toàn mì chính có gì mà ngon, nhưng ngoài miệng lại nói, “Cảm ơn Gà con.”
Chia xong quà vặt, tất cả cùng đạt thành nhận thức chung — nếu Lương Chính phát hiện, thà bị đánh chết chứ không khai đứa nào mang vào, kiên quyết khẳng khái bảo vệ Gà con.
Lúc chỉnh đốn hàng ngũ, Lương Chính kiểm tra thí điểm ba lô, tìm được thạch đào vàng Hỉ Chi Lang trong ba lô của Ninh Thành, thịt bò hiệu Ma Ma trong ba lô của Quách Chiến, lập tức nổi giận quát, “Mở hết ba lô ra cho ta!”
Tức khắc, quà vặt trong ba lô của tất cả các đội viên đồng loạt rớt xuống.
Tần Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu.
Thạch đào vàng Hỉ Chi Lang:
Thịt bò hiệu Ma Ma:
Lương Chính nổi cơn thịnh nộ, nhưng các đội viên chưa bao giờ đoàn kết như thế, mắng mỏ kiểu gì cũng không khai ra Gà con.
Chu Tiểu Cát lại thấp thỏm vô cùng, mấy lần định giơ tay nhận lỗi, nhưng lại sợ bị hủy mất tư cách tham dự huấn luyện tuyển chọn.
Tính khí Lương Chính cũng rất bướng bỉnh, không tìm được “hung thủ” thì không cho các đội viên lên máy bay, giằng co suốt nửa tiếng, cuối cùng Tần Nhạc nhịn hết nổi, lên tiếng giải vây, “Đội trưởng, là tôi cho chúng quà vặt đấy.”
Lương Chính hai mắt trừng trừng, bộ dạng như sắp ăn thịt người.
Tần Nhạc cúi đầu, cố tình lớn tiếng, “Ơ kìa đội trưởng, ai mà chẳng thế. Hồi tôi huấn luyện tuyển chọn còn mang cả bim bim Diệu Thúy Giác cơ mà!”
Diệu Thúy Giác:
Lương Chính càng thêm giận, “Nếu hồi đó tôi là đội trưởng, cậu đã không được ở lại Liệp Ưng rồi!”
“Hồi đó đội trưởng Lạc còn phụ trách.” Tần Nhạc đáp, “Lúc bị anh ấy phát hiện, tôi cũng tự nhủ chết rồi, không được làm đặc công nữa rồi. Nhưng đội trưởng Lạc lại cười hì hì trả Diệu Thúy Giác cho tôi, nói anh với cậu giống nhau đấy, nếu qua được sát hạch thì vào trung đội Một nhé.”
Khóe miệng Lương Chính giật một cái, như thể vừa nhớ lại chuyện gì mất mặt lắm.
Quả nhiên Tần Nhạc nói tiếp bằng âm lượng lớn hơn, “Đội trưởng Lạc kể cho chúng tôi, hồi anh huấn luyện tuyển chọn còn mang theo một túi chân gà muối!”
Đội ngũ lập tức phá lên cười ầm ĩ.
Doãn Thiên hạ giọng, “Tét tét tét, xin hỏi sĩ quan tự vả mặt có đau không?”
Ninh Thành nhéo khuỷu tay cậu, giáo dục, “Đừng có hở tí là ‘tét tét tét’, không văn minh.”
Doãn Thiên tức giận nghĩ, hở tí là tóm trm người khác mới không văn minh ấy!
Chẳng ngờ bản mặt đen nhẻm của Lương Chính đỏ lựng cả lên, lúng túng cực kỳ, mãi mới bật ra một câu, “Càn quấy!”
Tần Nhạc tươi cười khuyên nhủ, “Có phải chuyện gì ghê gớm đâu, cứ cho chúng mang theo đi, miễn không ăn trước mặt chúng ta là được mà?”
Lương Chính hung tợn hừ một tiếng, quay gót bỏ đi.
Các đội viên hết sức phấn khởi nhét quà vặt vào ba lô.
Máy bay quân đội cất cánh, sau khi tiến vào tầng bình lưu, Ninh Thành nhìn trái nhìn phải, xác định Lương Chính và Tần Nhạc không có mặt, mới lấy thạch đào trong ba lô ra.
Doãn Thiên liếm môi nói, “Tôi ăn với.”
Ninh Thành mở nắp, múc thạch ăn đầy mê say.
Doãn Thiên sốt ruột, thò tay định cướp, “Tôi ăn với! Cho tôi phần đào đi!”
Lúc này, các đội viên gần như cùng hành động, tiếng mở ba lô loạt xoạt bên tai.
Ninh Thành nói, “Lấy cá khô của cậu ra đổi!”
Doãn Thiên không muốn ăn cá khô luôn bây giờ, dù sao cá khô vẫn là thịt, nếu ăn không quen đồ ở Nam Cương thì còn có thể lén lút ăn cá khô đỡ thèm.
Vì vậy cậu nói, “Tôi lấy Trương Quân Nhã đổi nhé!”
Ninh Thành khăng khăng, “Đổi cá khô cơ!”
Doãn Thiên không đổi, nhủ bụng mình cũng chả thích thạch đào cho lắm, bèn giả vờ thờ ơ nhắm mắt nghỉ ngơi, khinh bỉ nói, “Thèm vào món ‘silicone’ của cậu đấy!”
Ninh Thành cũng không đòi cá khô của cậu nữa, ngồi bên cạnh ăn tóp tép. Doãn Thiên càng nghe càng thèm, nhưng không muốn bán rẻ danh dự, đành phải gắng gượng đóng chặt năm giác quan, không nghe thấy tiếng nhai tóp tép, cũng không ngửi thấy mùi thơm của đào vàng.bg-ssp-{height:px}
Mãi tới lúc đôi môi chạm vào thứ gì đó rất mềm mại.
Cậu thầm nhủ bỏ mẹ rồi, vợ ơi đừng làm thế, vợ không biết xấu hổ nhưng anh vẫn còn sĩ diện, chúng ta tuyệt đối không được hôn nhau ở nơi công cộng vợ ơi!
Ninh Thành hỏi, “Còn mỗi phần đào đây nè, cậu có ăn không?”
Cậu mở mắt ra, chỉ thấy Ninh Thành một tay cầm hộp thạch đào một tay cầm thìa, trên thìa là miếng đào vàng rất to.
Đào vàng lại đang… kề sát môi mình.
Ninh Thành sốt ruột nói, “Cậu đòi ăn phần đào còn gì? Tôi ăn hết phần thạch rồi, cậu há miệng ra đi!”
Tim Doãn Thiên dộng thình thình. Ngày xưa coi phim người lớn, các anh công dịu dàng trong phim đều xúc miếng dưa hấu ngọt nhất ở chính giữa quả dưa cho các anh thụ ăn, sau đó tranh thủ lúc các anh thụ đang mĩ mãn ăn thì lặng lẽ cởi khóa quần. Bây giờ Ninh Thành xúc phần đào vàng ngọt nhất cho cậu ăn, lẽ nào cũng sẽ…
Ninh Thành nhíu mày, “Không há miệng là tôi ăn đấy nhé!”
Cậu vội vàng há miệng, lập tức được ăn đào ngọt lịm cả người.
Ninh Thành nói, “Hứ! Ngạo kiều!”
Doãn Thiên nuốt đào, nghĩ bụng: Lại còn “hứ” nữa? Chẳng biết ai mới ngạo kiều đâu nhé!
Chỉ mấy đứa ngạo kiều mới thích “hứ” thôi!
Lãnh thổ Trung Quốc rộng lớn, dù bay từ chiến khu miền Tây sang nơi khác thì cũng mất không ít thời gian. Ninh Thành ăn thạch xong bèn ngủ gà ngủ gật, lúc ngoẹo sang trái lúc ngoẹo sang phải, còn thường xuyên đụng phải Doãn Thiên.
Doãn Thiên bị đụng tới phiền, dứt khoát đỡ lấy đầu cậu, nhẹ nhàng để cậu gác đầu lên vai mình.
Thấy anh Thiên thương vợ chưa!
Bên kia khoang máy bay, Lương Chính ăn cổ vịt Tần Nhạc lén mang lên, kén cá chọn canh nói, “Không đủ cay, hơi bị mặn.”
Tần Nhạc rất muốn trả treo một câu “Có ăn là tốt lắm rồi”, lại nhớ mình vừa hại hắn bẽ mặt trước đám đông, bèn nuốt câu trả treo xuống bụng, chuyển đề tài, “Có đoán được ai mang quà vặt vào không?”
“Còn phải đoán chắc?” Lương Chính vừa gặm vừa nói, “Chắc chắn là Chu Tiểu Cát!”
Tần Nhạc nhướn mày, “Cứ tưởng anh không đoán được chứ.”
“Tốt xấu gì tôi cũng dạy dỗ chúng vài tháng.” Lương Chính nói, “Tính cách, quan hệ của từng đứa thế nào, tôi biết tỏng rồi. Nếu hôm nay không phải Chu Tiểu Cát mà là mấy thằng quỷ đẹp trai nhà giàu như Doãn Thiên mang vào, cậu tin một nửa đội viên sẽ lập tức đứng ra nói ‘Báo cáo sĩ quan chính là cậu ta’ không?”
Tần Nhạc cười nói, “Tin. Tuy nhiên mấy thằng quỷ kia sẽ không chia đều quà vặt như thế đâu.”
“Đúng thế.” Có lẽ vì mặn quá, Lương Chính lau tay sạch sẽ, mở một chai nước khoáng, tu hết non nửa mới nói tiếp, “Doãn Thiên chắc chỉ chia cho Gà con và Ninh Thành của nó là cùng.”
“Ài…” Tần Nhạc thở dài, “Nhớ lúc hai chúng nó vừa vào đội không? Ninh Thành đúng là cái gai trong mắt Doãn Thiên. Hồi mới thành cộng sự cũng chẳng hòa thuận gì, lúc nào cũng chí chóe. Bây giờ lại thân thiết lắm, thành anh em khăng khít nhất của nhau rồi.”
Lương Chính trầm ngâm một lát, nói, “Sau này trải qua thực chiến, tình cảm của chúng sẽ sâu đậm hơn cả anh em ruột.”
“Giống như chúng ta?”
“Giống như chúng ta.”
Trực thăng sắp hạ cánh, cuối cùng Ninh Thành mới tỉnh ngủ, ngọ nguậy cơ thể, cúi xuống thoạt nhìn, phát hiện trên tay có gói cá khô, Doãn Thiên thì đang bịt miệng ngáp bên cạnh.
Ninh Thành cất cá khô, gõ gõ trán cậu, chê bai, “Ngáp văng cả ghèn ra kìa!”
Doãn Thiên lập tức dụi mắt, lại ngáp thêm một cái, khẽ nói, “Buồn ngủ quá.”
“Ai bảo không chịu ngủ!”
“Cậu gác đầu lên vai tôi, tôi ngủ kiểu gì?”
“Nhắm mắt vào mà ngủ!”
“…”
Doãn Thiên không muốn chửi nhau với Ninh Thành, một câu “Tôi phải tỉnh để bảo vệ em, không muốn em ngã ra sàn” cũng không dám nói, đành phải trừng mắt lườm cậu, thầm rủa: Ngữ vô lương tâm!
Nam Cương là địa phương chống khủng bố nghiêm ngặt nhất trong toàn lãnh thổ Trung Quốc, khắp các thành phố, thị trấn và vùng nông thôn, nơi đâu cũng có binh lính và cảnh sát vác súng tuần tra. Họ chính là các chiến sĩ biên phòng người Duy Ngô Nhĩ, còn có các đặc công xuất sắc được biệt phái tới, tố chất quân sự cực kỳ cao, thậm chí còn khiến một số đặc công chống khủng bố nơi đô thị phồn hoa mặc cảm vì thua kém.
Địa điểm các đội viên huấn luyện tuyển chọn hướng tới chính là thành cũ Ca Ba Nhĩ, nơi các phần tử phản động hoạt động thường xuyên nhất, mục tiêu là học được kinh nghiệm thực chiến chống khủng bố của các chiến sĩ biên phòng nơi đây.
Tân Cương rộng lớn hơn Tây Tạng rất nhiều, dưới màn trời xanh thẳm là ruộng đồng bao la bị tuyết trắng phủ kín. Cành cây đỡ lấy hoa tuyết từ thinh không buông xuống, sừng sững đứng lặng giữa đất trời.
Chiếc xe jeep quân dụng phóng băng băng trên con đường thẳng tắp như không có điểm cuối, cảnh sắc lao vụt qua cửa sổ xinh đẹp tựa bức họa diệu kỳ.
Chu Tiểu Cát nhoài người trên cửa kính xe, cảm thán, “Trời ơi! Nơi này đẹp quá đi! Hèn gì con gái Tân Cương xinh đẹp như thế. Nếu em cũng sinh ra ở nơi này, chắc chắn em đẹp trai hơn bây giờ nhiều!”
Doãn Thiên thương tiếc xoa đầu cậu, “Gà con à, vấn đề của em thực ra không phải ở cái mặt đâu.”
Vương Ý Văn pha trò, “Mà là chiều cao ha ha ha ha ha!”
Chu Tiểu Cát không phục, “Nếu sinh ra ở đây, chắc chắn em phải cao đến mét tám! Con trai Duy Ngô Nhĩ toàn cao mét tám đấy còn gì!”
Mí mắt Ninh Thành liên tục giật giật, cảm giác sắp có chuyện chẳng lành.
Doãn Thiên được mớm lời, trầm ngâm ngồi một bên, trong đầu tràn ngập trai xinh gái đẹp Duy Ngô Nhĩ.
Ninh Thành liếc một cái cũng hiểu “chuyện chẳng lành” là gì.
tiếng sau, đoàn xe lái vào thành cũ Ca Ba Nhĩ, vài cảnh sát vũ trang đội mũ giáp, mặc áo chống đạn đi tới, kiểm tra cẩn thận mới cho qua.
Ninh Thành để ý ngón tay họ vẫn đặt trên cò súng, còn thứ Doãn Thiên để ý lại là… khuôn mặt của các anh cảnh sát vũ trang nọ.
Các anh cảnh sát này đều là người Duy Ngô Nhĩ, cao trên m, tuy đội mũ giáp kín mặt, nhưng đôi mắt sâu hun hút và sống mũi cao ngất trời vẫn khiến Doãn Thiên bị điện giật.
Người tí hon A vung bàn tay nhỏ, “Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, mới nhìn một cái đã hết chịu nổi rồi sao?”
Người tí hon B nói, “Từ giờ còn phải sống cùng với quân đội Duy Ngô Nhĩ cơ mà! Anh định làm thế nào? Tự tụt quần trước mặt người ta hả?”
Cậu che đầu nói, “Không không không! Thiên bảo là cẩu háo sắc chung tình không thay lòng đổi dạ! Chúng mày hiểu lầm Thiên bảo rồi!”
Chẳng mấy chốc, đoàn xe đã tới doanh trại quân đội chống khủng bố Ca Ba Nhĩ.
Từ khoảng khắc xuống xe, Doãn Thiên đã bưng kín lấy ngực.
Hơn mười chiến sĩ tinh nhuệ mắt to mày rậm ra nghênh đón, cao ngất phóng khoáng, lúc im lặng thì khôi ngô như tượng điêu khắc, khi cười lên lại lóa mắt như ánh mặt trời.
Đáng quý hơn là, trong hàng ngũ còn có cả em gái xinh đẹp oai hùng!
Doãn Thiên nuốt nước bọt, vô số Thiên bảo cởi truồng chạy long nhong trong bụng.
Đây là đâu thế này!
ĐM đúng là thiên đường của cẩu háo sắc mà!
Hết chương