Phương Hồi giơ cánh tay lên trước mặt tôi và nói rằng hồi đó cô gầy vô cùng, cổ tay chỉ có một lớp da mỏng, nhìn rõ mạch máu và xương cổ tay, hơn nữa hai bên mai còn xuất hiện tóc trắng, đúng là đa tình bạc cả đầu.
Tôi nhìn vào cánh tay hiện cũng không đầy đặn của cô, không kìm được bèn ngoái đầu lại.
Lúc đầu tôi tưởng rằng Phương Hồi thích Trần Tầm hơn Trần Tầm thích cô, ít nhất là qua sự nhạy cảm và qua những suy nghĩ của Phương Hồi sau đó có thể thấy mối tình này khiến cô bị tổn thương nhiều hơn. Nhưng sau đó tôi hiểu rằng, có lẽ đây không phải là vấn đề ít hay nhiều, mà là vấn đều quan tâm ít hay nhiều. Trần Tầm cũng rất thích Phương Hồi, nhưng cậu còn có thể chơi với đám Đường Hải Băng, còn có thể sáng tác nhạc, chơi đàn guitar, chơi bóng, đọc sách, tụ tập bạn bè. Còn cuộc sống của Phương Hồi không có những điều đó, đám bạn d thân lại chung với Trần Tầm nên mọi sự chú ý của cô gần như đều đổ dồn vào cậu, thậm chí đến mức không thể kiểm soát. Đây có lẽ cũng là đặc điểm chung của tình yêu trong độ tuổi đó, không hiểu mức độ, cũng không có tiến thoái, chỉ dốc hết tình cảm ra để yêu hết mình mà thôi.
Hồi đó còn rất ít người nhắc đến từ trầm cảm, tôi cho rằng tình trạng của Phương Hồi giai đoạn đó gần như là trầm cảm. Chỉ có điều những người xung quanh cô không phát hiện ra điều này, cũng không biết mà thôi. Chính vì vậy, tự nhiên tôi cảm thấy lo thay cho cô hồi đó, ở trong trạng thái yếu đuối, suy sụp như vậy, cô không được quan tâm, yêu thương, cuối cùng đã bị ngọn lửa của tuổi thanh xuân đốt cháy, thiêu rụi.
Cứ như thế đến tận mùa đông năm , cuối cùng bọn họ mới được gần nhau. Không phải là cái nhìn nhau đắm duối, cũng không phải là cái dừng lại ngắn ngủi đi lướt qua nhau như hai người xa lạ, mà tựa vào nhau một cách thực sự.
Mặc dù Phương Hồi luôn coi thường, hạ thấp mình, nhưng Trần Tầm cũng không tự do tự tại như cô nghĩ, cậu cũng nhớ cô, chú ý đến cô, chỉ có điều không có nhiều suy nghĩ chi tiết như cô mà thôi. Thế nên hôm đó vừa đến trường, cậu đã để ý đến sắc mặt nhợt nhạt của Phương Hồi.
Để bảo vệ đôi mắt và công bằng trong việc sắp xếp chỗ ngồi, chỗ ngồi của học sinh trong lớp được dịch chuyển sang phải, mỗi tuần một tổ. Tuần đó chỗ ngồi của Phương Hồi sát tường, trong giờ học, cô chỉ tựa vào tường và gục mặt xuống, hết giờ cũng không nhúc nhích, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên. Trần Tầm ngồi sau theo dõi từ đầu đến cuối, cậu rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khổ nỗi lại không thể bước lên để nói chuyện. Bạn bè khác trong lớp họ cũng không ai đến hỏi, coi như không nhìn thấy, bỏ mặc cô nằm co ro trong góc.
Cứ thế đến tận trưa, thấy Phương Hồi không có ý định đứng dậy ăn cơm, cuối cùng Trần Tầm không thể chịu được nữa bèn bước đến, đẩy nhẹ vai Phương Hồi hỏi: “Sao vậy?”.
Một lát sau Phương Hồi mới ngẩng đầu lên một cách khó khăn, môi cô vẫn còn nguyên vết cắn, ánh mắt liếc vào Trần Tầm, đầu tiên là sững lại, sau đó mới giật nảy mình nói: “Sao cậu lại lên đây? Mau về đi! Lát nữa cô Lí đến đấy...”.
“Tớ hỏi cậu đấy, cậu sao vậy?”. Trần Tầm ngắt lời cô, cố gắng hạ thấp giọng hỏi.
“Không sao... đau bụng thôi...”. Phương Hồi nói lí nhí, không kìm được lại cau chặt mày.
“Đau bụng mà không nói gì? Chịu đựng cả buổi sáng rồi! Đi bệnh viện khám thôi!”. Trần Tầm liền bước đến kéo cô.
Phương Hồi vội gạt cậu ra nói: “Không phải đau bụng bình thường đâu, không cần đâu, cậu về chỗ ngay đi!!”.
“Đau đến nước này còn sợ gì nữa? Sao cậu chẳng biết phân biệt phải trái đúng sai gì cả!”. Trần Tầm không thèm đếm xỉa đến những điều cô nói mà kéo Phương Hồi ra khỏi lớp.
Vừa ra đến cửa bọn họ liền gặp Hà Sa đi lấy cơm về, Hà Sa sửng sốt nhìn hai đứa rồi nói: “Sao hai cậu...”.
“Xin nghỉ với cô Lí hộ bọn tớ nhé! Phương Hồi bị đau bụng, tớ đưa cậu ấy đến bệnh viện! Quay về tớ sẽ lấy giấy chứng nhận của bác sĩ!”. Trần Tầm chạy ra ngoài mà không ngoái đầu nhìn lại.
Phương Hồi không còn sức giằng co với cậu nữa, cô cũng không muốn tranh cãi, mấy ánh mắt, mấy câu hỏi thăm của Trần Tầm ban nãy khiến tim cô thắt lại, suýt nữa thì bật khóc. Nỗi ấm ức tích tụ bao ngày và cơn đau cùng dâng trào, ngồi trên khung xe đạp của Trần Tầm, Phương Hồi vẫn rơi nước mắt.
“Đau lắm à? Một lát là đến bện viện Hiệp Hòa thôi, cố chịu nhé!”. Trần Tầm nghe thấy Phương Hồi khóc, một tay cầm ghi đông, một tay ôm chặt cô nói.
“Cậu có nhớ tớ không?”. Phương Hồi nức nở hỏi.
“Cậu hỏi linh tinh gì vậy! Dĩ nhiên là nhớ rồi!”. Trần Trầm nói: “Tớ đi xe đạp đến khu Cự Long mấy lần liền! Ông bảo vệ ở khu nhà mẹ cậu gh không có người dẫn vào nên kiên quyết không cho tớ vào!”.
“Thật hả?”.
“Ừ! Mấy hôm trước có tuyết, tớ còn viết tên cậu ở ngoài tường nữa! Cậu không nhìn thấy à?”.
“Không thấy... nhưng tớ rất nhớ cậu!”.
“Tớ biết. Những cú điện thoại không tên gọi đến nhà tớ đều là cậu gọi đúng không? Sau đó tớ sợ mẹ tớ phát hiện, sau khi cậu cúp máy tớ còn cầm máy nói một hồi, nào là X bằng mấy, gia tốc là bao nhiêu, cậu thấy tớ có nhanh trí không?”.
Nghe thấy Trần Tầm kể những chuyện này, cuối cùng Phương Hồi đã yên tâm hơn, thoát khỏi được tâm trạng lo lắng, sợ hãi và tuyệt vọng, nước mắt nhạt nhòa trong mắt cô.
“Tớ không gặp được cậu, cũng không biết cậu nghĩ gì? Mẹ cậu tốt với tớ như vậy, nhưng lại quay sang nói với ba tớ những lời như thế, sợ quá! Nhỡ cậu cũng nghĩ như vậy thì sao? Nếu cậu không kiên trì thì tớ biết làm thế nào? Tớ vô cùng sợ hãi...”.
“Làm sao có thể như thế được! Thôi mặc kệ họ, đừng khóc nữa, cậu yếu ớt như vậy, sắp thành Lâm Đại Ngọc rồi! Cậu có biết không, vừa nãy cậu lên xe tớ, tớ giật nảy mình, người nhẹ bẫng, cậu ăn uống kiểu gì vậy?”. Trần Tầm cúi đầu, ghé sát vào nói.
“Không ăn được...”. Phương Hồi lắc đầu, vừa nói vừa khóc.
“Còn khóc nữa à, mặt tèm lem hết đấy!”. Trần Tầm khịt khịt mũi, lấy tay che mặt Phương Hồi nói: “Có đau lắm không? Thế tớ hát cho cậu nghe một bài nhé! Chính là bài tớ hát trong buổi đến quán Ong Bận Rộn trước, bài này tớ tự sáng tác, nói thật là lần đó tớ rất bực, kiếp này không muốn hát cho cậu nghe nữa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cậu khi không được chuyện trò với tớ lại thấy thương. Phương Hồi, bài hát này vốn là viết tặng cậu, cậu nhớ nhé, chỉ tặng cậu mà thôi, ngheTrần Tầm khẽ hát bài Năm tháng vội vã với giai điệu: “Giữa tháng ngày lững lờ, chúng ta đã hứa với nhau bao nhiêu điều, bao nhiêu năm sau, liệu chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau mà không hề nuối tiếc” trong tiết trời âm u tuyết bắt đầu rơi. Dường như trong lúc đó, hơi thở nhẹ nhàng phả vào lòng bàn tay và những giọt nước mắt nóng hổi chính là cái ấm áp nhất trong thành phố.