Edit: Winterwind
Giữa lúc Lâm Hành đắm chìm trong tính khả khi của các loại khả năng, trước cửa bệnh viện có hai chiếc xe màu đen vô thanh vô thức dừng lại.
Xuống xe trước tiên là hai người đàn ông mặc quần áo màu đen, nhìn qua như là vệ sĩ. Hai người từ trên xe bước xuống ánh mắt đại khái mà quét một vòng quanh cửa bệnh viện, rất nhanh mà đem mục tiêu khoá chặt trên người Lâm Hành.
Chờ lúc Lâm Hành từ trong trầm tư tỉnh hồn lại, hai người đàn ông này đã đứng ở trước mặt cậu.
"Lâm tiên sinh, rất xin lỗi chiếm dụng một chút thời gian của ngài." Một người đàn ông áo đen trong đó đối với Lâm Hành cúi mình chào hỏi, thái độ thành khẩn nói: "Cố tiên sinh muốn mời ngài đi một chuyến."
Lâm Hành: "... Bác Cố?"
Hộ vệ kia gật gật đầu: "Đúng thế. Xe đã chuẩn bị xong, mời ngài đi theo chúng tôi một chuyến." Nói, chỉ về xe ô tô đỗ trước cửa bệnh viện.
Lâm Hành thở dài, đứng lên: "Đi thôi."
Tuy rằng không rõ mục đích Cố Dịch bỗng nhiên muốn gặp cậu, thế nhưng lúc này trong đầu đã có sự nghi ngờ khiến Lâm Hành không kịp chờ đợi cần một người khá giải thích nghi hoặc của cậu. Bởi vậy sau khi đối phương đưa ra yêu cầu này, Lâm Hành cơ hồ là không chút do dự liền đồng ý.
Thế nhưng, lúc ngồi ở trong xe, Lâm Hành vẫn cứ cảm thấy được có chút sốt sắng —— đây là lần thứ nhất, bị Cố Dịch dùng thái độ chính thức như vậy tới mời. Lúc trước Cố Dịch đối xử với Lâm Hành, càng nhiều hơn chính là thái độ đối với hậu bối của mình, rất thân thiết, nhưng lần này—— Lâm Hành nhìn trong xe ngồi đầy vệ sĩ, không rõ cảm nhận được một chút bất an.
Xe sắp tới mục đích. Sau khi xuống xe Lâm Hành bất ngờ phát hiện, nơi này dĩ nhiên là khách sạn tư nhân lần trước A Triệt mang theo mình đi tìm Nam Úc Thành cùng Cố Kỳ Viễn.
Nơi này Lâm Hành tương đối quen thuộc, được vệ sĩ dẫn tới phòng riêng, đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Cố Dịch ngồi ở trên ghế salon cúi đầu đùa nghịch điếu xì gà trong tay.
Lâm Hành đứng ở cửa đàng hoàng kêu một tiếng: "Bác Cố."
Cố Dịch ngẩng đầu lên, cười nói: "Đến a." Nói xong, liền cùng bảo tiêu phất tay một cái, ra hiệu đối phương lui ra. Quay lại nhìn Lâm Hành nói: "Đến đến đến, lại đây ngồi." Vừa nói, vừa vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh.
Lâm Hành nhưng không có ngồi vào bên cạnh ông ta, mà là chọn một vị trí đối diện, quy củ mà ngồi xuống, hỏi: "Bác Cố tới tìm con có chuyện gì không?"
Nhìn thấy động tác Lâm Hành, Cố Dịch trong mắt loé ra một vệt tối tăm tâm tình không rõ, ngoài miệng lại cười ha ha: "Không có gì, chính là nhớ con, muốn cùng con tâm sự."
Lâm Hành: "..." Nếu như nhớ không lầm, quãng thời gian trước Cố Dịch vừa mới đến bệnh viện gặp mình, trước sau gộp lại thời gian vẫn chưa tới một tháng, Cố Dịch câu nói này, không khỏi có vẻ hơi dối trá.
Thế nhưng Lâm Hành vẫn kịp thời điều chỉnh biểu tình cười nói: "Bác Cố bình thường bận rộn công việc, con không dám quấy nhiễu, nếu không con cũng sẽ chủ động tới thăm ngài."
Cố Dịch lại là một trận ha ha mà cười, cũng không nói, đem xì gà để lên bàn gõ gõ, lại ném trở về trong hộp.
