Cố Thâm vừa mới bước chân vào khách điếm, góc áo phía sau đã bị người kéo lại.
Hắn quay đầu nhìn lại, đứa nhỏ lúc trước mới chạy đi mất giờ lại đang kéo áo hắn.
"Chuyện gì?" Cố Thâm hoài nghi nó có việc muốn nhờ cậy mình.
Đứa nhỏ nắm lấy góc áo bị trượt, hắn vội vã kéo dậy.
Cố Thâm không nhìn thấy, một con quỷ nhỏ đang bám vào áo treo trước ngực đứa nhỏ, nó còn phải đỡ lấy đệ đệ.
"Ta, ta..." Đứa nhỏ cà lăm: "Tìm nương!"
Nhóm tiểu quỷ cùng kêu lên hưởng ứng: "Tìm nương! Tìm nương!"
"Lão tử cũng đang tìm nương." Cố Thâm ôm cánh tay, lộ ra vẻ mặt hung ác.
Đứa nhỏ hai mắt sáng người, đi khập khiễng túm chặt Cố Thâm: "Chúng ta, chúng ta cũng đang tìm nương!"
Cố Thâm nói: "Nương ngươi cũng không phải nương ta, mọi người phải tự tìm nương của mình."
Đứa nhỏ vui vẻ nói: "Đều là nương!"
Cố Thâm cảm thấy đứa nhỏ này không chỉ miệng nói lắp, đến đầu cũng có điểm trì độn.
Hắn trái lại ngữ khí chậm lại: "Ngươi tên là gì?"
"Khoai Lang." Đứa nhỏ nói: "Nương ta thích ăn."
"Tiện danh dễ nuôi." Cố Thâm xoa đầu nó: "Tự đi chơi đi, ta nghỉ ngơi rồi còn phải gấp rút lên đường."
Khoai Lang dùng sức gật đầu, bọn đệ đệ cũng cùng dùng sức gật đầu.
Nó tiến lên một bước, đuổi theo Cố Thâm bước vào trong khách điếm.
Khách điếm trước là hầu tinh, chỗ này lại là heo tinh.
Chưởng quỹ mập đến không thể bước vào trong, đang ngồi xổm ở bên ngoài quầy "Thở phì phò thở phì phò" mà liếm cái đĩa.
Chu chưởng quỹ thấy con chuột Khoai Lang cùng với nhóm tiểu quỷ, vội vàng vẫy cái đĩa xua đuổi: "Đi đi đi! Đi nơi khác mà kiếm ăn!" Gã dùng tay áo vội vàng lau miệng, mắt nhỏ liếc Cố Thâm, cười hì hì: "Khách nhân mời vào trong!"
Bọn đệ đệ đứa này tiếp đứa kia mà nhảy xuống đất, chui qua bàn chạy đến bên chân Cố Thâm.
Cố Thâm không hề hay biết, Khoai Lang cũng chui qua muốn kéo Cố Thâm, lại bị Chu chưởng quỹ xách lên.
Nó không dám giãy dụa, hai tay buông xuống trước ngực, đầu rụt lại.
"Tiểu tử ngươi có ý đồ gì, ta liếc một cái đã nhìn ra được! Cũng muốn được ăn thịt có phải không? Không có cửa đâu! Mấy trăm năm mới gặp được thứ tươi ngon, giờ mà giết thì có thể bán được với giá tốt, ngươi cút đi gặm bùn đi!" Chu chưởng quỹ động động cái mũi to tướng, khịt khịt ngửi một cái, ném Khoai Lang xuống đất, đá một cước: "Mang theo đám tiểu quỷ kia cút đi! Bằng không đêm nay liền bắt các ngươi làm món khai yến chiêu đãi người!"
Khoai Lang rơi xuống đất lộn một cái, hướng về phía Chu chưởng quỹ nhanh nhẹn mà tê một tiếng, nhắm thẳng đống thịt trên đùi gã mà đá lại một cước, quay người liền nhảy lên tiến vào đại sảnh.
Chu chưởng quỹ hắc một tiếng, nâng cái bụng dịch chuyển, mắng: "Con chuột chết tiệt mẹ nó lá gan cũng lớn lắm!"
Khoai Lang trở mình va vào tiểu nhị, cùng với nữ yêu tinh đi từ trên thang lầu xuống lăn thành một đoàn.
Nó dẫm lên lưng người ta, bổ nhào về phía Cố Thâm.
Nữ yêu tinh bị dẫm đau đến kêu ra tiếng, thắt lưng mỏng như tờ giấy, lõm xuống hơn nửa ngày mới từ từ trở về bình thường.
"Tiểu tử chết tiệt!" Nữ yêu tinh giọng the thé: "Lão nương không cắn..."
Cố Thâm đỡ đao, hừ lạnh một tiếng.
Nữ yêu tinh nhất thời ủy khuất chớp chớp mắt, chống nạnh đứng dậy, nói: "Ai u, đau chết người ta."
Cố Thâm nhấc Khoai Lang lên, nói: "Vẫn còn đi theo lão tử làm gì?"
"Chúng ta cùng nhau đi tìm nương." Khoai Lang mừng rỡ ôm lấy tay Cố Thâm.
Nhóm bím tóc đuôi sam đi theo cũng ôm lấy tay Cố Thâm mà ồn ào, kêu: "Cùng đi tìm nương!"
Cố Thâm chỉ thấy cánh tay trầm xuống, tiểu tử này chỉ trong chớp mắt mà đã biến nặng.
Hắn nghi ngờ mà cảm thấy sai sai, liền nói với Khoai Lang: "Không được! Nương ngươi cũng không phải nương của lão tử, việc này làm sao có thể cùng nhau tìm được."
Khoai Lang không hiểu: "Không phải đều là nương sao?"
Cố Thâm hơi khựng lại, phát giác nó căn bản không rõ ràng Nương là bất đồng, nó một lòng cho rằng Nương của tất cả mọi người đều là một người.
Tiểu tử này quả nhiên là tiểu tử ngốc.
Cố Thâm hất tay không được, đến đánh chửi cũng không xong, nhất thời cảm thấy khó xử.
"Nhà ngươi ở nơi nào? Thất lạc bao lâu rồi?"
Khoai Lang kéo theo đám tiểu quỷ cùng Cố Thâm đi vào trong phòng, nó còn không cao bằng cái bàn, quần áo trên người rách rưới, lộ ra bả vai vừa gầy vừa bẩn.
Nó vui mừng phấn khởi mà đỏ cả mặt, lớn tiếng trả lời: "Ở, ở dưới sườn núi! Không nhớ rõ bị lạc từ bao giờ, chỉ chớp mắt liền, liền không tìm thấy nương đâu." Nó sợ Cố Thâm không hiểu, lại nói thêm một câu: "Nương nói nàng đi tìm thần tiên."
Cố Thâm dời băng ghế cho Khoai Lang ngồi xuống, Khoai Lang đứng ngồi không yên, hoảng đến muốn thò đuôi ra luôn rồi.
Nhưng nó không dám vội vàng khinh suất trước mặt thần tiên, chỉ đành chịu đựng.
Bọn đệ đệ đều chen chúc sau lưng nó, một loạt bím tóc vểnh lên nhìn Cố Thâm.
Cố Thâm từ trong lồng ngực móc ra một cái bánh bao thịt bò, bảo Khoai Lang ăn trước đã.
Khoai Lang nâng bánh, ngửi một hồi lâu, nhồm nhoàm mà vùi đầu vào gặm nhấm.
Nhóm tiểu dã quỷ lúc này đều yên tĩnh mà nhìn, từng đứa từng đứa nằm nhoài bên người Khoai Lang.
"Khắp thiên hạ này chỗ nào mà chẳng có sườn núi." Cố Thâm nói: "Ngươi làm sao mà tìm được."
"Không tìm nhà." Hai bên má Khoai Lang phồng lên, nói: "Tìm nương!"
"Nương ngươi chỉ để lại câu nói đó sao?"
Khoai Lang gật đầu, nói: "Nương còn nói không cho chúng ta đi ra ngoài, bên ngoài có người bắt cóc." Nó chùi miệng, "Nhưng mà chúng ta đói quá, nương, nương lại không trở về."
Cố Thâm không giận mà uy: "Lẽ nào lại như vậy! Ban ngày ban mặt bọn chúng còn dám trắng trợn bắt cóc trẻ con hay sao? Ngươi có nhớ đến là kẻ nào, đợi lão tử tìm được bọn chúng, trói chúng lại đưa đến nha phủ!"
"Muốn bắt chúng ta bán lấy tiền." Tiểu dã quỷ ầm ĩ lên: "Bán lấy tiền!"
"Nhưng mà chưa kịp bán." Một con khác mút ngón tay, vắt óc tìm từ: "Sợ bị, bị nha phủ bắt, liền, liền..."
Khoai Lang nói: "Nha phủ không bắt." Nó không nghĩ ra đành gãi gãi đầu: "Nha phủ nói bọn họ, bọn họ là lương dân vô tội."
"Đánh rắm." Cố Thâm kiềm ném lửa giận, "Không biết là phủ nha nơi nào làm việc qua loa! Ngươi nếu nói chúng ta, chắc hẳn là vẫn còn huynh đệ tỷ muội?"
Khoai Lang không chút nghĩ ngợi trả lời: "Chúng ta cùng đi tìm nương, chính là huynh đệ."
Cố Thâm lại hỏi: "Vậy bây giờ bọn họ đang ở đâu?"
Khoai Lang kỳ quái liếc nhìn chung quanh, nói: "Đều, đều ở cả đây."
Cố Thâm đột nhiên im lặng, hắn hít một tiếng, ấn lấy gáy của Khoai Lang xoa bóp một trận.
"Thôi." Cố Thâm nói: "Đi cùng lão tử cũng được."
Chu chưởng quỹ thở không ra hơi, vuốt bụng, tập trung tinh thần mà gảy bàn tính, trong miệng lẩm bẩm: "Lỗ tai giòn, năm mươi kim đi, ai, gần đây đều có tiền, nâng giá chút cũng đúng.
Con ngươi hữu thần, không cần lăn dầu, lúc này mà móc lấy, dùng với bông cải, nhìn đẹp mắt, một viên ba trăm kim.
Tuổi không còn nhỏ, nhưng bộ dạng tháo vát, nên không chút mỡ thừa, thân hình khỏe mạnh.
Nếu mà không nặng, thì thử tính xem.
Một bàn..."
Trên sổ sách đột nhiên có chuỗi kim châu xoay vòng, hạt châu rơi xuống như hạt mưa, Chu chưởng quỹ cười càng lớn, chân càng cong hơn.
Gã yêu thích không buông tay đống kim châu, dùng biểu cảm hòa nhã, ngữ khí ôn nhu nói: "Khách quan, mời vào trong, mời vào trong!"
Chu chưởng quỹ ngẩng đầu nhìn mặt khách, cổ họng lập tức như bị bóp ra một tiếng thét ngắn ngủi.
Ngực gã đập bình bịch, hai tay nâng má, càng nhu hòa mà nói: "Trước đây chưa, chưa từng gặp ngài..."
Thương Tễ dựa vào quầy, cười nói: "Mới tới, chỗ này cũng lớn thật a."
Chu chưởng quỹ xấu hổ mà đẩy bàn tính: "Lớn, đặc biệt lớn đấy! Khách quan ngài..." Gã không dám nhìn thẳng Thương Tễ, "Ngài sinh đến hảo a, khuôn mặt này có thể là do ai sinh ra vậy? Làm sao có thể anh tuấn như vậy."
Thương Tễ nói: "Tự lớn lên."
Chu chưởng quỹ muốn gạt luôn cái quầy ra, cái eo bị kẹt lại.
Gã hoảng hốt co người lại.
Muốn tự mình mang Thương Tễ lên lầu.
Thương Tễ lại ra hiệu không vội, vứt kim châu hỏi: "Vừa mới nghe ngươi nói chuyện, ban đêm có bảo bối gì không?"
"Có!Có".
Chu chưởng quỹ đỏ mặt, gã lau mồ hôi, nói: "Đến một người! Cũng đủ để mở tiểu yến, ngài nếu thích cái này, ta sẽ gấp rút chuẩn bị cho ngài một chỗ!"
"Đa tạ" Thương Tễ lại vung ra một viên kim châu: "Nhưng ta muốn hai chỗ."
Chiết phiến nâng lên, Tịnh Lâm từ sau lưng Thương Tễ đi ra.
Thần sắc y lãnh đạm, như có như không mà liếc mắt nhìn Chu chưởng quỹ một cái.
Chu chưởng quỹ lông tơ dựng đứng lên, trong phút chốc lén nhìn cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Gã vốn muốn víu vào Thương Tễ lại ngượng ngùng thu tay về, không chỗ đặt mà xoa xoa trên người.
"Dễ bàn, dễ bàn." Chu chưởng quỹ mặt béo trắng giả tạo, "Hai vị mời đi lên lầu."
Đợi hai người đi lên cầu thang, Chu chưởng quỹ còn đang bị kẹt ở phía dưới mồ hôi lạnh chảy không ngừng.
Tiểu nhị muốn kéo gã ra, nhưng gã lại như một đống thí ngồi trên mặt đất, gã móc khăn ra há miệng run rẩy lau mồ hôi, phất tay với tiểu nhị.
"Đi! Nhanh đi!" Chu chưởng quỹ nói: "Bảo bọn chúng cất giấu cẩn thận, ta lo lắng hai người này lai giả bất thiện."
Lúc lên lầu Thương Tễ kề sát phía sau Tịnh Lâm, hắn giống như lơ đãng hỏi: "Ngươi hù dọa hắn làm cái gì?"
Tịnh Lâm đi lên mười bậc: "Hả?"
"Ta còn muốn hỏi một câu." Thương Tễ chân dài một bước đi hai bậc.
"Trong lòng gã có quỷ." Tịnh Lâm nói: "Tự nhiên phải sợ."
"Có quỷ cũng không hiếm lạ." Thương Tễ nói: "Lạ chính là nơi đây đâu đâu cũng có quỷ.
Ta vừa mới thấy phố xá ở đây nghiêm cẩn chặt chẽ, giống như người ở thành trấn, liền cảm thấy kỳ quái."
Người xem trọng việc phân chia thành ba bảy loại, phố xá phòng ốc phân chia ngay ngắn, không có chỗ nào khác biệt quá giới hạn.
Mà yêu quái nào có nhiều quy củ như vậy, Minh Nguyệt Lâu nằm cạnh ngôi nhà tranh cũng như là chuyện thường tình, quản cái gì mà cao thấp sang hèn.
Bởi vì quá gò bó trong lễ nghi, ngược lại làm cho Thương Tễ sinh ra chút cảm giác quái dị.
"Thành là thành của người." Tịnh Lâm đóng cửa, "Ở lại là yêu quái."
Vậy người cả một thành đi đâu rồi?
Thương Tễ dời chân, nói: "Chôn rồi?"
Tịnh Lâm hơi suy tư: "Bất luận là chôn hay là ăn, thành một vong hồn đừng nói hoàng tuyền, chỉ dựa vào Phân giới ty phía bắc cũng sẽ phát giác ra được.
Mặc dù Phân giới ty chưa từng quản, nhưng nơi đây có thần tiên chấp chưởng cũng nên có công văn báo cáo.
Yêu quái ăn thịt người theo luật đáng chém, một khi Cửu Thiên cảnh phát hiện, yêu quái cả thành này một tên cũng không sống nổi.
"Chẳng trách." Thương Tễ thả lỏng mà ngồi xuống ghế dựa, ngửa ra sau, "Ngươi ta vừa vào thành đã bị nhìn chằm chằm, bọn chúng không phải muốn ăn, mà là muốn giết người diệt khẩu."
"Cố Thâm sẽ không tự dưng mà đến đây." Tịnh Lâm nói: "Trong này nhất định có duyên cớ."
"So với Cố Thâm." Thương Tễ vén ống tay áo lên, nhìn chằm chằm vào chỗ vừa bị Chu chưởng quỹ sờ qua, "Hắn dám để lại dấu ấn trên người ta."
Tịnh Lâm lướt hai ngón tay qua, vảy của Thương Tễ ẩn hiện.
Tịnh Lâm đột nhiên nghiêng đầu đi, ngón tay dán vào vảy Thương Tễ sờ soạng.
"Ngươi." Tịnh Lâm giữa chân mày hơi nhíu, lại không nói ra.
Màu sắc của vảy cá chép gấm hơi trầm xuống, không giống như lúc đầu kim hồng gây chú ý.
Theo tu vi Thương Tễ dần tăng, Tịnh Lâm ngẫu nhiên sờ đến cảm giác không giống vảy cá.
Cái vảy này tạo cảm giác cứng cáp kiên cường không giống với trước đây, lại giống như là y đã từng chạm vào rồi.
Thương Tễ nắm đầu ngón tay y, trong con ngươi lập lòe: "Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy, là muốn làm gì?"
"Muốn nấu canh." Tịnh Lâm thu tay lại.
Thương Tễ ngược lại duỗi dài hai chân, tà tính nói: "Nồi uyên ương, muốn cùng ta tắm rửa sao?"
"Được." Ánh mắt Tịnh Lâm ước chừng hắn, "Xuống nước róc vảy, ta động thủ ngươi chính mình đến."
Thương Tễ kéo ống tay áo xuống, mắng: "Đáng ghét.".