Tịnh Lâm cả đêm khó ngủ, giấc ngủ mang đến mộng cảnh, mộng cảnh lại mang đến quá khứ.
Y không muốn nằm mơ, cũng không muốn nhớ về quá khứ, cho nên chỉ nhắm mắt nằm đấy.
Lúc y tỉnh lại là ở một nơi nghèo rớt mồng tơi, cái gì cũng không còn.
Lúc mới đầu tỉnh dậy trong phút chốc, thân thể đau buốt không đáng nhắc tới, Linh Hải vỡ vụn mới là căn nguyên gây nên thống khổ.
Linh Hải nát tan thành từng mảnh vụn, những mảnh vụn sắc nhọn này kẹt lại ở khắp nơi trong tâm trí, đâm vào hồn phách đau đớn.
Sau khi Tịnh Lâm đã có thể cử động, lại thường xuyên khoác áo choàng ngồi bất động.
Y không tìm được lý do để tiếp tục, nhưng cũng không tìm được lý do để kết thúc.
Một giấc chiêm bao mới tỉnh, hết thảy những việc trước kia đều phủ lên một tầng bụi bặm cách một lớp sương mù, xuân qua thu lại đến, đau đớn cũng dần bình ổn, thân thể cũng khôi phục lại như bình thường.
Chỉ là y đã đánh mất kiếm, không chỉ có hai tay trống trơn, đến ngay cả tâm cũng là một khoảng trống rỗng.
Linh Hải bị tổn hại, bổn tướng lại vô tung vô ảnh.
Yết Tuyền kiếm đã theo hắn nửa cuộc đời cuối cùng cũng phải phân ly, sau cùng đến một đoạn kiếm cũng tìm không được.
Tịnh Lâm từng có một ý nghĩ, đó là chết ở trong rừng núi, chôn bên cạnh Yết Tuyền kiếm.
Đáng tiếc bây giờ y đang đứng ở trong gió, ngoại trừ bả vai khoác áo choàng, cái gì cũng không cầm được.
Cho đến khi vại sứ trắng văng bọt nước tung tóe, dư ra một con cá chép gấm đang nhảy nhót tưng bừng.
Đầu ngón tay Tịnh Lâm chạm đến vảy của nó, con vật tràn đầy sức sống bơi lội giữa ngón tay y.
Bọn họ ở nơi này như là cộng sinh với nhau, ỷ lại lẫn nhau.
Chính giữa lúc Tịnh Lâm đang ngây người, lại thấy cá chép gấm hóa thành một đứa trẻ.
Đứa trẻ trắng trẻo mập mạp nắm lấy tay áo y, ngay sau đó lại tức tốc hóa thành một thiếu niên lang, giữa chân mày là vẻ ngông cuồng ngạo mạn không thể áp chế, sau đó lại biến thành một hắc y nam nhân so với mình càng cao lớn hơn.
"Ngươi còn muốn chạy đi đâu?" đôi mắt Thương Tễ phủ đầy sương giá, ép buộc nói: "Ngươi không được chạy đi đâu, ngươi phải vĩnh viễn nằm trong lòng bàn tay ta!"
Một cái tay khác của Tịnh Lâm vỗ nhẹ mặt hắn, cuối cùng lại xoa nhẹ.
Đầu ngón tay y lần mò bên tóc mai Thương Tễ, như là không nghĩ ra người này lại từ đâu chui ra, cảm giác giống như đã từng quen biết, nhất định phải tìm hiểu cho rõ.
Y lần thêm một tấc, Thương Tễ lại kéo y lại gần thêm một phần, Tịnh Lâm từ từ hít thở không thông, y nắm lấy một lọn tóc của Thương Tễ, ý bảo hắn mau buông ra.
Nhưng Thương Tễ chỉ nhìn thẳng vào y, kéo ngón tay y đến bên môi, nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn ẩm ướt nóng bỏng.
"Cho ta ăn ngươi nhé." Thương Tễ lộ ra vẻ oan ức giảo hoạt, "Có được hay không?"
Tịnh Lâm chưa bao giờ cảm thấy nóng như vậy, y kinh ngạc nhìn Thương Tễ hôn lên đầu ngón tay y, cảm giác vi diệu lại kỳ quái.
Y khẽ nhếch môi, có điểm sợ hãi mà lắc đầu.
Bàn tay Thương Tễ xoa xoa sau đầu Tịnh Lâm, giống như đối với trẻ con, cũng không lùi bước mà ép sát vào y, cùng y môi răng gắn bó chặt chẽ.
Trong thời điểm kiều diễm dấp dính này, Tịnh Lâm khẽ thở dốc, hai mắt mông lung.
Tịnh Lâm bỗng nhiên mở to mắt, thở gấp không ngừng còn cảm thấy nóng bức.
Y nghiêng đầu, quả nhiên thấy Thương Tễ đang chống đầu mà nhìn y.
Đêm còn chưa qua, trong thuyền tối tăm mù mịt.
Con ngươi Thương Tễ thờ ơ mà rời đi nơi khác.
Tịnh Lâm miệng khô lưỡi khô, cảm thấy giữa môi vừa mới chạm qua cái gì đó ôn nhuận, vẫn còn sót lại chút nhiệt độ.
Y gần như không phân biệt được cảnh tượng trong mơ, không tự chủ được nâng tay lên che mặt, quay người đối diện với bức tường bình tĩnh trong chốc lát.
Thương Tễ coi như không nhìn thấy, nói: "Sở Luân suốt đêm đi về hướng tây, muốn lên kinh phục mệnh.
Ta cảm nhận được nhân khí trên chiếc chén hắn lưu lại, chắc là một con tiểu yêu."
Tịnh Lâm trải gối ra, thời điểm muốn mở miệng y thậm chí còn cảm thấy được khí tức còn lại của Thương Tễ triền miên giữa răng môi khi ở trong mộng.
Y nhắm mắt lại, yên tĩnh trong chốc lát, lúc lại mở mắt ra vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại.
"Là một con Bút Yêu." Tịnh Lâm nói: "Hắn nhận ra ta."
"Lâm Tùng Quân chuyên trảm yêu trừ ma." Thương Tễ nằm ngang, "Hèn gì hắn lại muốn chạy.
Bất quá nghe người ta nói kẻ này có chút thú vị, bọn họ đối với vị Sở Luân này, chỉ có một lời nhận xét."
"Cái gì."
"Như là hai người khác nhau." Thương Tễ đáp.
Như là hai người khác nhau?
" Sở Luân quả thực là người phàm, hắn sinh ra ở một thôn nhỏ ở phía đông, gia cảnh bần hàn, cha mẹ lại lần lượt qua đời, chỉ dựa vào tiếp tế của gia tộc họ hàng mới có thể tiếp tục đi học.
người này bẩm sinh thể nhược, chỉ cần đi đứng cũng mắc bệnh được, nhưng lại đọc sách giỏi.
Hắn mười hai tuổi tài năng thơ phú đã vang danh ở vùng nông thôn, tri phủ Đông thôn nhiều lần tiến cử hiền tài, mười chín tuổi hắn vào kinh, chỉ là hai lần thi không trúng.
Sau khi về nhà liền khắc khổ ôn luyện, lần này đoạt được ngôi vị đầu bảng cũng coi như được toại nguyện.
Mà kể từ khi lần thứ ba hắn vào kinh đi thi đến khi thi lên, lại có người nói tính tình hắn đại biến."
Tịnh Lâm nói: "Nói như thế nào?"
"Không biết." Thương Tễ vừa nói vừa nhắm chặt hai mắt lại, "Trên đường không tiện điều tra tỉ mỉ, nhưng trong kinh tất có người làm rõ được chuyện này."
Dứt lời liền tựa như đã ngủ say, không lên tiếng nữa.
Tịnh Lâm lại nhìn thẳng vào vách tường trước mặt, trầm mặc đến tận khi trời sáng.
Kinh thành tọa lạc ở phía tây, thuận theo đường sông đi lên khoảng nửa tháng là đến nơi.
Sau khi dưỡng khỏi bệnh từ trung độ đi về phía tây, phân giới ty từ từ dày đặc, đủ các loại thần tiên phụ trách đất phong gần sát nhau, tiểu yêu thậm chí còn không thể đi vào được kết giới.
Tịnh Lâm với Thương Tễ tuy rằng vẫn còn trong tình trạng căng thẳng, nhưng cũng không gây trở ngại đến việc y chỉ điểm Thương Tễ vận dụng linh khí.
Nửa tháng ngắn ngủi, Thương Tễ còn chưa hoàn toàn hiểu được sự ảo diệu huyền bí trong đó, thì thuyền đã cập bờ.
Thời điểm Tịnh Lâm rời thuyền, chính là lúc trời nóng bức nhất.
Kinh đô rộng lớn người từ khắp bốn phương tám hướng đều tề tựu về đây, phố xá trật tự ngăn nắp, phồn hoa ở khắp mọi nơi.
Con thuyền khách này so với những con thuyền rồng cao chót vót trong bến cảng trông thật là nhỏ bé, thuyền đi trên sông tới lui có thứ tự, tiếng người nói chuyện ầm ĩ.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhìn đến tận cùng, khắp nơi đều là minh lâu gác cao, còn nhìn thấy cả cung điện sừng sững rộng lớn.
Thương Tễ cười ra tiếng, hắn nhìn quanh bốn phía, chỉ cảm thấy cái gọi là Cửu Thiên thần cung bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi, làm sao có thể so được với nhân gian phồn hoa náo nhiệt được chứ.
Nhóm man nhân qua lại đầy trong thành, tay mang vòng vàng, chân đeo chuông bạc leng keng, lúc bước qua còn có thể nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh.
Dọc đường đi qua những chỗ có người đang thổi sáo, những man nhân đó lại nhảy vào cùng khiêu vũ, đủ loại sa mỏng bay phấp phới trong không trung.
Vạn tuế sơn trải dài xung quanh, bao bọc vào lòng giữ lấy sự yên bình cho thiên triều, bởi thế mà trong thiên địa vẫn có một vị là Cửu Thiên Sanh Nhạc nữ thần chấp chưởng.
Nàng thọ cùng trời đất, dung hòa vào cùng với thiên địa, không nơi nào là không có bóng dáng nàng, nhưng lại không thể nhìn thấy được nàng.
Ngày mà Quân phụ Cửu Thiên quân mở ra một thời kỳ mới cho tam giới, thần nữ Sanh Nhạc mặc dù vẫn luôn không có tung tích, nhưng Quân phụ lại vẫn để một danh bài, tôn về dưới trướng làm khách.
Cho dù là Tịnh Lâm, cũng chưa từng gặp được nàng.
Hai người tìm một khách điếm nghỉ chân, không khéo lại là nơi của yêu quái.
Chỉ là không giống với những nơi khác, yêu quái bên trong kinh đô đều là thông thiên đại yêu.
Thương Tễ bước qua bậc cửa đi vào, liền thấy một chiếc quạt lông vũ đang phe phẩy gẩy bàn tính.
Bàn tính kia nạm châu khảm ngọc, đá quý khảm đầy ở hai bên, đúng là quý khí trùng thiên.
Lão bản nương kiêu căng mà ngồi, nhẫn bạch ngọc đeo đầy trên ngón tay, mỗi cái đều lớn như trứng bồ câu.
Chỉ thấy nàng mặc hoa phục vẻ ung dung, bên chân là một con cửu vĩ hồ đang khẽ vung vẩy cái đuôi.
Thương Tễ đã từng gặp qua yêu hồ, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cửu vĩ yêu hồ.
Ngón tay mảnh dẻ của lão bản nương khẽ phe phẩy quạt, lộ ra một đôi mắt xinh đẹp nhìn hai người đến, lười nhác nói: "Phòng hảo hạng năm mươi kim, khách điếm giá cao không mặc cả, trả được tiền thì tùy quân chọn phòng, không trả được thì mời đi chỗ khác, nơi đây không tiếp đón quỷ nghèo."
Hai đầu ngón tay Thương Tễ một đường tung ra, kim châu cùng bảo thạch "lách cách" rơi xuống, trên mặt quầy vẽ nên một đường dài những sắc màu lung linh rực rỡ.
Lão bản nương cũng không thèm ngó tới, quạt lông vũ hạ xuống một nửa, trái lại đánh giá Thương Tễ nói: "Mặt mày sáng sủa, đuôi mắt ngậm nhuệ khí.
Bộ dáng rất được, trong yêu giới kẻ có dung mạo như này cực kỳ nổi danh.
Không cần vội trả tiền, chỉ cần đem khuôn mặt này trưng ra bên ngoài, tỷ tỷ có thể giúp ngươi ở kinh đô này tha hồ mà chơi đùa.
Cái gì mà thư sinh trắng trẻo văn nhã cũng chẳng có gì hiếm lạ, kiểu như ngươi này...Nàng ta nửa cân nhắc suy tính, chợt thò người ra: "Dưới chân ngươi nhìn rất giống Bắc Thương đế."
Thương Tễ lại chẳng biết "Bắc Thương đế" là người phương nào, nhưng Tịnh Lâm lại khẽ nhíu lông mày, nhìn về phía lão bản nương.
Lão bản nương khẽ hừ một tiếng: "Vận số của ngươi khá tốt đấy, ta cũng rất ngưỡng mộ vị Bắc Thương đế kia, cho phép ngươi được ăn chùa uống chùa.
Tự lên mà chọn phòng đi."
Dứt lời cũng không thèm để ý đến nữa, lại phe phẩy quạt, buông rèm xuống chơi trù bài.
Tiểu hồ ly bưng chậu nước hầu hạ ở một bên, lỗ tai rung rung, cái đuôi lay động, tiểu hồ ly không đi giày móng vuốt nhẹ nhàng đạp trên thảm len hồng, nhưng lại có một khuôn mặt phấn má đào, con ngươi quả mơ lanh lợi.
Nó vén rèm hành lễ, nói: "Kính xin hai vị công tử đi theo ta."
Thương Tễ đi theo nó, cầu thang rộng rãi, khắp nơi trang hoàng bày biện đều là đồ quý giá đẹp đẽ.
Hắn hơi bước chậm lại, sóng vai cùng Tịnh Lâm.
Tịnh Lâm nhẹ giọng nói: "Trước khi lập Cửu Thiên cảnh, Thương Long cùng Phượng Hoàng đều chiếm giữ tại phương bắc.
Sau đó Phượng Hoàng xuôi nam, cùng Cửu Thiên cảnh hợp lực tru ma, chỉ có Thương Long ở phía bắc không theo, dưới trướng đại yêu nhiều vô kể, tôn xưng làm "Thương đế".
Sau Thương Long, danh xưng "Thương đế" nhiều lần rơi vào trong tay tiểu yêu, vì vậy liền thêm một chữ "Bắc" dùng để tôn vinh."
"Chết thì cũng chết rồi." Thương Tễ nói: "Danh hiệu đưa cho người khác chơi cũng được chứ sao?"
Tịnh Lâm nói: "Không được."
Thương Tễ liếc mắt nhìn Tịnh Lâm: "Việc này thần tiên cũng quản sao?"
Tịnh Lâm bước mấy bước trên bậc thang, hơi ngừng lại nói: "Thần tiên không quản."
Thương Tễ hỏi: "Con rồng kia có quan hệ gì với ngươi? Bằng hữu của Lê Vanh à?"
Tịnh Lâm đã đứng trước cửa phòng, tiểu hồ ly đẩy cửa cung nghênh, y lại ngây người trong phút chốc, Thương Tễ ở phía sau dùng lồng ngực đẩy y vào cửa, tiểu hồ ly liền đóng cửa lui ra.
Tịnh Lâm nói: "Hắn không có quan hệ gì với ta, cũng không phải là bằng hữu của Lê Vanh."
Thương Tễ "ồ" một tiếng, cũng không tiếp tục truy hỏi.
Hắn từ phía sau Tịnh Lâm đi lên, tự rót trà vào chén.
Sau một hồi, lại nghe thấy tiếng con tiểu hồ ly đứng trước cửa, vui vẻ nói: "Ôn tuyền ở bắc đình đã chuẩn bị rượu nhạt, nếu hai vị công tử có hứng thú, bất cứ lúc nào cũng có thể đến đó tiêu khiển."
Trong phòng yên tĩnh, giây lát sau Thương Tễ mở cửa ra, xuống lầu dạo chơi.
Thời điểm trước khi đi hắn ném kim châu vào cho tiểu hồ ly, nói: "Ngươi tới dẫn đường cho ta, chỗ còn lại ở lại đây hầu hạ, y sẽ đi sau."
Một con tiểu hồ ly nhận lấy kim châu, đi cùng với Thương Tễ.
Sau một lúc lâu, quả nhiên thấy Tịnh Lâm thay y phục đi ra, chuẩn bị đi tắm rửa.
Con tiểu hồ ly gọi là Hỉ Ngôn, năm nay bất quá vừa mới trăm tuổi, vẫn luôn được lão bản nương nuôi bên người, vì vậy đối với chốn ăn chơi trong kinh cái gì cũng biết.
Thương Tễ ra tay hào phóng, dung mạo anh tuấn, lại còn xử sự phóng khoáng, thường xuyên qua lại, Hỉ Ngôn liền "Đại ca" trước "Đại ca" sau đi chơi cùng với hắn, buông bỏ phòng bị.
Thương Tễ lơ đễnh hỏi: "Vừa nãy mới nghe lão bản nương nhắc đến "Bắc Thương đế", vị Bắc Thương đế này là người như thế nào vậy?"
"Đai ca không biết à?" Hỉ Ngôn thấp hơn Thương Tễ rất nhiều, xách hàng hóa đi theo phía sau, gật gù mà nói: "Việc này cũng khó trách, đại ca tất nhiên là người sống ở phía đông, chuyên tâm tu luyện, không màng thế sự.
Muốn nói tới vị Bắc Thương đế này, trong yêu giới rất có uy vọng.
Ngay cả bà chủ nhà đệ cũng luôn một lòng kính mộ nhiều năm, nói đến sự tích của hắn còn có thể rơi lệ đầy mặt."
"Sự tích gì." Thương Tễ nói: "Nói nghe một chút."
"Thương đế xưng ngụ ở phương bắc xưng đế, ba bốn lần cự tuyệt thụ phong của Cửu Thiên quân.
Hắn tự tập hợp yêu lực ở mặt bắc, đối kháng với huyết hải đã lâu, không chịu khuất phục phục dưới kẻ khác.
Bởi vậy cùng với Cửu Thiên môn sáu lần liên minh rồi lại bất hòa, ai, nói đến cũng kỳ quái, Cửu Thiên môn lúc đó đã trở thành thiên địa nhất thế, tám người con dưới trướng Cửu Thiên quân đều là những người uy danh hiển hách, dưới trướng Thương đế mặc dù cũng có yêu quái xuất hiện lớp lớp, nhưng lại luôn bất hòa với Cửu Thiên môn, sợ rằng kết cục chính là lưỡng bại câu thương."
"Vậy thì cứ lưỡng bại câu thương là được rồi." Thương Tễ tung túi kim châu dựa vào lan can, dưới ánh nắng mặt trời khẽ híp mắt, nói: "Cái gì mà Cửu Thiên quân kia, muốn mượn lực để trừ ma, nhưng lại còn ý muốn chiếm đoạt, nghe sao cũng thấy không phải dạng thánh hiền lòng mang thiên hạ.
Nếu người này còn có thể làm thiên địa cộng chủ, vậy vị Thương đế kia có cái gì không thể.
So với việc bị người ta sai phái, không bằng sống tiêu dao tự tại."
Hỉ Ngôn từ trong đống hàng hóa dựng thẳng lỗ tai, kinh ngạc nói: "Đại ca, sao huynh lại biết Thương đế chính là nghĩ như thế! Bà chủ nói hắn mặc dù chưa từng khuất phục Cửu Thiên môn, nhưng trước sau vẫn luôn đứng vững ở hiểm địa phương bắc, chưa từng để cho tà ma bước vào nửa phần.
Chỉ là sau đó huyết hải bị hàng phục, Cửu Thiên môn đổi tên thành Cửu Thiên cảnh, Cửu Thiên quân cũng trở thành thiên địa cộng chủ, vô thượng quân phụ.
Khắp nơi ứng với công lao phong thưởng, Thương đế ở phương bắc vẫn không thèm đếm xỉa tới, Cửu Thiên quân không làm gì được, liền sai Sát Qua quân Lê Vanh đến khuyên giải, lúc đầu hai nhà còn chưa kết oán, chỉ tâm bình khí hòa nói chuyện, sau đó lại chẳng biết vì sao, Sát Qua quân Lê Vanh đột nhiên trở mặt, cùng với Thương đế đại chiến ác liệt ở phương bắc..." Lỗ tai hắn buông thõng xuống, nói: "Bà chủ nói, chắc chắn Lê Vanh đã giở thủ đoạn gì đó, bằng không với tu vi của hắn, còn chưa bước vào cảnh giới đại thành sao có thể đại chiến cùng với Thương đế."
"Nói như vậy." Thương Tễ nói: "Thương đế nhất định thảm bại bởi Lê Vanh."
"Lê Vanh nhận lệnh lăng trì róc gân." Hỉ Ngôn nói: "Cửu Thiên cảnh đoạn tuyệt long mạch, sau từng ấy năm, chưa từng thấy có chân long hiện thế."
Nào ngờ Thương Tễ lại cười rộ lên, hắn nói: "Chỉ sợ là nhổ cỏ tận gốc, mới có thể sống yên ổn."
"Bất quá bởi vì chuyện này mà sinh ra một quái sự." Hỉ Ngôn nằm trên lan can, nghiêng đầu gặm đồ chơi bằng đường.
"Quái sự?"
"Hiện tại trong Thần Phổ có nói, nếu bàn về chiến công huy hoàng, Sát Qua quân ứng vào vị trí đầu tiên, còn nếu bàn về công đức vô thượng, Lâm Tùng Quân phải là người đứng đầu.
Vì trước khi đối chiến với huyết hải, y đã từng đi qua khắp trung độ.
Đều nói "Trảm yêu trừ ma, gặp được Yết Tuyền." Chết dưới lưỡi kiếm Yết Tuyền của y, quỷ thần đều có.
Tuy rằng danh hiệu không có sát khí, dùng kiếm lại nhanh gọn.
Nhưng y vẫn còn biết thiện ác, vừa không thương tổn người vô tội, cũng không giết hại yêu quái tốt." Hỉ Ngôn nói: "Muốn trách thì phải trách Thương đế bị Lê Vanh giết chết, Lâm Tùng Quân lại là huynh đệ với Lê Vanh, không hề có liên quan gì với Thương đế, nhưng lại nghe nói hai người vì việc này mà mỗi người đi một ngả, nghe lời đồn trên Cửu Thiên chính là kiểu quân bất kiến quân.
Kỳ quái nhất chính là, sau này trong trung độ bầy yêu mất đi thủ lĩnh, từng kẻ đứng lên xưng vương xưng đế, phàm là dùng danh tự giả danh Thương đế, tất bị Yết Tuyền kiếm tru diệt.
Sau đó một thời gian dài, không còn kẻ nào dám tự xưng là Thương đế nữa.
Lâm Tùng Quân vì Thương đế mà giữ gìn tôn hào, bà chủ nói, cũng coi như chịu ơn, chỉ là không ngờ tới sau đó y lại chém giết Quân phụ, sâu xa trong đó, cũng coi như là báo thù cho Thương đế."
Thương Tễ đoán không ra: "Hai người đó quen biết nhau?"
Ai ngờ Hỉ Ngôn lại lắc đầu, cũng kỳ quái nói: "Không quen biết, nghe nói Lâm Tùng Quân còn chưa từng gặp Thương đế bao giờ.
Cuộc chiến với huyết hải cũng từng có một lần kề vai sát cánh, chỉ là bà chủ nói, ngày đó thiên quân vạn mã, Lâm Tùng Quân cùng Thương đế không quen nhau, chỉ có thời điểm điều binh khiển tướng giống như đã từng gặp thoáng qua, ngoài ra, sau đó không hề gặp lại.".