Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Sáng sớm, Lâm Tử Mặc đã sai Diệp Hoa cùng Diệp Toàn đi ra ngoài mua thịt và đồ ăn, còn mình ở nhà chuẩn bị.
Lâm Tử Mặc chuyển từng cái bàn ra bãi cỏ, ghép lại cùng một chỗ.
Chân bàn rất ngắn, chưa tới nửa thước, đây là Lâm Tử Mặc cố ý mua, dự định để cho những động vật chân ngắn thuận tiện vào ăn.
Sự thật chứng minh, Lâm Tử Mặc thật sự nghĩ quá đúng, ngoại trừ các loài chim Đại Béo và Nhị Béo dẫn đến, còn dắt theo vài con thú chân ngắn.
Lâm Tử Mặc lấy rau dưa, thóc, đậu phộng, bánh đậu xanh, quế hoa cao vân vân chia đều vào trong mâm, bưng lên bàn.
Đương nhiên cũng sẽ không xem nhẹ cả nhà hổ cha hổ mẹ, Lâm Tử Mặc chuẩn bị các loại thịt tươi.
Còn lại vài túi thóc, túi ngô lớn đều thả xuống đất, không đủ sẽ rải thêm nữa.
Trên bàn lớn chất đầy thức ăn, Diệp Nhiên Tiêu ngồi một bên lặng yên nhìn Lâm Tử Mặc bận trước bận sau.
Chuẩn bị xong mọi thứ, lúc Lâm Tử Mặc muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn nhịn không được u oán nói: “Thức ăn của chúng nó ngươi đều đã lo liệu xong, vậy ta ăn cái gì?”
Úi cha một tiếng, Lâm Tử Mặc rõ là đã quên mất phu quân nhà mình.
Y ngượng ngùng gãi gãi đầu: “À, những món này huynh cũng có thể ăn chứ sao.”
Diệp Nhiên Tiêu quan sát đồ trên bàn, ghét bỏ bĩu môi, hừ một tiếng quay đầu đi, vô cùng ngạo kiều.
Lâm Tử Mặc nín cười, vội vàng đuổi theo dụ dỗ nói: “Ta sai rồi ta sai rồi, buổi trưa hôm nay huynh nhịn một chút được không, buổi tối chuẩn bị đồ ngon cho huynh.”
Lúc này mới thoả mãn, Diệp Nhiên Tiêu được Lâm Tử Mặc đẩy về chỗ cũ.
Diệp Hoa cùng Diệp Toàn thức thời dời mắt.
“Mặc Mặc! Mặc Mặc! Chúng ta tới rồi!” Vỗ cánh bay tới, Nhị Béo hét lên.
Lâm Tử Mặc ngẩng đầu, trông thấy mấy trăm con chim bay từ trên cao tới.
Lâm Tử Mặc méo mặt, lặng lẽ tháo hết mấy cái túi lớn này ra, còn dư cái cọng lông á, nhiều chim như vậy không biết đủ không, phải mở thêm hầu bao rồi đây.
Trên trời là chim, dưới đất ngoại trừ nhà hổ cha hổ mẹ, còn vài con chậm rãi đi tới.
Lâm Tử Mặc tập trung nhìn thử, một con mèo quýt ú nu, một con chó trắng lông xù như bông, một con ngựa mini []?! Còn có một con gấu mèo con?!
[] ngựa mini: hay còn gọi ngựa giống nhỏ hoặc ngựa lùn Mỹ là những giống ngựa cở nhỏ được tìm thấy ở châu Âu và Bắc Mỹ. Ngựa mini có xuất xứ từ châu Mỹ. Ngay từ những năm người ta đã nhân giống ngựa nhỏ làm ngựa cảnh ở Châu Âu và Châu Mỹ. (hình bên dưới nhé)
Lâm Tử Mặc thầm nói tục, quả là vật họp theo loài, bốn con đều hệt như Đại Béo và Nhị Béo, tất cả đều mập mạp, tròn vo, xem ra xoa xoa sẽ rất thích.
Chúng chim chào hỏi, bay lên bàn mổ đồ ăn. Lâm Tử Mặc bước lên quan sát bốn thú bạn mới này.
Chú chó toàn thân trắng như tuyết đang ngoe nguẩy đuôi, nhào vào Lâm Tử Mặc, le lưỡi nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào Mặc Mặc, ta tên Bạch Tuyết.”
Màu lông của Bạch Tuyết sáng óng ánh, lông cũng rất sạch sẽ, tính tình lại thân thiện, chắc chắn không phải là chó lang thang.
“Chủ nhân của ngươi là ai vậy?” Lâm Tử Mặc hỏi.
Nhị Béo tranh đáp: “Hắn là chó con nhà Vương đại nương phố tây!”
Lâm Tử Mặc sáng tỏ, khẽ hôn Bạch Tuyết. Mèo quýt khinh bỉ liếc họ, đi ngang qua họ kiếm đồ ăn.
Lâm Tử Mặc: “...”
Ánh mắt Lâm Tử Mặc nhìn sang mèo quýt, chúng chim nhìn thấy mèo quýt đi qua, đều liên tục tháo chạy.
Vẻ mặt mèo quýt thể hiện thiên hạ này là của trẫm, nhảy phốc lên bàn, khoan thai ăn. . . bắp cải trắng.
Mèo nhà mà ăn bắp cải trắng? Thật sự là một con mèo ăn uống rất điều độ, chẳng qua thích ăn bắp cải trắng như thế sao mà mập vậy? Lâm Tử Mặc khó hiểu.
Người ta nói mèo với chim là thiên địch, sao Đại Béo và Nhị Béo còn xem con mèo này là bằng hữu.
Mèo quýt nheo mắt nhỏ, vừa ăn bắp cải trắng, vừa duỗi trảo quơ quào về phía lũ chim.
Dám đoạt bắp cải trắng của bổn mèo đại gia? Đánh ngươi tin không?!
“Con mèo quýt này là mèo hoang sao?” Lâm Tử Mặc hỏi Nhị Béo.
Nhị Béo lắc đầu: “Hắn tên Bàn Bàn (mập mạp)! Là mèo nhà Vinh thịt heo!”
Vinh thịt heo. . . Hèn gì mèo quýt này thích ăn bắp cải trắng như vậy, hóa ra ăn thịt trong nhà chán rồi.
Tục ngữ nói “mười con mèo quýt hết chín con béo, con còn lại đè sập giường”.
Câu này thật không sai, Lâm Tử Mặc cười trộm.
Dường như nghe sau lưng có người nói xấu nó, mèo quýt quay đầu liếc Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc nghiêm mặt, ngựa mini và gấu mèo con đi lên ôm lấy bắp đùi của y, cọ cọ.
“Các ngươi tên gì?” Lâm Tử Mặc xoay người.
“Ta tên là Tiểu Tiểu.” Ngựa mini nói.
Gấu mèo con gãi gãi bụng mình: “Ta tên là Tây Tây.”
“Chúng nó đều có chủ nhân, không phải là thú hoang đâu.” Nhị Béo lại tranh đáp.
Lâm Tử Mặc sờ đầu Tiểu Tiểu và Tây Tây: “Đi ăn gì đi.”
Tiểu Tiểu và Tây Tây vội vàng nhảy nhót, có thể nói hiểu chuyện hơn mèo quýt béo rất nhiều.
Đột nhiên, Lâm Tử Mặc cảm thấy có điểm là lạ nhưng không biết lạ ở đâu.
Nhờ Diệp Nhiên Tiêu nhắc nhở y: “Sao hôm nay Đại Béo chưa tới?”
“Đúng đúng, sao Đại Béo không tới? Bệnh rồi hả?” Lâm Tử Mặc mới nhớ ra Đại Béo, vội hỏi Nhị Béo.
Nhị Béo giơ cánh bụm miệng nhỏ, cười há há, vô cùng bỉ ổi.
Lâm Tử Mặc, Diệp Nhiên Tiêu: “...”
“Nhị Béo, ngươi cười như vậy, nhất định là ngươi bị bỏ xó một góc [] rồi.” Lâm Tử Mặc mắng.
[] nguyên văn là 注孤生 viết tắt của cụm zhù dìng gū dú yì shēng (Nhất định cô độc cả đời) là từ ngữ thịnh hành trên mạng, tương đương với FA (forever alone).
Nhị Béo hừ hừ: “Ta nói cho các ngươi biết, Đại Béo sắp gả. . . Ây da!”
Nhị Béo đang liến thoắng, đột nhiên trên cao xuất hiện một móng vuốt chim, vả vào má trái của Nhị Béo. Nhị Béo bị đá bay.
“Lại nói hưu nói vượn, bản Béo sẽ nhổ hết lông nhà mi!” Đại Béo thu hồi vuốt của mình, thở ra một hơi, đáp xuống.
Lâm Tử Mặc cực kỳ thính tai, nghe rõ rành rành cái từ “lấy: này, nổi máu “bà tám”: “Đại Béo, ngươi sắp gả cho ai vậy?”
Đại Béo lắp bắp, rõ ràng chột dạ: “Ai ai ai. . . Ai sắp gả hả?!”
Lâm Tử Mặc vừa muốn hỏi tiếp, Đại Béo đã xoay cái mông mập đi ăn cơm.
Diệp Nhiên Tiêu và Lâm Tử Mặc liếc nhau, đều rất ngạc nhiên.
“Đại Béo không phải chim thẳng sao?”
Lâm Tử Mặc gật đầu: “Đúng vậy, cho nên mới ly kỳ chứ sao.”
Mèo quýt chiếm đoạt bàn lớn, con chim nào lên cũng đều bị nó một vuốt đá xuống, nhưng khi Đại Béo đi lên giành ăn, mèo quýt lại không hề phản ứng gì.
Ngược lại còn xê qua bên cạnh, tựa như không muốn có dính líu gì với Đại Béo.
Tuyệt đối có biến! Lâm Tử Mặc vừa muốn mang vài cái túi lớn chuyển ra xa mèo quýt cho chúng chim bay đến bên này ăn.
Đột nhiên, Lâm Tử Mặc nghe được một tiếng kêu to.
Diệp Nhiên Tiêu nheo mắt, ngón tay khẽ giật, Diệp Hoa cùng Diệp Toàn lập tức bảo vệ Lâm Tử Mặc ở sau lưng còn Diệp Nhiên Tiêu nắm lấy tay y.
Một con Kim Điêu khổng lồ cao ngạo bay tới, lao xuống đáp trên cỏ.
Kim Điêu là ác điểu to lớn, tính nguy hiểm siêu cao, chẳng lẽ đây cũng là bằng hữu của Đại Béo và Nhị Béo?
Sao ta cảm thấy nó không có ý tốt vậy chứ? Lâm Tử Mặc nuốt nước bọt.
Kim Điêu nhìn một vòng, tựa hồ đang tìm gì đó, đột nhiên mắt nâu sáng rực lên, nhanh chóng bay lên bàn ăn.
Mèo quýt kêu thảm thiết, nhảy xuống bàn, sợ bị ngộ thương.
Lúc này, trên cái bàn to, chỉ còn một mình Đại Béo.
Lâm Tử Mặc còn chưa kịp hô lên, Đại Béo đã bị Kim Điêu ôm lấy.
“Đại Béo!” Lâm Tử Mặc muốn tránh khỏi tay Diệp Nhiên Tiêu đi cứu Đại Béo. Diệp Nhiên Tiêu nhìn ra đầu mối Kim Điêu không có ác ý, trấn an: “Tử Mặc, bình tĩnh một chút, nó không có ý xấu.”
Không những không có ý xấu, mà thiện ý ngút trời được không?!
Kim Điêu ôm lấy Đại Béo. Đại Béo còn đang ngậm thóc, không kịp phản ứng đã bị ấn vào lớp lông vũ dày.
Đại Béo vẫn không quên nhai hết thóc rồi nuốt xuống, sau đó mới giãy dụa: “Ngươi, tên hỗn đản này! Buông bản Béo ra! Buông bản Béo ra!”
Kim Điêu không đoái hoài đến sự giãy dụa của Đại Béo, đôi cánh rụt lại, Đại Béo đã bị kẹp dưới cánh của nó.
Giọng Đại Béo bắt đầu trở nên nặng nề: “Thả ta ra, thả ta ra!”
Vẻ mặt Kim Điêu uy vũ hùng tráng nhưng không vung cánh.
Nguy hiểm đã qua, Diệp Nhiên Tiêu buông Lâm Tử Mặc ra, mỉm cười nói: “Xem ra vị chim Đại Béo phải gả không phải đây thì còn ai.”
Lâm Tử Mặc ho khụ khụ, đi lên định bụng thương lượng với con Kim Điêu này một phen.
“Vị Kim Điêu huynh đệ này, chào nha.” Lâm Tử Mặc tươi cười hòa ái, cực kỳ vô hại.
Kim Điêu liếc nhìn y: “Cô không cùng loài người xưng huynh gọi đệ, mong ngươi tự trọng.”
Lâm Tử Mặc bị nghẹn, sao con hàng này không hữu nghị gì vậy, còn không bằng mèo quýt béo nữa?!
“Kim Điêu đồng chí, trước tiên ngươi có thể thả Đại Béo ra không?” Lâm Tử Mặc sợ Kim Điêu đột nhiên cho y một cú nên cẩn thận nói.
Vuốt Kim Điêu vừa dài vừa thô vừa nhọn như lưỡi dao sắc bén.
Bắt được con mồi thì vuốt Kim Điêu có thể dễ dàng đâm vào bộ vị yếu hại của con mồi, xé rách da thịt, xé vỡ mạch máu, thậm chí vặn gãy cổ con mồi.
Đôi cánh khổng lồ, một cái quạt cánh thôi thì con mồi cũng phải nổ đom đóm mắt một hồi lâu.
Kim Điêu biết rõ sự tồn tại của Lâm Tử Mặc, dù sao nó đã âm thầm theo Đại Béo rất lâu, nắm rõ hành tung của Đại Béo như lòng bàn tay.
Mỗi ngày, Đại Béo hơn phân nửa thời gian đều tới đây, Kim Điêu sao có thể không biết Lâm Tử Mặc.
Nhưng trong mắt Kim Điêu, Lâm Tử Mặc là tình địch số một của nó!
“Ngươi đừng tưởng rằng có thóc là có thể bắt cóc ái phi của cô, từ nay về sau cô sẽ lo cho ái phi một ngày ba bữa, không cần ngươi hao tâm tổn trí.” Kim Điêu nghiêm túc nói.
“Ai muốn bắt cóc con chim béo này trời? Rõ ràng là nó mặt dày mày dạn đến chỗ ta ăn ké đó biết không?” Lâm Tử Mặc không khách sáo, không chừa chút mặt mũi nào cho Đại Béo.
“To gan! Dám nói năng lỗ mãng với ái phi của cô! Có tin cô xé nát ngươi không!”
Lâm Tử Mặc quả thật không tin. Kim Điêu vừa dứt lời cũng cảm thấy dưới cánh mình đau đớn, bị Đại Béo hung hăng cắn một cái.
Kim Điêu vô thức nới lỏng sức lực. Đại Béo nhanh chóng chạy ra ngoài, sà vào trốn trong lòng Lâm Tử Mặc, vùi đầu, nhô cái mông ra ngoài.
“Đại Béo, tại sao ngươi biết nó?” Lông nào của Kim Điêu cũng dài mấy lần Đại Béo, hình thể khác nhau mà sao một chim một điêu sao có thể “thông đồng” cùng một chỗ vậy.
Đại Béo uốn a uốn éo cái mông, rất không muốn trả lời câu hỏi này.
Kim Điêu nhớ chim yêu của mình, vì vậy lừa gạt nói: “Ái phi, cô đi bắt sâu cho ngươi ăn được không?”
“Không thèm!” Đại Béo rống giận.
“Thóc ngon ngào ngạt thì sao?”
“Ở đây cũng có, không thèm!”
“Nhưng cô biết rõ một chỗ, chỗ đó đều là thóc mới thu hoạch, mỹ vị mới lạ, còn có mùi gạo thơm ngát!”
Đại Béo không lên tiếng, ý chí rõ là đã lung lay.
Kim Điêu tiếp tục dụ dỗ: “Gạo mới óng ánh to tròn, dinh dính giòn giòn, còn. . .”
“Chuẩn! Ở đâu nhanh mang ta đi!” Đại Béo sợ thóc mới của mình bị ăn hết, cuống quít gật đầu.
Kim Điêu nâng Đại Béo vào lồng ngực mình, vuốt ve lông mao trên đầu Đại Béo vì gật nhanh mà rối loạn: “Cô đưa ái phi đi!”
Đại Béo xoay người bay lên lưng Kim Điêu, khí thế mười phần, ngang ngược nói: “Tiểu Kim Tử, xuất phát!”
Kim Điêu không dám không tuân, vui mừng cõng ái phi nó bay mất.
Nhị Béo thương tâm nhào vào lòng Lâm Tử Mặc: “Đại Béo không cần ta nữa a hu hu ~ “
Đừng nói Nhị Béo, mà ngay cả Lâm Tử Mặc cũng nhất thời khó thể tiếp nhận, chim béo nhà mình cất công nuôi dưỡng bấy lâu tại sao lại bị một con Kim Điêu hốt mất rồi?
Lúc Kim Điêu đưa theo Đại Béo bay qua cửa sân, Đại Béo chú ý tới cách cửa ra vào không xa có một người đang đứng, nhưng dung lượng não ít ỏi như Đại Béo sao có thể nghĩ nhiều nên không đếm xỉa mà bay đi mất.
Ngoài cửa, người đó cất bước tới gần cửa ra vào, rồi dừng lại cách cửa hai thước.
Trên người nam nhân đầy vẻ tối tăm, mặt đeo một mặt nạ bằng bạc, ngoài trừ môi thì tất cả đã bị che khuất.
Tập tin gởi kèm: