Nam Thê Xung Hỉ Của Lão Nam Nhân Nhà Giàu

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Nhiên Nhiên

Nhặt sạn by kkjjhh

Dung Hiểu từ hậu trường bước tới, Nhan Thanh chạy nhanh qua đưa ly nước cho cậu: "Cảm giác thế nào, có mệt không?"

Dung Hiểu nhận lấy nước uống một ngụm lắc đầu: "Không mệt, khá ổn"

"Vậy thì tốt rồi, chờ đến thời gian khai máy, chị sẽ an bài trợ lí đi theo em, đi thay đồ đi, hôm nay quay chụp kết thúc rồi"

"Dạ" Dung Hiểu buông ly nước xuống, quay đầu nhìn về phía Phó Duy Trạch, đối phương đang cúi đầu xem văn kiện trên đùi.

Sau khi Phó Tu bị thương, Phó Duy Trạch lần nữa tiếp nhận công việc của Phó thị, công việc đọng lại có chút nhiều, hai ngày nay Phó Duy Trạch vẫn luôn vội vã hoàn thành.

Trương Đồng thấy cậu lại gần, nắm chặt điện thoại cười nhìn cậu: "Hiểu Hiểu, có thể cho tôi Wechat của cậu không?

"Có thể ạ" Nói xong liền tìm điện thoại, kết quả không tìm thấy mới nhớ ra, trước khi đổi đồ diễn đã đưa qua chỗ của Phó Duy Trạch, nhất thời có chút xấu hổ: "Cái kia lần sau nha, tôi không mang điện thoại trên người"

"Không sao, tôi có thể tìm Weibo của cậu"

Ách ... Weibo, biểu tình của Dung Hiểu trở nên quýnh quáng: "Tôi không có Weibo"

"Há há" Nhan Thanh đang đứng một bên không nhịn được bật cười, "Nếu không có, nhanh chóng về đăng kí, tối nay ảnh tạo hình sẽ được phát hành, nhớ chia sẻ, cậu cũng bắt đầu trở thành thương nhân rồi"

Thấy cậu như vậy, Trương Đồng cuối cùng cũng tin cậu chân chính là người mới: "Đăng kí xong thì nhớ thông báo cho tôi một tiếng"

"Dạ chị" Dung Hiểu thẹn thùng cười một cái, đem chuyện này nhớ kĩ trong lòng

Dung Hiểu thay xong trang phục, đổi lại bộ đồ ban đầu, áo sơ mi với quần jean đơn giản, trở thành thiếu niên mảnh khảnh và sạch sẽ

Dung Hiểu cao m, nếu so với nam nhân bình thường cũng không phải lùn, nhưng so với song nhi thì lại có chút cao gầy, đứng trong đám người không cần làm gì cũng có thể thu hút ánh nhìn.

Sau khi tạm biệt nhân viên ở phòng studio, Nhan Thanh lại đến nhắc cậu một lần, nhắc cậu đừng quên đăng kí tài khoản Weibo, cho đến khi Dung Hiểu đảm bảo một lát liền đăng kí, Nhan Thanh mới đồng ý cho cậu đi.

Tuy rằng trong lúc quay chụp không có gì mệt mỏi, nhưng khi ngồi trên xe, yên tĩnh lại một chút, Dung Hiểu liền đánh ngáp, khóe mắt hơi hơi đỏ.

Phó Duy Trạch đóng tài liệu trên tay lại để qua một bên, quay qua nhìn cậu: "Mệt sao?"

Dung Hiểu xoa nhẹ đôi mắt, lắc đầu: "Không sao, Phó tiên sinh mệt sao?"

Nếu không vì nhân nhượng cậu, Phó Duy Trạch hoàn toàn không cần vất vả như vầy.

"Tôi cái gì cũng chưa làm, làm sao mệt được"

"Nhưng Phó tiên sinh xem tài liệu cả ngày, không mệt sao?"

Không nghĩ tới người vội vàng lo chụp hình còn có thể chú ý đến việc này, trong lòng Phó Duy Trạch liền ấm áp, trong mắt lộ ra ý cười: " Đều là công việc bình thường, hôm nay cảm thấy thế nào?"

"Khá tốt, đạo diễn Quách và nhiếp ảnh gia Lưu đều rất chuyên nghiệp"

"Khi nào khai máy?"

"Còn chưa nói, chị Nhan nói buổi tối sẽ báo cho tôi"

"Ừ, đói bụng sao?"

"Có chút đói, Phó tiên sinh thì sao?"

"Cũng có chút" Phó Duy Trạch nói xong, liền thấy khóe mắt của Dung Hiểu hơi cong lên, bộ dáng như đang tủm tỉm cười, có chút đáng yêu: "Cười cái gì?"

Dung Hiểu lắc đầu: "Không có gì, chỉ thấy đối thoại như vầy thật nhàm chán, không ngờ Phó tiên sinh cũng sẽ cùng tôi nói chuyện phiếm"

Đứa nhỏ nói như vậy làm Phó Duy Trạch cảm thấy cổ họng khát khô, đưa tay xoa nhẹ đầu Dung Hiểu, xúc cảm thật mềm mại giống như trong tưởng tượng: "Vậy thì ngủ một chút đi, còn một lúc nữa mới về tới nhà".

"Không cần đâu, bây giờ mà ngủ thì tối không ngủ được" Dung Hiểu lấy điện thoại ra "Tôi đăng kí tài khoản Weibo, Phó tiên sinh cũng có Weibo đúng không?"

"Không có" Phó Duy Trạch nghĩ bản thân vừa mới đăng ký tài khoản, không muốn Dung Hiểu biết được.

Việc Phó Duy Trạch không có Weibo, nghe hắn nói Dung Hiểu liền tin, rốt cuộc thì Phó Duy Trạch cho người khác cảm giác không giống như người sẽ chơi Weibo.

Nhấp môi dưới:"Tên đăng ký bị trùng"

Phó Duy Trạch nhìn đứa nhỏ nhíu mi lại, sau hai chữ Dung Hiểu tăng thêm hàng số , lần này thì đã thành công, mắt đen chớp mắt sáng lên, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt đều viết lên vẻ cao hứng

Phó Duy Trạch giơ tay đỡ trán, thấp thấp nở nụ cười

Như thế nào lại đáng yêu thành như vậy

Buổi tối Nhan Thanh thông báo cho cậu khi nào khai máy, thuận tiện hỏi cậu đã đăng ký Weibo chưa

Dung Hiểu chụp màn hình tài khoản Weibo gửi qua, thuận tiện hỏi cô ấy có phương thức liên lạc với Trương Đồng không, Nhan Thanh nói sẽ gửi cho cậu sau, mới an tâm

Nhan Thanh click mở hình ảnh, bị cái tên "Dung Hiểu " phảng phất có vẻ là cái tên cam chịu tùy ý mà đặt, hỏi : "Tên này là nghiêm túc?"

"Tên Dung Hiểu đã bị người khác dùng rồi, tôi không biết phải đặt tên gì, tên này không được sao?"

"Không phải không được, trước mắt dùng đi, bên kia đạo diễn Quách nói giờ sẽ đăng ảnh tạo hình của cậu lên, nhớ chia sẻ, thuận tiện cùng mọi người nói chuyện

"Dạ"

"Ừ, sau ngày khai máy Phó tiên sinh có còn cùng cậu ở với nhau không?"

"Còn ạ."

"Được rồi, hai ngày này phải nghỉ ngơi thật tốt, sau khi khai máy có thể sẽ không quá nhẹ nhàng"

"Dạ"

Cùng Nhan Thanh nhắn tin xong, Dung Hiểu quay qua nói với Phó Duy Trạch:

"Chị Nhan cùng đạo diễn Quách đã nói rồi, sau khi khai máy tôi ngày nào cũng phải quay vào buổi chiều"

Phó Duy Trạch cúi đầu xem tài liệu, nghe vậy không ngẩng đầu lên, chỉ đáp tiếng, xong việc lại cảm thấy đứa nhỏ vẫn còn nhìn mình

Theo bản năng nhìn lên: "Còn có việc gì sao?"

Gương mặt Dung Hiểu nóng lên: " Chị Nhan nói giờ tối nay sẽ đăng ảnh tạo hình"

Nói xong cảm giác làm như vậy có gì đó không tốt lắm, cuống quýt giải thích: "Tôi không có ý gì khác, Phó tiên sinh anh làm việc tiếp đi"

Phó Duy Trạch bị lời này của cậu chọc chọc ngực, ôn nhu nói: "Ừ, giờ công bố nhớ đưa tôi xem"

''Vâng'''

Tiếng trả lời này, rõ ràng lộ ra vui vẻ.

Chuyển tầm mắt xem văn kiện, Phó Duy Trạch phát hiện tâm bị loạn, mặc dù hiện tại Dung Hiểu không nói gì, không làm gì, chỉ cần một động tác đơn giản biểu thị cảm xúc liền có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, mà loại cảm xúc mất khống chế này không làm hắn chán ghét, ngược lại còn có chút hưởng thụ.

Đối với việc xuất đạo, lần đầu có ảnh tạo hình, Dung Hiểu vừa vui vừa mong chờ,

luôn theo dõi official weibo của đoàn phim Thượng tiên , gấp không chờ nổi mà ước trong nháy mắt sẽ có hình đăng lên.

Bên Phó Duy Trạch, cũng để ý thời gian, tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng đến lúc giờ, Phó Duy Trạch khép lại văn kiện trong tay để qua một bên.

Cầm lấy di động, mở Weibo, bày ra tư thế cùng người khác thảo luận công việc

Đúng :, chạm vào biểu tượng Weibo, nhẹ nhàng hiện ra, giao diện official weibo của đoàn phim Thượng tiên quả nhiên có tin tức mới

Đoàn phim Thượng tiên: chuyện hôm nay của đoàn phim Thượng tiên: Tôi biết tôi nên chùi mép, nhưng Thiều Hoa thượng tiên như vầy ta không dám liếm màn hình một mình ~ @ Dung Hiểu [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] ...

"ĐM, tôi lướt thấy cái gì đây?"

" A a a a a a, nhan sắc nhưu thế này tôi có thể chịu được!!!"

"Tôi vừa mới bị nhan sắc này làm hoảng sợ, tiểu ca ca này là người mới sao, Weibo không phải giả chứ, không có gì hết!!!"

"Trái tim tôi gặp ngay một đòn trí mạng, hiện tại phải tìm tư liệu của tiểu ca ca này, bằng không tôi sẽ làm loạn"

"Đoàn phim Thượng tiên không phải đã khởi máy sao, như thế nào lại có người mới gia nhập, nhưng nhan sắc như thế này thì tôi không ngại có thêm vài người!!!"

"Không kịp nói chuyện, liếm màn hình trước đã!"

"Tôi rõ ràng đã vào nhà ca ca của tôi, vì sao lại để ta thấy hình này a a a a, tôi không phải tôi không có, tôi liền xem một chút!!!"Dung Hiểu lặng lẽ click mở bình luận, đỏ mặt, nhấp môi, mắt đen lộ ra ánh sáng hưng phấn, nhấn vào chia sẻ, soạn caption: Chào cả nhà, tôi là Dung Hiểu, thật vui vì nhận được vai diễn Thiều Hoa thượng tiên, tôi sẽ cố gắng hết sức [cố lên] Thượng tiên đoàn phim: chuyện hôm nay của đoàn phim Thượng tiên: Tôi biết ...

Tác giả có lời muốn nói:

Lén lút đăng ký Weibo tiểu hào Phó Duy Trạch: Ừ, ta không có Weibo, đừng hỏi ta. (٥↼_↼)

Cầu cái cất chứa ~~~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio