Nam Thành Gió Nổi

quyển 3 chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Winterwind

Sức mạnh kia, khiến Lâm Hành cơ hồ muốn ngất đi.

Nhưng mà chịu một đòn như vậy, cậu chỉ là theo quán tính ngã xuống ghế salong, thân thể của cậu đột nhiên không thể động đậy, nhưng mà thần trí vẫn tỉnh táo.

Cậu cảm giác được người đánh cậu từ sau lưng của cậu đi ra. Ném một vật trên mặt đất, nghe âm thanh vật này chắc là vật cứng rắn, tựa hồ chính là vật dùng để đánh cậu.

Sau đó, cậu nghe thế người kia nói chuyện, âm thanh hoảng loạng, nghe vào vô cùng kinh hoảng: "Sao, làm sao bây giờ? Em có phải là... Có phải là giết người?!"

Nghe đến thanh âm của người đó trong nháy mắt, Lâm Hành chỉ cảm thấy toàn thân đều rợn tóc gáy!

Nói chuyện người này dĩ nhiên là Hứa Lan Thạc?!

Cậu ta chưa chết sao?!

Làm sao sẽ xuất hiện ở đây?! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!

Lâm Hành cơ hồ cũng bị chuyện liên tiếp này làm hỏng mất. Cậu di chuyển thân thể, thân thể lại không chút nào nghe sai khiến.

Cậu nghe đến lúc trước người đàn ông bị cậu đẩy sang một bên, đi tới trước mặt mình ngồi xổm xuống.

Người đàn ông kia đứng đối diện cậu quan sát một hồi, sau đó một tay tóm lấy tóc Lâm Hành, đem đầu của cậu nâng lên quan sát một chút. Dùng ngữ khí nhàn nhạt nói với hai người trong phòng: "Người không chết. Em hoảng loạn cái gì?"

Lâm Hành cả kinh, người này dĩ nhiên là Jason?! Còn không kịp nghĩ sâu, lại nghe người phụ nữ lúc trước bị Lâm Hành cho một bạt tai kia nói: "Các người dự định xử lý cô ta thế nào? Ba người chúng ta làm chuyện này bị cô ta nhìn thấy, e sợ sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta đâu."

"Jason, anh có chủ ý gì tốt?"

Từ khi người phụ nữ mở miệng nói câu đầu tiên, Lâm Hành triệt để ở trong trạng thái cực độ khiếp sợ.

Cậu vạn lần không ngờ, người phụ nữ trước mặt này, dĩ nhiên sẽ là Lữ Mộng Dĩnh!

Chẳng lẽ bọn họ cùng nhau lừa gạt mình!

Lẽ nào Hứa Lan Thạc tự sát cũng là một màn âm mưu? Lúc trước Lữ Mộng Dĩnh nói hết thảy đều là giả?!

Không đúng.

Lâm Hành trong đầu bỗng dưng tỉnh táo.

Cậu chợt nhớ tới, mình làm sao tới được nơi này.

—— cậu là bị thích Tình Tình mang tới.

Thích Tình Tình vì sao lại dẫn cậu đi tới nơi này? Nếu như là vì mượn tay mấy người này hại chết mình, chuyện này căn bản không hợp lý.

Đầu tiên, bản thân Thích Tình Tình bị ba người này hại chết, làm sao có khả năng cô ta không báo thù trái lại đi hại chết cậu? Hơn nữa còn là để ba người này ra tay.

Đồng thời, từ Lâm Hành tỉnh lại nhìn thấy Thích Tình Tình, đến lúc sau cô ta khó giải thích được biến mất. Ở giữa tuy rằng tình huống quỷ dị, nhưng Thích Tình Tình từ đầu đến cuối không có biểu hiện ra ý muốn thương tổn cậu.

Cô ta đem mình mang tới nơi này, trái lại như là muốn cho mình xem thứ gì.

Nghĩ tới đây. Lâm Hành bỗng nhiên nhớ lại vừa nãy sau khi Thích Tình Tình rời đi, trong lòng mình khó giải thích được toát ra tâm rình này đó.

Lúc ở bên ngoài phòng nghe đến đôi nam nữ kia cẩu thả rên rỉ, trong lồng ngực Lâm Hành ngập tràn phẫn nộ cơ hồ muốn lấp đầy lý trí của cậu, thậm chí sau đó khi vọt vào trong phòng, làm ra một loạt hành động, đều căn bản không thể nào khiến Lâm Hành hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cậu lúc đó căn bản cũng không biết đến hai người kia là ai, coi như biết đến, cậu và Jason cùng Lữ Mộng Dĩnh không thù không oán, làm sao đột nhiên lại bật ra cảm xúc phẫn nôn như vậy.

Đồng thời vừa này Lâm Hành bật thốt lên một đoạn lớn chỉ trích, căn bản không phải Lâm Hành nói. Mấu chốt chính là, từ trong miệng cậu toát ra âm thanh, dĩ nhiên là giọng nữ!

Lâm Hành trong đầu nổi lên một giả thiết lớn mật.

Tất cả những thứ này, có phải do Thích Tình Tình tái hiện lại tình cảnh hay không?! Mà chính cậu lại đang nhập vai Thích Tình Tình.

Thích Tình Tình vì để cho cậu trực tiếp lĩnh hội chuyện xảy ra ngày đó, cho nên mới để cậu nhập vào cô ta?!

Nghĩ như vậy, Lâm Hành liền cảm thấy được rất có thể.

Đồng thời, nếu cảnh tượng này tái hiện, Lâm Hành chỉ là Thích Tình Tình ở trong quá khứ, cậu sẽ không thật sự gặp nguy hiểm. Bởi vậy nghĩ tới những thứ này, Lâm Hành quyết định

yên lặng xem biến đổi.

Cậu nằm trên đất, sau đầu lúc trước bị đánh đau đớn đã hoàn toàn không còn. Chuyện này càng khiến Lâm Hành xác định, trước mắt tất cả những thứ này chỉ là một hồi ảo giác.

Cậu nghe trong phòng ba người đang tranh luận muốn xử trí cậu như thế nào, Hứa Lan Thạc biểu hiện vô cùng kinh hoảng, Lữ Mộng Dĩnh thì lại có chút chần chờ, mà chỉ có Jason, từ đầu tới đuôi đều phi thường bình tĩnh.

Loại bình tĩnh này, khác hẳn với người bình thường khi đối mặt với vấn đề này, sự bình tĩnh của anh ta càng tương tự một loại cực đoan hờ hững.

Đối với sinh mạng cùng tử vong hoàn toàn không coi ra gì.

Lâm Hành tâm lý không khỏi căng thẳng, mặc dù biết bản thân sẽ không thật sự bị ngộ hại, mà loại thái độ này của Jason vẫn làm cho cậu cảm thấy sau lưng phát lạnh. Jason đến tột cùng là cái người gì? Anh ta có bối cảnh gì? Tại sao đối với chuyện như thế này lại có thái độ như vậy?

Lâm Hành nghe Jason nhàn nhạt phân tích lợi và hại cho hai người kia, cuối cùng rốt cục thuyết hục bọn họ, ba người quyết định giết chết Lâm Hành.

Bọn họ đem Lâm Hành kéo tới cửa thang máy, đem Lâm Hành lên đến tầng cao nhất. Trong quá trình này, Lâm Hành từ bên trong cuộc trò chuyện của bọn họ biết được, ngày hôm nay vừa vặn bởi vì mạch điện trục trặc, camera trong toà nhà đều xuất hiện dị thường, việc này cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Jason có can đảm làm ra quyết định này.

Lâm Hành bị bọn họ kéo tới tầng cao nhất. Toà nhà Hoa Đông này tầng cao nhất có một đài quan sát làm bằng kính. Đài quan sát này nằm trên cửa sổ mái nhà. Lúc đóng vào sẽ là một tấm bằng khẳng, mọi người có thể nằm ở phía trên tắm nắng, mà là mỗi sáng sớm sáu giờ, cửa sổ này ở mái nhà sẽ mở ra, đến mười hai giờ trưa sẽ đóng.

Kế hoạch của Jason, là đem Lâm Hành để tới bên cạnh cửa sổ mái nhà. Lúc này chính là ban đêm, đoạn thời gian này tầng cao nhất sẽ không có người qua lại. Bọn họ đem Lâm Hành đánh ngất, để cho cậu nằm ở trên đài quan sát, đợi đến sáng sớm sáu giờ, cửa sổ ở mái nhà tự động mở lên, Lâm Hành nằm ở phía trên tự nhiên sẽ bởi vì trọng lực rơi xuống, tạo thành vụ án giả tạo nhảy lầu tự sát.

Lâm Hành nghe bọn họ trò chuyện, càng nghe càng là hoảng sợ. Những người này dĩ nhiên quyết định bất cẩn như vậy hại chết một người phụ nữ vô tội... Nghĩ đến thảm trạng của Thích Tình Tình, Lâm Hành tâm lý không khỏi có chút thổn thức.

Đang nghĩ ngợi, ba người này đã đem Lâm Hành đặt lên đài quan sát.

Jason cúi người quan sát Lâm Hành một phen, thấy cậu vẫn nhắm mắt lại rơi vào hôn mê, liền yên tâm thở phào nhẹ nhõm, đối với hai người đứng ở bên cạnh nói: "Đi thôi."

Lữ Mộng Dĩnh chần chờ nói: "Cô ta... Sẽ không sớm tỉnh lại đi?"

Jason khẳng định nói: "Không."

"Anh, làm sao anh biết?" Hứa Lan Thạc lắp ba lắp bắp hỏi run giọng hỏi: "Giả, giả sử cô ta tỉnh lại thì làm sao? Vậy chúng ta không phải xong đời?"

"Anh nói không là không." Jason nói như đinh đóng cột, quay người liền rời đi. Hứa Lan Thạc cùng Lữ Mộng Dĩnh hai mặt nhìn nhau, đứng tại chỗ một hồi, cũng cùng rời đi.

Lâm Hành nghe tiếng bước chân của bọn họ càng đi càng xa, một lát sau, xa xa truyền đến một trận tiếng đóng cửa. Lâm Hành trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu thử thăm dò muốn mở mắt ra, lại phát hiện thân thể của mình vẫn cứ không bị khống chế.

Chuyện gì xảy ra?

Theo lý mà nói tới chỗ này mọi chuyện đã kết thúc, hiện trường Thích Tình Tình bị hại đã tái hiện lại, tại sao cậu vẫn không thể động?

Lẽ nào...

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên, Lâm Hành liền nghe đến một đầu khác, truyền đến một trận chầm chậm tiếng bước chân nặng nề.

Người bước đi tựa hồ hình thể tương đối khổng lồ. Mặc dù người đó đã tận lực thả chậm lại bước chân, mà có lẽ là bởi vì nguyên nhân cân nặng, mỗi một bước của người đó rơi trên mặt đất vẫn cứ phát ra tiếng vang không lớn không nhỏ.

Người đó từ từ đi về phái Lâm Hành.

Lâm Hành nằm nghiêng ở trên đài quan sát, lưng đối diện với phương hướng người tới. Không biết vì sao, Lâm Hành đột nhiên cảm giác, mình tựa hồ biết đến người này là ai.

Người này đi tới sau lưng Lâm Hành, bước chân dừng lại, tựa hồ là đang suy tư tiếp theo phải nên làm như thế nào.

Qua đại khái năm phút đồng hồ, Lâm Hành cảm giác phía sau người này hô hấp chậm rãi trở nên dồn dập. Người này chần chờ đưa tay ra, đụng một cái vào vai Lâm Hành, lại đột nhiên rụt trở lại, như là đang thăm dò phản ứng Lâm Hành.

Nhìn thấy Lâm Hành không có bất cứ động tĩnh gì, lá gan của người này dần dần lớn lên. Lại một lần đưa tay ra. Lần này, người này dùng tay nắm chặt bả vai Lâm Hành, mập mờ xoa bóp một cái.

Động tác này, khiến Lâm Hành suýt nữa không từ trên đài quan sát nhảy dựng lên!

Nhưng mà cố tình cậu lúc này không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho tay của người này ờ trên người chính mình sờ soạng, theo cổ một đường sờ xuống, sờ đến mức Lâm Hành muốn ói!

Trong đầu cậu kịch liệt phản kháng, nhưng mà vẫn cứ không có cách nào chi phối thân thể của mình.

Cậu chỉ có thể bị ép cảm thụ được bàn tay người kia đang tuỳ ý qua lại trên người mình, liều mạng nhịn xuống buồn nôn trong lòng, một bên cầu nguyện Thích Tình Tình hoặc là tùy tiện người nào đó nhanh chóng xuất hiện, kết thúc trận hình phạt tàn khốc này.

Ngay tại lúc Lâm Hành càng ngày càng không thể nhịn được nữa, cặp tay kia bỗng nhiên dừng lại.

Sau đó, Lâm Hành nghe người kia hoảng sợ "A" một tiếng, về phía sau lảo đảo một bước, ngã xuống mặt đất, như là thấy được cái gì cực kỳ khiếp sợ.

Người kia hét lên một tiếng, sau đó liều mạng lùi về phía sau, lùi một hồi liền bò lên bỏ chạy!

Lâm Hành còn không rõ ràng lắm xảy ra chuyện gì, phản xạ có điều kiện quay đầu muốn nhìn một chút tình huống thế nào.

Vừa xoay một cái, cậu mới phát giác chính mình dĩ nhiên có thể động!

Cậu lập tức mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy hình bóng của người nọ biến mất ở chỗ rẽ cầu thang.

Song mà cho dù chỉ là một bóng lưng, Lâm Hành cũng nhận ra được: Người này, quả nhiên là Trương Vĩ!

Chẳng trách lúc trước chính mình vẫn luôn không hiểu, rõ ràng Trương Vĩ không liên quan đến Thích Tình Tình, tại sao lại là người thứ nhất chết đi? Thì ra nguyên nhân ở đây... Chắc chắn Thích Tình Tình hận thấu xương Trương Vĩ khinh nhờn thân thể mình trước khi chết, bởi vậy sau khi hóa thành ác quỷ trở về chuyện thứ nhất chính là tìm anh ta báo thù.

Lâm Hành trong đầu thật nhanh nghĩ, lại nghĩ tới Trương Vĩ chạy trốn tựa hồ là gặp phải chuyện gì khiến anh ta cực độ khiếp, vì vậy liền vội vã quay đầu nhìn lại.

Vừa nhìn, cậu đầu tiên là ngẩn ra, lập tức cảm thấy không hiểu ra sao.

Cậu dĩ nhiên, thấy được con búp bê quỷ kia!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio