Edit by Rei Tsukiyomi
Beta by Than và " chị xinh đẹp từng giúp đỡ mình "
Cửa đẩy ra, âm thanh bên trong đột nhiên im bặt, Phó Tu thấy Phó Duy Trạch trở về, liền đi tới: "Kiểm tra xong rồi?"
"Vâng, đều làm xong." Dung Hiểu đẩy Phó Duy Trạch đến trước giường, bỏ thảm trên đùi y ra, ôn nhu nói, "Bác sĩ nói kết quả kiểm tra ngày mai mới có ."
"Phải, mấy mục kiểm tra thân thể của Phó thiếu đều ra kết quả ngày mai, hôm nay trước hết nghỉ ngơi cho tốt, chờ kết quả kiểm tra ra, không có vấn đề có thể an bài thời gian giải phẫu."
Nghe vậy bác sĩ đứng bên cạnh giải thích xong, gật gật đầu với Phó Duy Trạch: "Phó thiếu nghỉ ngơi cho tốt, có việc gọi hộ sĩ đi tìm tôi."
Chờ bác sĩ rời đi, Dung Hiểu và Trình bá cùng nâng tay Phó Duy Trạch đưa lên giường, Phó Tu ôm chăn đứng bên cạnh: "Vừa rồi bác sĩ nói với ta, xác suất giải phẫu thành công trên %, sau phẫu thuật làm phục kiện tốt, hoàn toàn có thể khôi phục đến trình độ người bình thường, chỉ là......"
Nói tới đây, Phó Tu ngừng lại, đắp cái chăn trong tay lên đùi Phó Duy Trạch, biểu tình có chút ngưng trọng.
Dung Hiểu không tự giác nhìn về phía Phó Duy Trạch, liền thấy y biểu tình bình thản, tựa hồ cũng không bị cảm xúc của Phó Tu ảnh hưởng, tự nhiên nói: "Chỉ là cái gì?"
Phó Tu thở dài: "Bác sĩ nói vì bảo đảm xác suất giải phẫu thành công, chỉ có thể nửa gây tê, hơn nữa lượng gây tê không thể quá cao, khả năng trong quá trình giải phẫu, hiệu quả thuốc tê liền sẽ biến mất, như vậy sẽ phi thường thống khổ, nếu bảo thủ trị liệu, cũng không phải không có......"
"Con có thể kiên trì." Phó Duy Trạch không để Phó Tu nói xong câu tiếp, thái độ kiên quyết nhìn Phó Tu, bọn họ đều biết, phương án trị liệu tốt nhất chính là giải phẫu, bảo thủ trị liệu chẳng qua là tự an ủi bản thân.
Dung Hiểu đặt thảm lông đã được gập tốt một bên, tâm tình không cách nào bình tĩnh, trong quá trình giải phẫu thuốc tê mất hiệu lực, Dung Hiểu không dám tưởng, vậy sẽ đau đến thế nào.
Phó Tu hít sâu một hơi, chớp chớp mắt, làm cảm xúc bản thân ổn định xuống, đã sớm dự đoán được sẽ là loại kết quả này, cho nên cũng không ngoài ý muốn, duy nhất chính là đau lòng Phó Duy Trạch: "Ta cũng nghĩ như vậy, vậy an bài thế đi."
"Tiên sinh." Trình bá đi tới gọi khẽ một tiếng, Phó Tu quay đầu liếc mắt với hắn, quay đầu lại nói với Dung Hiểu, "Hai con kiểm tra cả một buổi sáng, đều nghỉ ngơi chút đi."
Nói xong mang theo Trình bá ra phòng bệnh.
Đóng cửa lại, Trình bá mới mở miệng: "Nhị thiếu về qua nhà."
Phó Tu gật gật đầu, từ đầu ông cũng không nghĩ tới chuyện Phó Duy Trạch tỉnh lại có thể giấu gã bao lâu, "Nó làm cái gì?"
"Không làm gì, chỉ đi liếc qua phòng Duy Trạch thiếu gia lần liền đi rồi, cái gì cũng chưa nói."
......
Dung Hiểu đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, trở lại bên bàn đổ chén nước đưa cho Phó Duy Trạch: "Uống nước."
Phó Duy Trạch nhận, nói câu cảm ơn liền nghe Dung Hiểu nói: "Trình bá đã chuẩn bị tốt cơm nước, chúng ta ăn cơm đi."
"Được." Phó Duy Trạch cũng không cảm thấy đói, có Dung Hiểu bên người, cái hương vị ngọt thanh này vẫn luôn xoa dịu thân thể y, làm y cảm giác trạng thái thật tốt.
Mới vừa mở hộp cơm, cái điện thoại cũ Dung Hiểu để trong túi liền rung lên.
Tiếng chuông rung ong ong như tiếng xe máy rồ ga dọa hắn giật mình.
Xấu hổ lấy ra, nhìn tên chớp chớp trên màn hình, theo bản năng nhìn về phía Phó Duy Trạch, vừa vặn người đàn ông cũng ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, Dung Hiểu không biết vì sao bản thân lại có cảm giác chột dạ.
"Sao không tiếp?"
"A... Là người đại diện của tôi!"
"Sợ?"
"Không, không phải." Dung Hiểu nói rồi nhấn nút trả lời, chỉ là còn chưa chờ hắn mở miệng, bên kia liền truyền đến âm thường, "Dung Hiểu tôi còn thật xem thường cậu, nguyên bản còn tưởng cậu không hiểu mấy thứ kia, không nghĩ tới là chân nhân bất lộ tướng, bất quá phong thuỷ luân chuyển cậu cũng nên cẩn thận một chút."
Triệu Tĩnh nói xong lời muốn nói trực tiếp cúp điện thoại, Dung Hiểu cất điện thoại đi, mắt cẩn thận nhìn Phó Duy Trạch.
Cái đi động nát này của hắn, lúc nhận điện thoại với bật loa ngoài không có gì khác biệt, nói vậy Phó Duy Trạch cũng đều nghe thấy được, nhấp môi: "Cô ấy chỉ là muốn làm tôi sợ một chút, tôi không sợ."
Phó Duy Trạch bị những lời này của Dung Hiểu làm trong lòng mềm nhũn: "Cậu sao biết cô ta là hù dọa cậu, về sau cậu nếu tiến vào giới giải trí, cũng không tránh được gặp mặt cô ta, cậu cũng không sợ cô ta làm gì cậu à?"
Dung Hiểu lắc đầu: "Tôi không biết, cô ta nếu thật muốn làm gì, tôi hiện tại cũng không thể dự kiến, tôi không thể vì cái này liền từ bỏ chuyện tôi muốn làm."
"Thích làm minh tinh như vậy sao?" Phó Duy Trạch có chút ngoài ý muốn kiên định của hắn với chuyện này.
"Tôi chỉ là thích đóng phim." Hoặc là nói, đóng phim có thể làm hắn gần mộng tưởng hơn một chút, chỉ là mấy thứ này không cần thiết giải thích với Phó Duy Trạch, "Ăn cơm đi."
"Được."
Kết quả sáng sớm hôm sau liền ra, bác sĩ chủ phụ trách điều trị Phó Duy Trạch nhanh chóng thành lập đoàn đội, tỉ mỉ lập kỹ càng phương án cho đợt giải phẫu này.
Phó Tu tham dự thảo luận trở về: "Thời gian giải phẫu đã xác định, sáng hôm sau, mặt khác bác sĩ xem qua kết quả kiểm tra của Dung Hiểu, ngoại trừ có chút dinh dưỡng không đầy đủ, còn lại kết quả đều bình thường, kể cả tuyến mồ hôi của nó, không có gì bất đồng với người bình thường, phân tích mồ hôi hiển thị cũng bình thường, cái loại hương vị con nói, có thể là tác dụng tâm lý của con?"
Câu cuối cùng hiển nhiên nói với Phó Duy Trạch, dù sao trừ y ra, vô luận bản thân Dung Hiểu hay những người khác, đều không ngửi được hương vị đặc thù gì trên người y.
"Có lẽ thế." Nguyên bản nghĩ qua là kết quả này, hiện tại càng có thể xác định, cái loại hương vị ngọt thanh này trên người Dung Hiểu, chỉ có hiệu quả với mình y.
Khả năng thật là vấn đề tâm lý của y.
Dung Hiểu không tiện tham dự đề tài này, nhận bản báo cáo xét nghiệm của bản thân từ tay Phó Tu, liếc đại khái cái, nhìn chưa rõ liền trực tiếp thu hồi: "Gia gia, bác sĩ có nói hạng mục công việc yêu cầu chú ý trước giải phẫu hai ngày nay không?"
"Nói, ẩm thực vẫn lấy thanh đạm làm chủ, bảo trì tâm tình sung sướng, nghỉ ngơi nhiều, buổi tối con lấy chút nước, giúp Duy Trạch lau mình. "Phó Tu nói tự nhiên, Dung Hiểu lại đỏ mặt, lúc trước Phó Duy Trạch hôn mê, việc này hắn đã làm, nhưng rốt cuộc lúc ấy y cái gì cũng không biết, hiện tại muốn làm chuyện này lúc người đàn ông thanh tỉnh, có chút thẹn thùng.
"Gia gia để Trình bá......"
"Con làm là được." Dung Hiểu đỏ mặt, cắt đứt lời Phó Duy Trạch muốn ra khỏi miệng, "Đừng, đừng phiền toái Trình bá, con làm là được."
Phó Tu cười lắc đầu: "Dung Hiểu đều không nói gì, con còn thẹn thùng làm gì, yên tâm lúc con hôn mê, đều là nó giúp con."
Trêu ghẹo cháu mình câu, Phó lão gia tử cảm thấy tâm tình thật tốt: "Ta vừa nói qua với bác sĩ, chờ con giải phẫu xong, có thể về nhà tu dưỡng, đến lúc đó mời bác sĩ phục kiện chuyên nghiệp tới nhà, phục kiện cho con, ta đã để Trình bá giúp con và Dung Hiểu dọn phòng đến lầu một, bên cạnh chính là phòng phục kiện, như vậy về sau cũng tiện."
Phó Duy Trạch gật gật đầu: "Gia gia xem trước an bài là được."
"Vậy được, nay và mai đều không có chuyện gì, để Dung Hiểu bồi con, chúng ta đi trước."
Người vừa đi, phòng bệnh chỉ còn lại hai người hắn và Phó Duy Trạch, Dung Hiểu mặt nóng lên đứng nơi đó, có chút không biết làm sao.
"Mặt cậu sao đỏ thế?"
"A?" Bản năng sờ mặt, Dung Hiểu chớp chớp mắt, chột dạ nói, "Có chút nóng."
Nói xong sợ Phó Duy Trạch hỏi lại, vội vàng nói: "Ấy, anh muốn nghỉ ngơi trước hay là để tôi bây giờ giúp anh lau..."
Lúc Dung Hiểu nói những lời này, ánh mắt mơ hồ bất định, không dám nhìn y, nhìn lỗ tai thiếu niên đỏ lên, nhịn không được nghĩ một người cư nhiên có thể mềm mại thành như vậy: "Cậu vội vã muốn lau người cho tôi như vậy?"
"Không, không phải, không phải thế." Dung Hiểu hông nghĩ tới nam nhân sẽ nói như vậy, sốt ruột nhìn qua, vừa vặn đối diện con ngươi đen nhánh đầy trêu tức của người đàn ông, tim vì quá khẩn trương đập bình bịch.
"Không phải như vậy thì là làm sao?" Dung Hiểu lớn lên dễ nhìn, lại không giống song tính thiên nữ tính âm nhu một chút như vậy, giữ lại khí chất ngây ngô sạch sẽ của thiếu niên, ngũ quan nam nữ khó phân, một đôi mắt nai trong suốt lại tràn ngập linh khí, lúc nhìn người thực chuyên chú, lúc cười sẽ cong thành mảnh trăng lưỡi liềm dễ nhìn, đương nhiên lúc thẹn thùng, đôi mắt kia sẽ càng trở nên hơi nước mênh mông, tràn ngập sóng gợn.
"Chính là, chính là anh không phải cũng giúp tôi sao, tuy rằng không thể so với chuyện anh giúp tôi, nhưng tôi cũng muốn giúp anh làm chút chuyện trong khả năng cho phép." Huống chi hắn lại không phải chưa làm qua những việc này.
Dung Hiểu câu nệ mà cào lòng bàn tay, không biết Phó Duy Trạch có tin tưởng lý do này không.
Cẩn thận nhìn Phó Duy Trạch một cái, liền đối diện ánh mắt tràn ngập ý cười của Phó Duy Trạch, trong lòng hoảng hốt: "Tôi, tôi đi lấy nước cho anh."
Nhìn Dung Hiểu hoảng loạn xoay người chạy đi, Phó Duy Trạch cong môi nở nụ cười.
Chuyện lau mình cho Phó Duy Trạch, cũng không khó làm, khó liền ở chỗ làm chuyện này lúc Phó Duy Trạch thanh tỉnh.
Dung Hiểu làm ướt khăn lông, đỏ mặt: "Tôi muốn bắt đầu."
Phó Duy Trạch ngồi chỗ kia, lật tạp chí trên tay gật đầu.
Dung Hiểu vắt khăn: "Anh như thế tôi không có cách giúp anh lau."
Phó Duy Trạch ngẩng đầu nhìn qua, thấy Dung Hiểu đỏ mặt, đang dùng đôi mắt đen láy hoảng loạn lại kiên định nhìn hắn, nhịn không được đùa hắn: "Vậy cậu muốn tôi cởi quần áo?"
"Cũng, cũng không cần." Dung Hiểu không nghĩ tới y sẽ nói như vậy, nhanh chóng chớp chớp mắt, "Chỉ cần cởi cúc là được."
"Được." Phó Duy Trạch cảm thấy lại đùa nữa, nhóc con đại khái sẽ khóc mất, nguyên bản liền trắng, mặt lúc này đều đỏ muốn nhỏ máu.
Hắn nén lại ý cười, ra tay cởi nút áo.
Thân thể vì sinh bệnh bỏ rèn luyện, so với trước kia đơn bạc rất nhiều, ngay cả tám khối cơ bụng hình dạng hoàn mỹ trước kia, đều chỉ còn lại một tầng mỏng manh.
Dung Hiểu đỏ mặt, cầm khăn lông, lại gần giúp Phó Duy Trạch cẩn thận chà lau một lần, đều cảm thấy mình sắp bốc khói.
"Được, được rồi." Dung Hiểu lau xong vội vàng giả vờ tự nhiên mà xoay người, ấn khăn lông vào trong bồn gột sạch.
"Được rồi, phía dưới không lau sao?" Phó Duy Trạch cài lại nút, như lơ đãng hỏi.
"Cần lau, nhưng tôi chỉ có thể giúp anh lau chân." Dung Hiểu vắt khăn, nửa câu sau nói chột dạ không ngừng, chà khăn, nhịn không được chửi thầm người đàn ông không thể an tĩnh mà chờ sao?
Đối diện ánh mắt lên án của Dung Hiểu, Phó Duy Trạch hơi kém không nhịn được cười, giơ tay khụ một tiếng: "Cần cởi quần sao?"
"Không cần cởi, quần áo bệnh nhân rất rộng, anh nằm xuống, tôi giúp anh lau là được." Câu này nói có chút gấp, dường như sợ chậm chút người đàn ông liền thật sự sẽ cởi quần.
"Như vậy a!" Ý cười trong lòng Phó Duy Trạch càng sâu, chỉ cảm thấy nhóc con như vậy, thật sự đáng yêu muốn chết.
"Bằng không còn có thể thế nào!" Dung Hiểu vắt khô khăn lông, đỏ mặt trừng y, tưởng như chỉ cần y dám lại nhiều lời một câu, liền sẽ xù lông.
"Tôi chỉ có chút muốn biết, lúc tôi hôn mê, cậu đều giúp tôi lau như thế nào?"
"Anh!"