Khu rừng phía Tây Hồ Nam, vừa rậm rạp vừa nguy hiểm còn có cả vực sâu. Đoàn Khiệm Luân ngửa người ra sau, hai chân gác lên bàn. Nở nụ cười quỷ dị. Một tên đứng bên cạnh, cất tiếng "Lão đại, tại sao anh lại để lộ tin ra ngoài?"
Đoàn Khiệm Luân híp mắt, vui vẻ trả lời "Cậu biết mục tiêu của tôi là gì không?"
"Bắt Diệp Dao để uy hiếp An Thực?"
"Phải, vì thế, tôi cần dụ cô ta ra mặt. Hừm... không thể dột nhập hay ngang nhiên bắt ở ngoài, vậy thì đành dụ cô ta." Ba lần bảy lượt hắn muốn bắt Diệp Dao nhưng đều thất bại. Cô lại được An Thực bạo vệ, muốn tiếp cận không dễ. Hắn cực khổ bày mưu tính kế, chính là vì mục đích muốn trở thành ông trùm của Thượng Hải. Và thanh trừng "Nguyệt".
Cũng may, tay trong Đoàn Khiệm Luân cài trong sở cảnh sát làm việc rất thuận mắt, liên tục khiến đám cảnh sát bị sa bẫy. Người ta nói, cảnh sát luôn tin vào những gì họ làm, ha... quả không sai. Nhưng, những việc làm đó là một sai lầm! Bọn họ nghĩ, chỉ cần một tên chỉ điểm là mọi việc đều nắm chắc phần thắng?
Nhưng, chơi đùa với cảnh sát không phải điều hay, lần này bọn họ có đến gần trăm người, người của Bắc Đoàn và Đông Triều hợp lực đủ giết sạch đám cảnh sát ấy nhưng sau đó sẽ dính đến lệnh truy nã, hắn không sợ việc đó, chỉ lo sau này khó hành động. Nên Đoàn Khiệm Luân đã lên sẵn kế hoạch để nghênh đón Diệp Dao.
Cảnh sát có thể cài gián điệp, thì xã hội đen cũng có thể cài tay trong!
Hắn đứng dậy, quăng điếu thuốc trên tay, cất tiếng "Mau chuẩn bị đi, chúng ta sắp có khách quý!"
Đoàn Khiệm Luân ngước mặt lên cao, tự mãn nói "Tôi rất mong chờ cô, Diệp Dao!"
.....
Phía cảnh sát, chia ra bốn đường, mỗi nhóm cẩn trọng di chuyển để không bị lộ, Diệp Dao cùng Dương Cảnh Kiệt điều phối người trong nhóm chia ra hành động. Khi nhìn thấy đám người của Đoàn Khiệm Luân, cô cẩn thận quan sát xung quanh, đưa mắt nhìn Dương Cảnh Kiệt chờ hiệu lệnh của anh.
Dương Cảnh Kiệt gật đầu, ra hiệu cho nhóm Tâm Liên cùng xông lên. Cao giọng "Tất cả giơ tay lên."
Đám người Bắc Đoàn hoảng loạn, vội rút súng bắn về phía cảnh sát, Đoàn Khiệm Luân hất mặt, ra ám hiệu với đàn em, sau đó lao về phía Diệp Dao.
Dương Cảnh Kiệt biết rõ mục tiêu của hắn liền nhanh chóng chặn lại, lớn tiếng "Mọi người nhanh chóng bắt sống bọn họ."
Đoàn Khiệm Luân khẽ thở dài, tên khốn vô dụng Dương Cảnh Kiệt sao cứ liên tục cản trở việc của hắn? Đoàn Khiệm Luân liên tục xuất quyền cước, nhưng chỉ dùng bốn phần sức, tay chân nhanh như chớp di chuyển tạo sức ép cho Dương Cảnh Kiệt.
Cảnh sát và người của Bắc Đoàn như đám hỗn loạn đấm đá, súng vang khắp rừng. Bên phía Lão Từ cũng ra mặt hỗ trợ. Diệp Dao nhanh chóng bắn hạ mấy tên, chạy đến giúp Dương Cảnh Kiệt.
Đoàn Khiệm Luân thấy cô, khóe miệng nhếch lên đầy tự mãn "Quý cô, lâu rồi không gặp, tôi nhớ cô lắm đấy."
Diệp Dao như cỗ băng hàn, không đáp trả lời hắn, lên đạn chĩa mũi súng vào phía hắn "Đưa tay lên."
Đoàn Khiệm Luân nghiêng đầu, dáng vẻ cao ngạo "Cô có biết, những câu như vậy rất vô dụng với người như tôi không?" Dứt lời, như một tia chớp, hắn vươn chân đá văng cây súng trên tay Diệp Dao, cũng may, thân thủ cô nhanh nhẹn nên không bị thương.
Đoàn Khiệm Luân bỏ chạy lên trên cao, Diệp Dao nhíu mày đuổi theo, chặn đường, lập tức ra quyền. Không thể dùng vũ khí, thì cô sẽ dùng quyền với hắn. Mọi người cực khổ trong hai ngày, cộng thêm những năm tháng ở Thượng Hải cố điều tra bắt Đoàn Khiệm Luân. Bắt hắn phải đền tội với những tội ác của mình, nên lần này, cô không thể thất bại.
Dương Cảnh Kiệt rất kinh ngạc, anh và Diệp Dao võ không tệ vậy mà vẫn không thể hạ gục Đoàn Khiệm Luân. Thật không hổ danh là bang chủ lớn thứ hai Thượng Hải.
Đoàn Khiện Luân mỉm cười, nghiêng người áp sát vào mặt Diệp Dao. Cô giật mình lùi lại, tên khốn khiếp. Hắn đột nhiên bỏ chạy, cả hai người lập tức đuổi theo. Đoàn Khiệm Luân lên cao gần bờ vực thì hết đường chạy, khẽ thở dài "Diệp Dao, tôi chỉ cần cô, nhưng do anh ta nhiều chuyện đi theo đấy nhé."
*Đoàng...
Tiếng súng vang lên, Dương Cảnh Kiệt nhíu mày khụy xuống, viên đạn ghim sâu thắt lưng. Diệp Dao giật mình "Cảnh Kiệt!!"
Đoàn Khiệm Luân vỗ tay, cười lớn tiếng "Haha... xem ra lần này, An Thực không thể đến kịp để giúp cô rồi."
Bốn phía đều xuất hiện người, gần trăm tên bặm trợn, tay cầm súng, gậy sắt, dao,... bao vây Diệp Dao và Dương Cảnh Kiệt. Anh nhíu mày "Bị lừa rồi."
Diệp Dao xé áo khoác, quấn quanh vết thương để cầm máu cho anh. Đôi mắt ngoan cường nhìn hắn "Người anh cần là tôi, để Cảnh Kiệt đi."
"Không được." Đoàn Khiệm Luân lắc đầu, hắn cười "Tôi rất thưởng thức cô, nếu cô không phải là người tôi cần để diệt An Thực thì có lẽ, cô đã là người phụ nữ của Đoàn Khiệm Luân này rồi."
Diệp Dao mím môi, tức giận nói "Vô sỉ, anh nghĩ mình cùng đẳng cấp với tôi?" Thì ra, Đoàn Khiệm Luân muốn bắt cô là muốn giết An Thực, An Thực chắc chắn đang gặp nguy hiểm. Vậy mà, hết lần này đến lần khác đều bảo vệ cô.
Đoàn Khiệm Luân cười lớn "Không vô sỉ, không phải tôi. này cảnh sát Diệp, đẳng cấp của tôi cao hơn cô đấy." Hắn nhìn đồng hồ trên tay, nhún vai, lắc đầu "À, tôi không rãnh mà đôi co với cô nữa rồi. Nếu sau việc này, cô còn sống, chúng ta sẽ tiếp tục tâm sự."
Hắn phẩy tay, đám người kia cùng lúc xông đến phía cô. Dương Cảnh Kiệt đứng dậy "Tiểu Dao, mau chạy đi."
Dương Cảnh Kiệt cướp súng của một tên, bắn liên tục vào đám hỗn loạn. Diệp Dao không thể bỏ anh một mình, cùng hợp sức đấu đến cùng.
Đoàn Khiệm Luân hiểu rõ, dù Diệp Dao có tài giỏi đến đâu cũng không phải là đối thủ của hắn. Khóe môi nhếch lên đầy ngạo mạn,quả thật là một cực phẩm.
Diệp Dao đột nhiên bị khóa tay, vô cùng kinh ngạc, cô không thể cử động, Đoàn Khiệm Luân cười khẩy, áp sát vào bên tai Diệp Dao "Cảnh sát Diệp, dù có mạnh thế nào cô cũng chỉ là phụ nữ, điều mà mọi đàn ông dùng để thỏa mãn dục vọng."
Diệp Dao tức giận, ngọn lửa giận trong lòng dâng lên, như muốn bốc cháy, trên đời này, cô ghét nhất là loại đàn ông luôn xem phụ nữ như thú vui. Diệp Dao dùng khuỷu tay dội ngược vào bụng hắn, tháo tay, dùng chân đá hắn ngã xuống đất. Nghiến răng nói "Đoàn Khiệm Luân, thứ đàn ông cặn bã như anh, sống trên đời này chỉ chật đất. Tôi nói cho anh biết, đừng bao giờ xem thường phụ nữ, vì khi họ nổi điên lên sẽ rất đáng sợ."
Dứt lời, cô lao về phía hắn, Đoàn Khiệm Luân nhíu mày tránh đòn, cô cần gì phải nổi điên gì như vậy?
Dương Cảnh Kiệt dù đang bị thương nhưng vẫn đủ sức đánh lại mấy chục tên, nhanh chóng giúp Diệp Dao hạ Đoàn Khiệm Luân, lại bị đám đàn em đả thương từ phía sau. Diệp Dao nhíu mày, quay sang giúp anh.
Bọn họ bị bao vây, không thể thoát ra được.
*Đoàn...gggg
Liên tiếp mấy phát súng vang lên, gió to thổi mạnh, từ trên cao xuất hiện hai ba chiếc trực thăng, người áo đen bịt mặt dùng dây thừng để tiếp đất. Diệp Dao cùng những người khác vô cùng kinh ngạc.
Người đứng đầu liếc một lượt, rồi nhàn nhã ra lệnh "Giết."
Đám người áo đen cùng lúc xông lên, áp đảo người của Bắc Đoàn, An Thực tiến đến gần Diệp Dao, nhanh chóng kéo cô về phía sau, còn Dương Cảnh Kiệt thì giao cho đàn em. Cô còn đang thất thần thì bị giọng nói hắn gọi tỉnh "Dao nhi, xin lỗi, tôi đến trễ."
Là hắn!!!
Tại sao mỗi lúc cô làm nhiệm vụ An Thực đều luôn có mặt, chẳng lẽ Dương Cảnh Kiệt đã nói đúng, cảnh sát có nội gián???
Đoàn Khiệm Luân cười lớn "Tôi đoán không sai, người cần đến cũng đến. Hừ, tôi biết rõ anh là ai rồi, việc gì phải che mặt? An lão đại."
Đoàn Khiệm Luân rút cây dao sắc dọn dưới chân, xông về phía An Thực và Diệp Dao. Hắn đẩy cô ra, tự mình giải quyết Đoàn Khiệm Luân. Diệp Dao định lên tiếng liền bị đánh bất ngờ, cũng may cô nhanh nhạy phản xạ.
An Thực không nói lời nào, sức cũng không dùng hết đã có thể đánh gục Đoàn Khiệm Luân. Hắn thở dốc, chết tiệt! đoàn Khiệm Luân cười mỉa mai "Quả không hổ danh là người đứng đầu, chỉ là, nếu như tổ chức biết được, An lão đại đây lại dính dáng đến cảnh sát, năm lần bảy lượt phá rối. "
An Thực khẽ nhíu mày, dù hắn không thừa nhận nhưng người ngoài ắt sẽ biết, chỉ có điều không có bằng chứng thì bọn họ tuyệt không dám liên tiếng. Đoàn Khiệm Luân nhếch miệng "Dù anh có ba đầu sáu tay cũng không thể bảo vệ cô ta."
Dứt lời, hắn xông lên, động tắc nhanh như chớp, Đoàn Khiệm Luân cần phải khóa chặt An Thực như vậy mới dễ dàng bắt Diệp Dao. Lăng Nghị thấy không ổn liền chạy đến, đá văng hắn, nói nhỏ "An Thực, để cho tôi. Cậu đi giúp Diệp Dao."
"Được." An Thực gật đầu rời đi.
Lăng Nghị ngoắc Đoàn Khiệm Luân, híp mắt cười "Bây giờ, đối thủ của anh là tôi."
....
An Thực vừa quay đi liền nhìn thấy Diệp Dao gặp nguy hiểm, có kẻ đánh lén từ đằng sau, hơn nữa còn ép cô sát mép vực. Không cần nghĩ ngợi, hắn nhanh chóng chạy đến, đỡ cho cô một nhát dao, sau đó kéo cô vào trong. Diệp Dao trợn tròn mắt. Cô nhìn người cao lớn trước mặt, miệng còn chưa thốt lên lời, An Thực lại bị bọn chúng chém thêm một nhát.
"An..."
An Thực vươn tay bụm miệng Diệp Dao, khẽ lắc đầu. Hắn xoay người bắn liên tiếp vào người của Bắc Đoàn. A Đông chạy đến "Lão đại, anh đi đi. Để nơi này cho em."
"Không được để bọn họ thoát." Đoàn Khiệm Luân cao giọng.
Lăng Nghị rủa một câu "Fuck!" Đá hắn một cước. "Đồ nhiều chuyện."
Một tên đắc lực bên cạnh Đoàn Khiệm Luân lén lút chạy về phía sau An Thực muốn đánh lén, Diệp Dao giật mình vội đẩy hắn ra "Coi chừng....a...!"
Diệp Dao bị sảy chân, ngã xuống vực. An Thực kinh hãi, cũng may kịp thời nắm được tay cô. Cơ thể Diệp Dao lơ lửng giữa không trung. Máu tử vai chảy dài xuống dưới, Diệp Dao nhìn hắn gồng mìng, vết thương thì đang chảy máu, cất tiếng "Chú mau buông ra. Nếu không, ngay cả chú cũng sẽ rơi xuống."
Trán An Thực xuất hiện lớp mồ hôi mỏng, thều thào nói "Không được..."
Lăng Nghị chạy đến, liền bị Đoàn Khiệm Luân chặn lại. A Đông lo đối phó với gã kia. Những anh em còn lại ra sức đấu đá với người của Bắc Đoàn, lúc này, chỉ dựa vào sức lực cuối cùng, hắn mới có thể cứu cô "Tôi kéo em lên."
Vết thương bị động mạnh, nhói lên đau thắt, hắn cũng mặc kệ, cố gắng kéo Diệp Dao lên "Dùng sức..."
"Không thể...Á..."
An Thực bị trượt, cơ thể cô xém chút rơi xuống. Diệp Dao nhìn máu đỏ chảy không ngừng, nhỏ giọt xuống khuôn mặt trắng mịn của cô, thực không nỡ, cô vươn tay gỡ tay An Thực ra. Hắn lập tức gào lên "Dừng tay!!! Em điên rồi sao?"
"Chú không thấy mình bị thương sao? Buông tay, nếu không, chú sẽ bị rơi xuống."
"Dao nhi..." An Thực đau lòng lắc đầu "Năm năm trước tôi đã chấp nhận buông tay em, năm năm sau, dù có chết tôi cũng không buông." Nếu có rơi xuống thì cùng rơi. Hắn không muốn lặp lại sai lầm năm xưa. Nếu cô chết rồi, hắn sống còn ý nghĩa gì nữa?
Trong lòng Diệp Dao dâng lên một cỗ xúc động, nhưng cô vẫn không thể để hắn chết vì mình, bàn tay kiên quyết đẩy tay hắn ra. An Thực trừng mắt, kiên định nắm chặt không buông.
Lăng Nhị hạ đòn cuối, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ An Thực, nhưng không ngờ chậm một bước...
Ngọn cỏ yếu ớt không đủ sức giữ được An Thực, nó đã bật gốc, hắn trượt tay cùng Diệp Dao rơi thẳng xuống vực... Lăng Nghị không tin vào mắt mình, anh không thể cứu bọn họ !!!!