Chuyển ngữ: Gà _ LQĐ
Trong phủ đệ Diệp phủ, hoa rơi rực rỡ, rải đầy đất, đã đến một mùa xuân khác.
Một chàng thanh niên ngồi trên xe lăn, xe lăn nghiền qua những cánh hoa trên đất, cánh hoa theo gió bay đến vạt áo của chàng, chàng thanh niên đưa ngón tay thon dài lấy cánh hoa ra, động tác nhẹ nhàng, có thể thấy được đây là một người cực kỳ có giáo dưỡng.
Khí chất Diệp Nhiên Tiêu ôn nhuận như ngọc, đôi môi bất cứ lúc nào cũng đều nhướng lên, vẻ mặt luôn vui vẻ, làm người ta trông thấy trong lòng ấm áp.
Nhưng mà sắc mặt Diệp Nhiên Tiêu hơi tái nhợt, có thể thấy được thân thể không tốt lắm.
Hôm nay là mười lăm năm sau ngày Diệp Nhiên Tiêu xa nhà, lần nữa trở về Diệp gia. Đối với Diệp gia, Diệp Nhiên Tiêu không có tình cảm gì, nhưng tóm lại vẫn phải trở về, về phần lý do thì Diệp Nhiên Tiêu vô cùng mong đợi.
Diệp Hoa đẩy Diệp Nhiên Tiêu ở phía sau, tốc độ vừa phải, không nhanh không chậm, khống chế rất tốt, khiến Diệp Nhiên Tiêu không cảm giác quá lắc lư.
Diệp Nhiên Tiêu ung dung nhìn xung quanh bốn phía, Diệp phủ trong trí nhớ khi hắn còn bé quả thật khác biệt quá nhiều.
Diệp Nhiên Tiêu được đẩy vào đại sảnh Diệp phủ, phụ thân của hắn Diệp Minh và phu nhân các phòng đã sớm chờ bên trong.
Diệp Minh lập tức nghênh đón, ân cần hỏi: "Đi đường có thuận lợi không?"
Diệp Nhiên Tiêu gật đầu: "Đa tạ phụ thân quan tâm, mọi việc thuận lợi."
Đại phu nhân thấy Diệp Nhiên Tiêu trổ mã càng tuấn tú lịch sự, trong lòng không khỏi lo lắng, nháy mắt với Diệp Minh, Diệp Minh trợn mắt nhìn đại phu nhân một cái.
Đại phu nhân làm như không nhìn thấy, mang theo nụ cười giả dối nói với Diệp Nhiên Tiêu: "Nhiên Tiêu này, ta đã chuẩn bị tốt thức ăn đón gió cho con, một hồi nữa nhất định phải ăn nhiều một chút."
Diệp Nhiên Tiêu cười khúc khích, có vẻ như rất vui mừng: "Cảm ơn Đại di nương."
Lúc ăn cơm, nhi tử của phu nhân ba phòng rối rít lên bàn, đối với Diệp Nhiên Tiêu bọn họ đều chỉ khịt mũi xem thường, một kẻ tàn phế, có thể có tiền đồ gì, còn không chết ở trong Tự Miếu đi, trở lại làm chướng mắt người khác làm gì?!
Diệp Nhiên Tiêu lạnh nhạt, không hề luống cuống, phu nhân ba phòng càng cảm thấy Diệp Nhiên Tiêu sâu không lường được, Nhị phu nhân nhẹ nhàng đá đá Đại phu nhân.
Đại phu nhân ho khan hai tiếng, bắt đầu đi vào vấn đề chính: "Nhiên Tiêu à, năm nay con đã có lẻ, tuổi cũng không nhỏ nữa rồi! Nên đón dâu thôi."
Diệp Nhiên Tiêu nhếch môi cười nói: "Di nương nói phải."
Diệp Nhiên Tiêu hiển nhiên không kháng cự chuyện thành thân này, Đại phu nhân hơi yên lòng, nói tiếp: "Thân thể con thuở nhỏ không tốt, cho nên ta và lão gia suy tính một phen, quyết định cho con cưới nam thê tử xung hỉ, không biết ý con thế nào?"
Đại phu nhân có chút khẩn trương, chỉ sợ Diệp Nhiên Tiêu quả quyết cự tuyệt, Diệp Minh nhìn sắc mặt Diệp Nhiên Tiêu một chút, cũng nói: "Xung hỉ mà còn cưới cái nam thê tử tương đối ổn, sau này con vẫn có thể nạp thiếp, di nương con cũng rất có lòng, cửa hôn sự này con nên đáp ứng đi."
Diệp Nhiên Tiêu không hề miễn cưỡng gật đầu, nét mặt toả sáng: "Đương nhiên phải đáp ứng, chẳng qua không biết thê tử của con là?"
Đại phu nhân lập tức cướp lời: "Là nhi tử của bạn tốt trước kia của lão gia, tên là Lâm Tử Mặc."
Lâm gia? Lâm gia đã sớm bị bỏ quên kia sao?
Lâm Tử Mặc
"Tốt, Nhiên Tiêu cảm tạ di nương trước, Nhiên Tiêu hơi mệt, đi về trước."
Diệp Minh nói: "Ở đây đi."
"Hôm nay không được, hành lý vẫn còn ở nhà trọ, chờ hai ngày nữa hài nhi lại trở về." Diệp Nhiên Tiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Diệp Minh cũng không tiện nói gì nữa, chỉ đành phải gật đầu.
Đến nhà trọ, Diệp Hoa không nén được tức giận, vội vàng hỏi Diệp Nhiên Tiêu: "Thiếu gia, chuyện như vậy sao người có thể đồng ý!"
Mặc dù ở An quốc ví dụ cưới nam thê tử không ít, nhưng Diệp Nhiên Tiêu cưới nam thê tử, đại biểu cho sau này hắn sẽ không có con cháu, không có con trai nối dõi, cho dù Diệp Nhiên Tiêu là trưởng tử Diệp gia, cũng không được thừa kế Diệp gia.
Diệp Nhiên Tiêu đương nhiên biết Diệp Hoa đang lo lắng cái gì: "Tiền của Diệp gia ta còn không để vào mắt, lần này ta trở lại chính vì lần thành hôn này."
Diệp Hoa cảm thấy gã càng không hiểu lòng thiếu gia, mơ hồ: "Tại sao? Chẳng lẽ thiếu gia muốn mượn cơ hội này diệt trừ Diệp gia?"
Diệp Nhiên Tiêu liếc Diệp Hoa một cái, thật là trẻ con không thể dạy!
"Hắn là người ta ra lệnh an bài, sao có thể không thành thân?" Trong tay Diệp Nhiên Tiêu vòng quanh một cây tơ hồng, càng không ngừng thưởng thức.
Diệp Hoa bừng tỉnh: "A a, thì ra thiếu gia thích người kia sao?"
"Mặc dù nói thì nói thế, nhưng người ta còn muốn diện kiến trước, có thích hay không đầu tiên nhìn là biết."
Ngày hôm sau Diệp Nhiên Tiêu đi tìm Diệp Minh, hỏi nhà Lâm Tử Mặc ở đâu, rồi dẫn Diệp Hoa đi trước.
Diệp Nhiên Tiêu có lý do đầy đủ: "Nói thế nào sau này hắn cũng là thê tử của ta, ta nên tự mình đón hắn."
Diệp Minh vui còn không còn kịp nữa là, dĩ nhiên hớn hở đáp ứng.
Trước kia Lâm gia cũng là phú hào một phương, chỉ tiếc phương pháp kinh doanh buôn bán có vấn đề, cuối cùng gia tộc bị thua, ẩn cư nông thôn, nếu tin tức không lầm, Lâm gia chỉ còn dư lại một mình Lâm Tử Mặc.
Chỗ Lâm Tử Mặc ở bây giờ quá vắng vẻ, Diệp Minh cũng chỉ nói một vị trí đại khái, vì vậy Diệp Nhiên Tiêu không thể làm gì khác hơn đành bảo Diệp Hoa hỏi đường.
Cuối cùng, cách một gian nhà lá rách vài thước, Diệp Nhiên Tiêu đưa tay để Diệp Hoa dừng lại, không tiến lên nữa, Diệp Hoa ngoan ngoãn dừng đẩy xe lăn.
Diệp Nhiên Tiêu hơi nheo mắt, rất có ý vị nhìn Lâm Tử Mặc đang ngồi chồm hổm trên mặt đất ở phía xa.
Khoảng cách không gần, Diệp Nhiên Tiêu không thấy rõ Lâm Tử Mặc trông thế nào. Lâm Tử Mặc ngồi xổm trên đất, đang dùng ngón tay đâm một con gà mái.
Lâm Tử Mặc cảm giác một người hiện đại như mình thật vô cùng bi thương, đoạn thời gian trước luôn không nhàn rỗi, thân thể không được chăm sóc, cho nên cố ý dành thời gian đến vùng thôn quê ở vài ngày, dưỡng sinh.
Buổi tối lúc đi ra ngoài tản bộ, ngẫu nhiên thấy mấy con gà con đang tìm mẹ.
Từ nhỏ Lâm Tử Mặc có thể nghe hiểu được tiếng động vật, nhưng người biết chuyện này vô cùng ít.
Lâm Tử Mặc thấy xung quanh không có ai, nên đi đến gần những con gà con rồi sờ chúng, còn đe dọa bọn chúng: "Mẹ của tụi bây sẽ không trở về nữa rồi! Cáp cáp cáp cáp!"
Đám gà con nhất thời lâm vào khủng hoảng.
Đang lúc Lâm Tử Mặc đắc ý, đột nhiên lao ra một con gà chiến, nâng cánh gà của mình lên quạt Lâm Tử Mặc.
"Tên nhóc thối ở đâu ra, dám khi dễ con bà, xem bà thu thập mi như thế nào! Bà đánh!"
Lâm Tử Mặc bất ngờ không phòng bị nên bị gà mái bảo vệ con quạt một phát, lảo đảo lui về phía sau ngã xuống, đúng lúc cắm xuống sông, vừa vặn Lâm Tử Mặc không biết bơi, vì vậy vinh quang hy sinh.
Cho nên mới nói, người miệng tiện thật là tốt.
Trước khi Lâm Tử Mặc chết chỉ có một ý niệm duy nhất là, nếu có kiếp sau, cậu nhất định phải uống canh gà mái đến ói mới thôi!
Vừa mở ra mắt, Lâm Tử Mặc đã phát hiện mình ngủ trên một chiếc giường vô cùng đơn sơ, y phục trên người mình cũng là vải thô.
Ban đầu Lâm Tử Mặc còn thấy may mắn trong lòng, vài ngày sau, Lâm Tử Mặc hoàn toàn đón nhận chuyện mình chuyển kiếp đến cổ đại này.
Ngươi nói xuyên thì xuyên đi, sao lại xuyên vào một cái nhà nghèo như vậy, trong nhà chỉ có một mình, cùng một con gà mái mỗi ngày chỉ biết đẻ trứng.
Lại là gà mái! Mỗi lần Lâm Tử Mặc ăn thức ăn thì mắt đều bốc lục quang nhìn gà mái, suýt nữa dọa cho nó sợ đến không dám đẻ trứng.
Nếu không phải thấy mỗi ngày gà mái này có thể đẻ trứng, Lâm Tử Mặc không thịt không vui đã sớm làm thịt nó ăn, phải báo mối thù kiếp trước!
Ai ngờ hôm nay Lâm Tử Mặc ngủ thẳng đến mặt trời chiếu vào mông, hăng hái bừng bừng rửa mặt chạy đến ổ gà lấy trứng gà, móc nửa ngày cả gốc lông gà cũng không có!
Lâm Tử Mặc đưa ánh mắt đặt vào gà mái đang trốn ở góc phòng, xách nó lên, ra ánh sáng mặt trời, tiến hành công bình công chính công khai tra hỏi một lần!
"Nói! Hôm nay sao mi không đẻ trứng!" Lâm Tử Mặc hung tợn nói.
Gà mái cục tác kêu mấy tiếng: "Ngươi không cho ta ăn gạo kê! Ta đói bụng nên không đẻ trứng được!"
"Ta không cho mi gạo lúc nào! Tối ngày hôm qua vẩy một xấp dầy cho mi!"
"Ta muốn ăn gạo kê! Ngày hôm qua ngươi cho không đủ ăn!"
"Ít à, mi làm gì mà ăn ít nên mới không đẻ trứng được, rõ ràng là quá mập! Trước kia ta đã học qua thời kỳ hậu sản của gà mái, quá mập nên bị ánh hưởng đến trứng!"
Cục tác!!"Ngươi khi dễ gà! Ngươi sỉ nhục gà! Ta không mập! Ta không mập!"
"Cục cái rắm, ngày mai nếu vẫn không có trứng ăn, ta sẽ làm thịt mi ăn!" Sở trường của Lâm Tử Mặc là chọt gà mái, ta chọt ta chọt.
Gà mái bị ép, lập tức nhào lên mổ một cái.bg-ssp-{height:px}
Lâm Tử Mặc ai da một tiếng, chậc chậc nói: "Con gà nhà mi lá gan không nhỏ nhé! Dám mổ ta, xem ta thu thập mi như thế nào!" Lâm Tử Mặc xách gà mái lên, dùng sức lắc dùng sức lắc.
Cuối cùng, Lâm Tử Mặc thần kinh thô liếc về phía Diệp Nhiên Tiêu đang ngồi ở một bên thật lâu.
Lâm Tử Mặc thấy Diệp Nhiên Tiêu ngồi xe lăn, nhất thời sinh lòng thương hại, chân người này có lẽ bị gãy rồi.
Lâm Tử Mặc thấy Diệp Nhiên Tiêu nhìn chằm chằm mình, ngượng ngùng gãi đầu, Lâm Tử Mặc sinh sống ở hiện đại lâu rồi, theo thói quen khách sáo đôi câu, giơ gà mái trong tay mình, nhiệt tình cất giọng hỏi: "Muốn tới nhà ta ăn gà không?"
"Được." Diệp Nhiên Tiêu không hề do dự, cũng học Lâm Tử Mặc lớn giọng, đáp một câu.
Diệp Hoa kinh ngạc, thiếu gia nhà gã đồng ý không có nửa phần do dự, cái này là xem trọng rồi à?
Diệp Hoa híp cặp mắt ti hí của gã dùng sức nhìn, không nhìn rõ mặt lắm, sao có thể coi trọng chứ?
"Đẩy ta qua." Diệp Nhiên Tiêu nói.
"Dạ!" Diệp Hoa vội vàng đẩy Diệp Nhiên Tiêu qua.
Diệp Nhiên Tiêu quả quyết như vậy, ngược lại Lâm Tử Mặc đần mặt, y chỉ khách sáo thôi, sao người này không biết xấu hổ mà đồng ý vậy.
Hiện tại nhất thời thoải mái mà giết gà, vậy sau này y làm sao! Chẳng phải là ngay cả một quả trứng gà cũng không có mà ăn.
Nhưng lời nói ra còn có thể thu hồi sao? Quá mất mặt đi.
Vì vậy Lâm Tử Mặc nhắm mắt nói: "Vậy hai vị vào đi."
Diệp Nhiên Tiêu mỉm cười: "Một mình ta là được, hắn không ăn."
Diệp Hoa: "..."
Diệp Nhiên Tiêu liếc Diệp Hoa, cười híp mắt nói: "Ngươi muốn ăn à?"
Diệp Hoa lập tức che bụng mình, bi thảm nói: "Ai da, buổi sáng ăn quá nhiều, đến bây giờ còn muốn ói, ta đi phun bớt ra đây."
Diệp Hoa nhanh chóng vọt đến chỗ Lâm Tử Mặc không thấy được, bắt đầu âm thầm quan sát.
Lâm Tử Mặc cảm thấy hai người kia trông kỳ kỳ quái quái, nhưng không nghĩ quá nhiều, gương mặt Diệp Nhiên Tiêu bây giờ quá có tính lừa gạt, thoạt nhìn cũng không có lực uy hiếp gì.
Diệp Nhiên Tiêu tự mình đẩy xe lăn, nửa ngày chỉ đi được mấy cm, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hình như phải dùng quá nhiều sức.
Lâm Tử Mặc đi nhanh qua, giúp một tay đẩy xe lăn, vừa đẩy vừa khuyên: "Ta giúp cho, xe lăn này chắc là quá nặng."
Lâm Tử Mặc khẽ dựa gần vào Diệp Nhiên Tiêu, mũi chó đã nghe thấy một mùi thuốc, ấm áp làm người ta rất an tâm.
Trong lòng Lâm Tử Mặc, có ấn tượng khắc sâu với Diệp Nhiên Tiêu, là một ấm sắc thuốc.
Diệp Nhiên Tiêu buông mắt, vẻ mặt ảo não vì sự bất lực của mình: "Ai, làm phiền ngươi rồi."
Diệp Hoa ở một bên âm thầm quan sát, yên lặng nôn mửa Diệp Nhiên Tiêu trong lòng, trước kia lúc bóp vỡ nhiều xe lăn như vậy cũng không cảm thấy hắn hao bao nhiêu khí lực, giả bộ nhu nhược thật quá đáng sợ.
Lâm Tử Mặc an ủi: "Không phiền không phiền."
Chất vải trên thân người này thoạt nhìn không kém nha, sao lại tới nơi thâm sơn cùng cốc này, chẳng lẽ chính vì gạt mình để ăn gà?
Lâm Tử Mặc cảm giác não mình mở rộng quá rồi, đưa người vào nhà, vội vàng rót chén nước, cái chén còn bị mẻ.
Lâm Tử Mặc quẫn bách cười ha ha, sợ Diệp Nhiên Tiêu tức giận, Diệp Nhiên Tiêu không hề có nửa phần buồn bực, rất nể tình uống hết nước.
Lâm Tử Mặc bắt gà mái vào, hơi do dự, rốt cuộc nên giết hay không giết đây?
Diệp Nhiên Tiêu thấy trong nhà Lâm Tử Mặc nghèo rớt mồng tơi, cũng biết y khẳng định không nỡ giết chết con gà này, vì vậy giải vây nói: "Ta thích ăn chay, nếu có thể, xin làm chút đồ chay được không?"
Lâm Tử Mặc cầu còn không được, gật đầu liên tục: "Dĩ nhiên có thể! Huynh đài xưng hô thế nào?"
"Ta tên là Diệp Nhiên Tiêu."
"Tên ngươi rất êm tai nha, ta tên là Lâm Tử Mặc."
"Ta biết..." Diệp Nhiên Tiêu thấp giọng nói.
Lâm Tử Mặc không nghe thấy, bắt đầu lật đống rau dưa trong nhà mình, chuẩn bị bộc lộ tài năng.
Phía sau nhà Lâm Tử Mặc có một vườn rau, không ít món ăn, cho nên một ngày ba bữa vẫn có thể đủ.
Ừ, còn có rau cỏ, củ cải, khoai tây và dưa leo.
Lâm Tử Mặc quyết định luộc củ cải, xào khoai tây và dưa leo.
Gia vị cổ đại chắc chắn không đủ để tạo nên sự đa dạng, nhưng thắng ở chỗ rau dưa mới mẻ, không có bất kỳ thuốc trừ sâu và bị non, hương vị chắc chắn sẽ không kém.
Lâm Tử Mặc bận rộn trước bếp lò đến loạn tay loạn chân, đột nhiên nghĩ đến, tại sao mình dễ dàng để hắn nắm mũi dắt đi như vậy, ở nơi này làm cu li nấu cơm cho hắn ăn?
Diệp Nhiên Tiêu yên tĩnh ngồi ở xe lăn, nhìn Lâm Tử Mặc bận tới bận lui, cuối cùng đã có thể nhìn y thật kỹ rồi.
Điều duy nhất Lâm Tử Mặc mừng rỡ chính là, người y chuyển kiếp đến này có dáng vẻ giống hệt y của thời hiện đại.
Chẳng qua là cổ đại, có chút xanh xao vàng vọt, có lẽ do dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian quá lâu. Ở hiện đại, Lâm Tử Mặc sẽ bảo dưỡng hơn, ngày ngày làm một chút mặt nạ gì đó.
Lâm Tử Mặc quyết định sau này phải kiếm tiền thật tốt rồi bồi bổ cho tấm thân này một chút, để khuôn mặt nhỏ nhắn của y trắng nộn, hồng hào!
Đáy mắt Diệp Nhiên Tiêu rất yên tĩnh, trong mắt phản chiếu ảnh ngược bên sườn mặt của Lâm Tử Mặc.
Dáng dấp Lâm Tử Mặc không tính là đẹp đẽ, nhưng rất thanh tú, hàng mi liễu cong cong, ánh mắt thật to, bên trong tràn đầy biểu tình sinh động, cái môi nhỏ nhắn đỏ bừng, hơn nữa, lúc y cười, má trái sẽ nở rộ một lúm đồng tiền, trông vô cùng đáng yêu thanh thuần.
Về phần vóc người, ừ, trắng trẻo, gầy teo yếu ớt, bên eo không được một nắm, Diệp Nhiên Tiêu cảm giác một cánh tay mình ôm chầm còn có dư.
Động tác của Lâm Tử Mặc nhanh nhẹn, vừa nhìn là biết ở hiện đại thường hay nấu cơm.
Chỉ chốc lát, toàn bộ thức ăn được dọn lên bàn.
Diệp Nhiên Tiêu rất hưởng thụ bữa cơm này, ăn khá chậm, cố gắng nhai kỹ nuốt chậm.
Bên ngoài Diệp Hoa che cái bụng đang thì thầm réo gọi của mình, từ trong y phục lấy ra một cái bánh màn thầu lạnh ngắt, bắt đầu gặm gặm gặm.
Sau khi xong, Diệp Nhiên Tiêu cảm giác mình nên tiến vào vấn đề chính, cân nhắc lời nói một chút, hỏi: "Ngươi còn nhớ rõ trước kia phụ thân ngươi có một hảo bằng hữu họ Diệp không?"
"Cáp cáp cáp cáp, ta đương nhiên nhớ!" Ta nhớ cái rắm! Chẳng lẽ người nọ là người quen biết cũ của chủ nhân cổ thân thể này? Mặc dù Lâm Tử Mặc chuyển kiếp đến đến trên thân người này, nhưng không kế thừa trí nhớ của gã.
"Vậy ngươi nên biết cửa hôn sự kia đã định ra khi còn bé rồi." Diệp Nhiên Tiêu cười đến híp mắt, mặt không đỏ tim không đập bắt đầu lừa gạt Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc cảm giác có vẻ mình đang bị ảo giác, sao lại cảm thấy cái ấm sắc thuốc này phúc hắc như vậy nhỉ?
"Biết... Biết... nhỉ..." Lâm Tử Mặc thành công bước vào bẫy rập Diệp Nhiên Tiêu bố trí.
"Vậy thì tốt." Diệp Nhiên Tiêu móc ra một tờ giấy đã cũ từ trong y phục, trải lên bàn, để đến gần Lâm Tử Mặc nhìn.
May mắn là, ở cái thời đại này chữ Lâm Tử Mặc cũng biết kha khá.
Thế nhưng khi y đọc xong tờ giấy thì hận bản thân không phải là tên mù chữ!
"Lâm Tử Mặc và Diệp Nhiên Tiêu định ra hôn ước?! Thời hạn ước chừng có hiệu lực là vĩnh viễn vĩnh viễn?! Nếu như có trái với điều ước hẹn, sẽ bồi thường cho đối phương một vạn lượng hoàng kim?!"
Lâm Tử Mặc chỉ cảm giác trước mắt mình tối sầm, chỉ muốn đâm đầu vào tường! Đặc biệt là thấy dấu vân tay đỏ tươi ấn phía dưới.
"Ta và ngươi... phải thành hôn?! Thiệt hay giả vậy?! Lâm Tử Mặc há to mồm, nơi này phóng khoáng vậy sao?
Diệp Nhiên Tiêu thấy vẻ mặt của Lâm Tử Mặc, lập tức chán nản cúi đầu, giọng nói nhỏ yếu: "Ta biết ta không đi đứng tốt, nhất định sẽ liên lụy ngươi, ngươi tức giận với ta vậy cũng phải."
Diệp Nhiên Tiêu mím môi, nói tiếp: "Ta trở về sẽ nói rõ với phụ thân vậy, xem như do ta cự tuyệt cửa hôn sự này... Phụ thân nhiều lắm sẽ chỉ phạt ta trượng mà thôi, ta còn có thể chịu nổi..."
"Việc này..."
"Dầu gì quá lắm ta cũng chỉ bị đuổi ra khỏi nhà mà thôi, dù sao ta như vậy, ai sẽ nguyện ý thành thân với ta đây?" Diệp Nhiên Tiêu thê lương cười một tiếng, vẻ mặt tiêu điều.
"Được được, ngươi đừng nói nữa, ta không nói sẽ cự tuyệt mà!"