Lão ngồi thẳng lên, quan sát Lâm Hành một chút, nói: "Tiểu Hành a, bao lâu rồi con không trở lại gặp cha con?"
Lâm Hành ngẩn ra, đoán không được dụng ý của ông, chỉ có thể hàm hồ nói: "Có chừng hai, ba tháng đi." Dừng một chút, nói bổ sung: "Gần đây ông ấy bay khắp nơi, con ngay cả bóng người cũng không thấy được."
"Ra vậy?" Cố Dịch sờ sờ cằm, thân thể thả lỏng về phía sau ghế sô pha, thở dài: "Hai đứa trẻ các con từng người một đều đã lớn rồi, làm cha quanh năm suốt tháng cũng không thấy được mấy lần, vẫn là phải về nhà thăm một chút a."
Lâm Hành gật đầu liên tục: "Vâng, vâng."
Cố Dịch lại nói: "Mấy ngày trước bác nhìn thấy cha con, ông ấy thật giống như khí sắc không quá tốt, con rảnh rỗi vẫn là gọi cho cha con, hỏi thăm một chút."
Khí sắc không tốt? Lâm Hành cau mày suy nghĩ một chút, lần cuối cùng cậu cùng cha nói chuyện là khoảng hai tuần trước đây, lúc đó ông ấy đang ở sân bay Paris chờ đợi máy bay, chuẩn bị đi London Anh quốc. Trong lúc đợi máy bay cha Lâm cũng không quên tiến hành một phen giáo dục với Lâm Hành, đồng thời rất bất mãn với chuyện Lâm Hành nghỉ việc ở Hoa Đông. Lúc ông nói chuyện giọng điệu dõng dạc, từ ngữ khí bất bình của ông mà xem, tựa hồ không hề có một chút ý tứ nào khí sắc không tốt.
Thế nhưng hai tuần rồi hai cha con bọn họ không liên lạc, e rằng thật sự đã xảy ra chuyện gì đó. Lâm Hành nghĩ, liền quyết định trở về thì gọi điện thoại xác nhận một chút. Tuy rằng những năm gần đây Lâm Hành càng thêm thành thục, cha Lâm đối với Lâm Hành cơ bản vẫn để cậu tự do, thế nhưng địa vị của cha Lâm trong lòng Lâm Hành không chút nào vì vậy mà suy giảm.
Hàn huyện một lúc, Lâm Hành lúc này mới nhớ tới mục đích cậu tới nơi này. Cậu hắng giọng một cái, đang chuẩn bị muốn mở miệng dò hỏi chuyện xảy ra ở bệnh viện đêm đó, đã thấy Cố Dịch bỗng nhiên đứng lên.
Cố Dịch phủi phủi quần áo, đem hộp xì gà trên bàn cầm lên, đối với Lâm Hành cười nói: "Con ngồi trước, ta còn có việc, đi trước." Nói, đi tới từ ái vỗ vỗ vai Lâm Hành, lướt qua cậu liền đi ra cửa.
Lâm Hành: "..."
Lẽ nào Cố Dịch long trọng như vậy đem mình tới đây chỉ là vì căn dặn cậu thường về thăm nhà một chút? Chuyện như vậy rõ ràng một cú điện thoại là có thể giải quyết, tại sao phải đem mình mang tới nơi này? Mục đích của ông ta rốt cuộc là cái gì?
Lâm Hành cảm giác mình lúc này đầu óc triệt để mộng mị, hoàn toàn không có cách nào lý giải dòng suy nghĩ của Cố Dịch.
Đang xoắn xuýt, liền thấy cửa mới vừa khép lại lại một lần bị người đẩy ra, Lâm Hành quay đầu nhìn lại, tiến vào lại là Cố Kỳ Viễn đã lâu không gặp.
"Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Lâm Hành kinh ngạc.
Cố Kỳ Viễn một bên đóng cửa vừa nói: "Tới đây nói chuyện với cậu."
Cố Kỳ Viễn vô cùng uể oải, cả người so với lần trước Lâm Hành nhìn thấy gầy đi trông thấy, dưới hốc mắt một vòng màu đen, tựa hồ đã rất lâu không có nghỉ ngơi thật tốt qua.
Cậu ta đi tới bên cạnh Lâm Hành ngồi xuống, tiện tay lấy ấm trà trên bàn rót cho mình một ly trà. Lúc nâng chung trà lên muốn uống rồi lại không rõ thở dài một hơi. Cậu ta trầm tư chốc lát, đem cốc còn nguyên thả xuống, quay đầu đối với Lâm Hành nói: "Chuyện Quế Kỳ, cậu không cần tiếp tục truy cứu."
Nhìn thấy dáng vẻ Cố Kỳ Viễn tâm sự nặng nề, Lâm Hành vừa là nghi hoặc vừa là lo lắng: "Tại sao? Còn có, cậu gần đây đang bận cái gì? Làm sao tiều tụy thành như vậy?"
Cố Kỳ Viễn không có trả lời vấn đề của cậu, chỉ là nói: "Chuyện Quế Kỳ không có bất kì quan hệ gì với cậu, cậu không cần thiết phải đi tìm hiểu nguồn gốc, những chuyện này bọn tôi sẽ xử lý... Cậu không cần tiếp tục hỏi tới."
Lâm Hành gần đây khoảng thời gian này bị các loại giải thích của người xung quanh làm cho hoa mắt chóng mặt, tuy rằng cậu không biết tin tức mình nghe đươc đến tột cùng có bao nhiêu là thật, thế nhưng ít nhất cậu có thể khẳng định, trong này ít nhất có một nửa là giả. Hiếm thấy gặp Cố Kỳ Viễn một lần, vốn cho là có thể hỏi ra cái gì, ai biết được người này ngay cả lời nói dối đều chẳng thèm nói, Lâm Hành vừa nghe liền có chút tức giận, khẩu khí không quá tốt trả lời: "Tại sao tớ không thể hỏi? Tớ hiện tại càng ngày càng cảm giác mình giống như một đứa ngốc, mọi người cái gì cũng không nói cho tớ, rốt cuộc là có mục đích gì?"
Cố Kỳ Viễn thở dài, dựa vào trên ghế salông, xoa xoa mi tâm, thần sắc mệt mỏi: "Biết được càng ít đối với cậu càng tốt, cái này cũng là lo lắng cho cậu."
"Mọi người vẫn luôn là nói như vậy. Úc Thành nói như vậy, cậu cũng nói như vậy. Tớ cũng muốn phối hợp với các người, tớ cũng muốn nhẫn nại, thế nhưng, lặp đi lặp lại nhiều lần xảy ra những chuyện này, tớ thật sự là không có cách nào nhịn —— tớ cần phải biết chân tướng, tớ có quyền biết đến!"
Quãng thời gian này tới nay các loại nghi kỵ, hoài nghi cùng với các loại tâm tình tiêu cực hợp lại cùng nhau, trong nháy mắt khiến Lâm Hành không khống chế được tính khí, đối với Cố Kỳ Viễn rống lên.
Sảng khoái tràn trề rống xong, nhìn thấy Cố Kỳ Viễn thần sắc kinh ngạc, Lâm Hành mới phản ứng mình mới vừa nói cái gì, cùng lúc đó, cậu mới ý thức tới, chính mình dĩ nhiên đã tích lũy nhiều bất mãn như vậy.
Mặc dù biết mình nói lời này có chút quá đáng, nhưng cậu lại không muốn đổi giọng —— cậu chính xác đã không thể nhẫn nại.
Cố Kỳ Viễn hiển nhiên là không ngờ rằng một câu nói của mình sẽ làm cho Lâm Hành phản ứng lớn như vậy.
Lâm Hành tính cách luôn luôn ôn hoà, Cố Kỳ Viễn biết cậu nhiều năm như vậy, cũng cực kỳ hiếm thấy Lâm Hành nổi nóng, lúc này nghe đến cậu nói như vậy, liền đoán được Lâm Hành cũng đã bị dồn đến cực hạn.
"Hành Hành." Cố Kỳ Viễn nhẹ giọng nói: "Xin cậu tin tưởng tớ. Nếu như thời gian thích hợp đến, tớ nhất định sẽ nói cho cậu biết. Có một số việc không giống như cậu nghĩ đến đơn giản như vậy, biết đến chân tướng đối với cậu mà nói ngoại trừ bị thương tổn không có bất kỳ chỗ tốt nào —— lui về phía sau một bước cậu rõ ràng còn có thể vui vẻ hơn, tại sao phải đi để tâm vào chuyện vụn vặt?"
"Nhưng là cậu xem hiện tại tớ vui vẻ chỗ nào?" Lâm Hành nhăn chặt mày lại, thấp giọng nói: "Tớ mỗi ngày mỗi ngày đều nghĩ đến những chuyện này, không chiếm được đáp án tớ liền không chiếm được giải thoát, không phải tớ không muốn lui một bước trời cao biển rộng, mà là tớ đã chạy tới cực hạn, tớ không có đường lui thối lui. Dù cho chân tướng tàn khốc ra làm sao, tớ cũng cần biết đến!" Thanh âm cậu có chút khàn giọng, nhẹ giọng nói: "Kỳ Viễn, tớ đã không còn là đứa nhỏ thói quen trốn ở sau lưng cậu."
Cố Kỳ Viễn chấn động, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Lâm Hành, muốn ở trên mặt Lâm Hành tìm ra cho dù là chỉ một tia chần chờ.
Nhưng là cậu không có. Lâm Hành vô cùng kiên quyết, loại kiên quyết này thậm chí ngay cả Cố Kỳ Viễn đều cảm thấy kinh ngạc.
Cậu ta đã cực kỳ lâu không nhìn thấy Lâm Hành cố chấp với một chuyện như thế.
Cậu ta liền thở dài một hơi, đây là lần thứ ba cậu ta than thở sau khi tiến vào phòng mười mấy phút ngắn ngủi: "Xin lỗi, tớ không thể nói cho ngươi."
Cố Kỳ Viễn nói xong, liền thấy thần thái trong mắt Lâm Hành bỗng dưng trở nên ảm đạm, Cố Kỳ Viễn theo bản năng mà muốn giải thích, Lâm Hành lại mệt mỏi khoát tay áo một cái: "Không cần nói."
Cùng Cố Kỳ Viễn nói chuyện lại cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả khí lực của Lâm Hành. Thời gian dài tới nay nội tâm tích lũy uể oải vào đúng lúc này bài sơn đảo hải hướng cậu vọt tới. Cậu không còn muốn nghe Cố Kỳ Viễn giải thích cùng động viên, bởi vì cậu biết, những câu nói kia vô luận nói tới động lòng người cỡ nào, mục đích cuối cùng cũng chỉ có một —— che giấu.
Nhận thức như vậy khiến Lâm Hành vừa ủ rũ lại bất lực.
Cậu cự tuyệt đề nghị Cố Kỳ Viễn muốn đưa cậu về nhà, một thân một mình từ bên trong khách sạn đi ra.
Vị trí khách sạn này tại vùng ngoại thành, hơi có chút hẻo lánh. Muốn đi ra bên ngoài chỗ đón xe, cần phải đi bộ một khoảng cách rất đai. Lúc này trời đã tối rồi, đèn đường mờ vàng miễn cưỡng rọi sáng mặt đường phía trước, Lâm Hành vừa đi vừa nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày qua, nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy vô cùng đau đầu.
Lúc trước cùng Cố Kỳ Viễn nói chuyện, mặc dù có kích động, mà không thể phủ nhận là, bản thân cậu quả thật bởi vì bị từng người một bên cạnh giấu giếm mà cảm thấy vô cùng buồn
bực, không nghĩ ra đến tột cùng có lý do gì khiến những người này cho rằng cậu bởi vì biết đến chân tướng mà bị thương tổ—— không có khả năng thật ra cậu có song trọng nhân cách biến thái mang tội giết người đi? Lâm Hành cười một cái tự giễu.
Cậu vừa đi vừa cân nhắc, cũng không có chú ý đường trước mắt, ngược lại từ khách sạn đi ra ngoài cũng chỉ có một con đường thông ra đường cái phía ngoài, cũng không cần nhận biết, nhắm mắt lại cũng có thể đi ra ngoài. Thế nhưng, đi một hồi, Lâm Hành trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, liền cảm thấy có chút không đúng.
Đầu tiên làm cho cậu cảm thấy đến mức dị thường, là đèn đường xung quanh.
Lúc trước tuy rằng vẫn luôn thất thần, thế nhưng Lâm Hành nhớ rõ, từ hội sở đi ra hai bên con đường kia, cách mười mét sẽ có hai ngọn đèn trái phái đối xứng, vẫn luôn kéo dài tới bên ngoài đường cái. Đèn đường rọi sáng phạm vi trước sau đại khái là năm mét, bởi vậy cách mỗi mười mét thiết trí hai ngọn đèn đường, vừa vặn là có thể bảo đảm một đường đều có tia sáng kéo dài.
Nhưng mà, từ năm phút đồng hồ trước bắt đầu, Lâm Hành không có nhìn thấy đèn đường hai bên.
Mà quỷ dị hơn chính là, loại ánh đèn mờ nhạt kia, vẫn thủy chung rọi sáng con đường trước mặt cậu.