Nam Thành Gió Nổi

quyển 4 chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Winterwind

Người vào cửa là Cố Dịch.

Từ góc áo che đậy như ẩn như hiện ngoài cửa, lão ta hẳn không phải là một thân một mình đi tới.

Thế nhưng... Vào lúc này, Cố Dịch tới nơi này làm gì? Còn có, câu nói vừa rồi lão ta nói? Là có ý gì?!"

Xuất phát từ cảnh giác, Nam Úc Thành đem Lâm Hành đẩy về phía sau mình, Lâm Hành lăng lăng, hiển nhiên không phản ứng lại: "Bác Cố?"

"Ừm." Cố Dịch cười híp mắt gật gật đầu, liền mở mắt ra nhìn xung quanh căn phòng bọn họ đang đứng, ánh mắt một lần nữa rơi xuống trên người Lâm Hành, lão ta nặng nề thở dài, biểu tình trên mặt mỉm cười cũng thu đi.

"Khổ cực con." Cố Dịch nói: "Bác thực sự không muốn đem con cuốn vào bên trong những chuyện này, mà xác thực bác không có biện pháp khác."

Lâm Hành đầu óc mơ hồ, quay đầu nhìn Nam Úc Thành, liền thấy Nam Úc Thành mím môi không nói một lời, mà nhìn dáng dấp tựa hồ anh cũng biết sẽ phải đối mặt với chuyện này.

"Bác Cố, đến tột cùng bác muốn nói cái gì?" Lâm Hành chần chờ hỏi: "Cháu... cháu bị cuốn vào trong những chuyện này... Cháu không hiểu ý của bác."

Cố Dịch không có nhanh chóng trả lời, mà là đi tới cạnh cửa, đem cửa đóng lại, lại lôi ghế ngồi xuống, ngồi ở trước mặt hai người, suy nghĩ một chút, mới nhàn nhạt nói: "Trần Hách là người của bác, chuyện này chắc hai người cũng biết rồi."

Lâm Hành gật gật đầu. Cố Dịch tiếp tục nói: "Một năm trước, Quế Kỳ đi đến công ty của bác, nói có một hạng mục cần bác hợp tác."

Lâm Hành há miệng, đang định nói, Cố Dịch giơ tay ngăn: "Hãy nghe bác nói hết."

"Kỳ Viễn cũng đã đề cập với con, nguồn gốc gia tộc của nhà họ Cố chúng tôi." Thấy Lâm Hành gật đầu, Cố Dịch nói: "Quế Kỳ tên thật là Thân Đồ Lăng. Thân Đồ là thế gia phi thường nổi danh giữa hai giới Âm Dương, năm đó cũng tham dự kháng chiến đối với oán linh, thế nhưng bên trong cuộc chiến, nhà Thân Đồ tổn thất nặng nề, cơ hồ toàn tộc bị diệt, người may mắn còn sống sót từ đó về sau cũng rời bỏ quê hương, không còn xuất hiện nữa."

"Quế Kỳ lần thứ nhất xuất hiện ở trước mặt bác, nói cho bác biết thân phận của cô ta, đồng thời biểu thị, bởi vì năm đó Thân Đồ gia lỗ mãng, lựa chọn đứng ở phía đối lập oán linh thể, đưa đến nặng nề thương vong, những năm gần đây luôn luôn nghỉ ngơi lấy sức. Mà cô ta là người còn sót lại duy nhất của dòng họ Thân Đồ, không có cách nào đối mặt gia tộc thảm bại cùng suy yếu như vậy —— cô ta nhận thức vì sai lầm lớn nhất của gia tộc ở chỗ chọn sai trận doanh —— bởi vậy cô ta tìm tới bác, mục đích là vì gia nhập Cố gia. Lần này, cô ta muốn đứng về phía oán linh, giữ gìn gia tộc của cô ta.

"Nhưng mà Cố gia trăm năm qua từ đầu tới cuối vẫn duy trì sự bình yên, rất ít khi đặt chân vào hai giới Âm Dương, cũng không cùng bất kỳ gia tộc nào phát sinh xung đột, cô ta nói muốn "Đứng về phía Cố gia." Chuyện này vô cùng buồn cười, bác đương nhiên sẽ không tin tưởng."

Nói tới chỗ này, Cố Dịch ngồi thẳng người, biểu tình cũng biến thành nghiêm túc: "Thế nhưng, ngày thứ hai sau khi cô ta đưa ra ý kiến này, Cố gia liền bị tập kích."

"Người bị tập kích là một người họ hàng xa, tên Cố Tề Hạo, thuộc về họ ngoại nhà họ Cố. Bởi vì sau này nhà họ Cố toàn thể chuyển hướng giới kinh doanh, rất lâu rồi vẫn không liên lạc, bởi vậy chuyện này sau khi phát sinh, một tuần sau bác mới nhận được tin tức này."

"Khi bác biết được tin tức này, thi thể của Cố Tề Hạo đã bị xử lý, hung thủ để lại một tờ giấy trên thi thể, đại ý chính là muốn nhờ vào đó lần thứ hai hướng nhà hộ Cố tuyên chiến. Mọi người nghĩ Cố Tề Hạo bình thường không bị kiềm chế, ở bên ngoài trêu chọc kẻ thù bị trả thù, vì để tránh bị chỉ trích, liền nỗ lực che giấu bác chuyện này."

Cố Dịch thở dài, một tay ở trên đầu gối vỗ một cái: "Cố gia đại nghiệp lớn, chết một người họ hàng xa... Bác nói câu nghe không hay lắm, đối với bác mà nói, thật không có liên quan quá nhiều, hơn nữa người chết này bản thân ở trong gia tộc danh tiếng không quá tốt, cái chết của ông ta đối với bất luận người nào mà nói đều không có ảnh hưởng quá lớn. Đồng thời đoạn thời gian đó thân thể bác không khỏe, cũng không có tâm tư quản lý những chuyện này. Còn nữa nói, từ đời ống cố nội tới nay, nhà họ Cố vẫn luôn thành thật an phận, bác cũng không nghĩ sẽ có người muốn tới đối phó với chúng ta, hơn nữa người ở bên cạnh nói như vậy, bác cũng tin lời giải thích của bọn họ cho rằng đây là ân oán cá nhân."

"Thế nhưng, không quá hai ngày, lại chết người —— chết vẫn là họ hàng xa, một đứa nhỏ, thi thể bị hung thủ cắt thành miếng, cơ hồ không nhận ra thân thể lúc trước..." Cố Dịch liền thở dài một hơi: "Từ ngày đó bắt đầu, cơ hồ cách mấy ngày một lần đều sẽ có người nhà họ Cố khó giải thích được tử vong, đồng thời nội dung hung thủ viết trên thi thể nạn nhân cũng càng ngày càng kịch liệt—— vào lúc này, bác rốt cục không thể không thừa nhận, lúc trước bác cho là chuyện này vốn không có ý nghĩ, thật sự là sai lầm rất lớn."

"Bác rất nhanh liền nghĩ đến lúc trước Quế Kỳ tới tìm bác. Từ bên trong câu nói của cô ta có thể phán đoán, đối với tình huống này, cô ta căn bản cũng biết. Nói cách khác, cô ta cần phải đã sớm dự liệu được sẽ xảy ra chuyện như thế, cho nên mới có thể nói ra muốn đứng về phía Cố gia. Bác lập tức phái người mời cô ta lại đây, tuy rằng bác vẫn không quá tin tưởng nàng, thế nhưng —— vì Cố gia, bác không thể không làm như vậy."

"Sau đó Quế Kỳ theo bác tiến hành một phen mật đàm. Ý nghĩ của Quế Kỳ, là phải đem oán linh thể tìm ra, sau đó thức tỉnh oán linh thể, dùng nó để đối kháng với mưu đồ bí mật của những người muốn trả thù nhà họ Cố. Thế nhưng..." Cố Dịch rũ xuống mắt, xa xôi mà than thở một tiếng: "Thế nhưng oán linh thể cũng sớm đã không biết tung tích, mà duy nhất người cuối cùng thấy nó cũng chỉ có... Con." Nói tới chỗ này, anh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lâm Hành, ánh mắt nặng nề mà, lộ ra một luồng ý tứ hàm xúc không nói ra được.

Lâm Hành bị ánh mắt như thế nhìn ra tâm lý run lên, Cố Dịch thấy cậu khẩn trương đến hơi co lại, bỗng nở nụ cười: "Con không cần sốt sắng, Tiểu Hành, bác sẽ không hại con."

"Không có chuyện gì." Nam Úc Thành ngồi ở một bên, ôm vai Lâm Hành, nghiêng người ở bên má cậu hôn một cái, liến đối với Cố Dịch nói: "Ông tiếp tục."

Nam Úc Thành khẩu khí vô cùng trầm ổn, mang theo một mùi vị ra lệnh, nhưng mà Cố Dịch không có bất kỳ bất mãn nào, đối với động tác thân mật của Nam Úc Thành cùng Lâm Hành cũng không có bất kỳ vẻ mặt kinh ngạc, chỉ là tính tình tốt vừa cười cười, tiếp tục nói: "Nói thật, bác kỳ thực từ đầu tới đuôi cũng không quá tin tưởng Quế Kỳ. Tuy rằng lúc đó tình thế bức bách, bác không thể không hợp tác cùng với cô ta, mà trước sau bác vẫn luôn chú ý đến cô ta. Chuyện cô ta tìm kiếm oán linh tựa hồ quá mức nhiệt tình, loại nhiệt tình này khiến bác không thể không hoài nghi mục đích thật sự của cô ta, e rằng căn bản không giống như cô ta nói."

"Bác phái rất nhiều người trong bóng tối đi điều tra lai lịch của nàng, thế nhưng không có một người có thể cho bác đáp án chuẩn xác. Cô ta ngủ đông quá lâu, thậm chí bác tìm được người của dòng họ Thân Đồ còn sót lại, đều không có bất kỳ người nào có thể đưa ra tin tức chính xác liên quan tới cô ta."

"Thế nhưng bởi vì như vậy, bác trái lại không có cách nào triệt để mà hoài nghi cô ta. Cố gia trong ngoài đều khốn đốn, bác đối với cô ta chỉ có thể phòng, lại không thể chống cự. Bởi vậy, cuối cùng bác vẫn là dựa theo kế hoạch của cô ta, bắt đầu từng bước một mà thực hiện kế hoạch."

"Bên trong kế hoạch Quế Kỳ, phần mấu chốt nhất chính là Tiểu Hành. Cô ta muốn để Tiểu Hành nhớ lại hướng đi của oán linh năm đó, cô ta nói cho bác biết, cô ta có một loại phương pháp có thể làm tỉnh lại trí nhớ của con, mà...nhất định phải để cô ta tới gần con." Cố Dịch cười khổ một cái, gương mặt lão luôn có tinh thần lúc này lại lộ ra vẻ già nua mỏi mệt, lão thở dài một hơi. Lâm Hành phát hiện, từ khi tiến vào phòng này tới nay, Cố Dịch tựa hồ luôn luôn than thở, như là có một loại nỗi khổ nào đó không có cách nào nói ra, khiến lão càng thêm khổ não, Lâm Hành đối với Cố Dịch mặc dù có hoài nghi cũng có sợ hãi, mà càng nhiều hơn, vẫn là thân cận nhiều năm qua được bồi dưỡng, tuy rằng trải qua mấy ngày nay, đối với Cố Dịch sự hoài nghi ở trong lòng Lâm Hành đã điên cuồng phát sinh, mà vẫn cứ không tránh khỏi lúc đối mặt với Cố Dịch, trong ánh mắt không tự chủ toát ra không đành lòng.

Cố Dịch hiển nhiên là nhìn thấu tâm tình biến hoá của Lâm Hành, lão kéo kéo khóe miệng, nhưng không có tiếp tục đề tài mới vừa rồi, trái lại nói: "Tiểu Hành, tuổi bác đã lớn. Kỳ thực bác muốn cũng không nhiều, con từ nhỏ ở dưới mí mắt của bác lớn lên, đối với bác mà con và Kỳ Viễn đều là con trai bác, bác chưa bao giờ từng nghĩ muốn đem con cuốn vào bên trong những chuyện này, cho dù là năm đó con vô ý làm oán linh thể tỉnh lại, dẫn đến oán linh thể chạy thoát, bác cũng chưa từng có trách con. Thậm chí, bác thậm chí cảm thấy được, e rằng oán linh thể rời đi, ngược lại là đối với nhà họ Cố là một loại giải thoát."

"Thế nhưng... Bây giờ chuyện này xảy ra khiến bác không thể không một lần nữa tìm về oán linh thể, bác không phải là muốn hi vọng từ trên người nó thu được sức mạnh, bác chỉ là hi vọng, có thể làm cho nó... Một lần nữa tiếp tục bảo vệ gia tộc của ta."

Nghe Cố Dịch nói như vậy, Lâm Hành trong lòng hơi có chút cảm giác khó chịu. Cậu bắt đầu cảm thấy được, có lẽ lúc trước Kỳ Viễn cùng Úc Thành suy đoán đều là sai lầm, e rằng... bản thân bác Cố cũng không có ác ý, cũng không nghiêm trọng giống như bọn họ tưởng tượng, không chừa thủ đoạn nào như vậy.

Lâm Hành không tự chủ nhớ lại lúc trước khi cậu còn bé, mỗi một lần bác Cố đi công tác trở về, không bao giờ quên tặng cho cậu một món quà, so với Cố Kỳ Viễn càng thêm thân thiết hơn. Loại ôn hoà chăm sóc kia, chưa bao giờ Lâm Hành cảm nhận được từ người cha lạnh lùng của mình.

Cậu thấy Cố Dịch, phát hiện vị trưởng bối mình quen thuộc dĩ nhiên đã tóc hoa râm, nhìn qua hiện ra có chút vẻ già nua. Tựa hồ khác rất xa người cậu quen thuộc, trong lúc nhất thời khiến cảm giác Lâm Hành vô cùng lòng chua xót.

Nhưng mà, cỗ cảm xúc chua xót còn chưa kịp lan tràn ra, cũng cảm giác được tay Nam Úc Thành ở trên bả vai mình đột nhiên căng thẳng.

Lâm Hành bị đau, ngẩng đầu lên đến nhìn Nam Úc Thành, Nam Úc Thành ánh mắt nặng nề, chăm chua nhìn Cố Dịch, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, tựa hồ không nhúc nhích chút nào.

Anh lạnh lùng nói: "Phí lời nhiều như vậy, đến tột cùng ông muốn nói rõ cái gì."

Thái độ của Nam Úc Thành dọa Lâm Hành nhảy một cái, xuất phát từ tôn kính đối với trưởng bối, Lâm Hành phản xạ có điều kiện liền trừng Nam Úc Thành một cái, liền vội vã quay đầu đến xem Cố Dịch.

Nhưng mà sự nhẫn nãi của Cố Dịch đối với Nam Úc Thành tựa hồ vượt ra khỏi tưởng tượng của Lâm Hành, lão không chỉ không có giận dữ, ngược lại cười cười, ôn hòa nhã nhặn nói: "Tôi biết cậu không muốn nghe tôi nói này đó, thậm chí không muốn gặp tôi, mà bất kể nói thế nào, gia tộc của cậu cùng gia tộc của tôi dù sao cũng là cùng một tổ tiên. Nói đến, tôi cũng tính là trưởng bối của cậu, cho nên, tôi còn là hi vọng cậu có thể tôn trọng tôi một chút."

Nam Úc Thành hừ lạnh một tiếng, không nói nữa, sắc mặt lại hết sức khó coi.

Cố Dịch chầm chậm nói: "Có một số việc, tôi hiện tại cũng không tiện giải thích với hai người. Cho nên tôi nói nhiều như vậy liên quan tới chuyện của Quế Kỳ, chỉ là muốn nói cho hai người một chút—— lúc trước suy đoán của hai người về tôi, kỳ thực đều là sai."

"Ý nghĩ của tôi vẫn luôn vô cùng đơn giản, sau khi tôi nhìn thấu kế hoạch Quế Kỳ, ý thức được cô ta nhưng thật ra là muốn mượn cơ hội diệt trừ Tiểu Hành, là tôi trước tiên chạy tới nơi này, trước khi Quế Kỳ ra tay liền cứu Tiểu Hành trở về..." Ông nói, ánh mang theo ý cười mà liếc Nam Úc Thành một cái: "Vào lúc ấy, cậu vẫn chưa có mặt đúng không?"

"Nói cho cùng, người cứu tiểu hành vẫn là tôi. Hai người cứ hoài nghi tôi như vậy, tôi sẽ cảm thấy rất thương tâm."

Cố Dịch nói xong, vỗ vỗ quần áo, đứng lên. Lão ta cúi đầu từ ái quan sát Lâm Hành một hồi, đi tới muốn sờ sờ đầu Lâm Hành, Lâm Hành lại chẳng biết vì sao theo bản năng mà rụt cái cổ lại, tránh khỏi tay ông ta.

Cố Dịch thấy thế, cười ha ha, ngược lại đổi thành ở trên bả vai Lâm Hành vỗ nhẹ. Lập tức, lão quay người rời khỏi. Mở cửa, lão liền nhớ ra cái gì đó, đột nhiên xoay người lại, nói: "Há, đúng rồi. A Triệt bác trước hết mang về." Nói xong, không chờ hai người đáp lời, liền đem cửa khép lại, thẳng thắn rời khỏi phòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio