Sự tình vẫn chưa kết thúc, Tịnh Lâm cũng ngủ không lâu.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, hai người bọn họ đã xuất hiện ở trên phố, Hỉ Ngôn cầm đèn dẫn đường, dừng lại trước ngã ba đường.
"Thiên Ngọc ca ca chính là từ nơi này rời đi." Tiểu hồ ly gãi tai, "Sau đó liền không biết tung tích."
"Nơi này có lưu lại mùi Kinh Hương." Thương Tễ ngửi thấy luồng gió mát lạnh của buổi sáng, "Y còn mang theo sách của Tả Thanh Trú."
"Thiên Ngọc ca ca nói đó đều là những đồ vật quan trọng, huynh ấy phải luôn mang theo bên mình." Hỉ Ngôn mặt mày ủ rũ, "Bây giờ bên ngoài thì có Ngô Anh canh giữ, bên trong thì có người xấu, toàn thân linh thuật của Thiên Ngọc ca ca cũng không thể triển khai.
Chỉ là huynh ấy nhận định Tả Lang bị oan, nhất định phải trả lại sự trong sạch cho Tả lang mới bằng lòng tự sát."
"Y không làm gì sai, hà tất phải tìm đến cái chết." Thương Tễ nói, "Nếu không ra được, vậy thì liền ở trong kinh thành nháo đến long trời trở đất.
Bọn chúng càng muốn che giấu, ta càng muốn làm cho rõ ràng."
"Lời này không sai, chỉ là đuôi của Thiên Ngọc ca ca đã đứt, không còn sống được lâu nữa." Hỉ Ngôn thổi tắt đèn lồng, cái đuôi quẫy sạch nước sương đọng, nói, "Kẻ hãm hại Tả Lang, là một người tên Lưu Thừa Đức.
Các huynh nếu như có thể tìm được lão, cũng có thể tìm được Thiên Ngọc ca ca."
Hỉ Ngôn lời đã nói đến nước này, còn lại là thương mà không giúp được gì.
Tiểu hồ ly khom người mấy cái, nói: "Bà chủ bị người của Cửu Thiên cảnh kiềm chế, không tiện nhúng tay, e sợ sẽ dẫn đến cái gì mà người của Túy Sơn tăng, cho nên thỉnh hai vị mau chóng tìm được Thiên Ngọc ca ca, đưa huynh ấy về khách điếm.
Bà chủ là cửu vĩ thông thiên, nguyện bỏ một đuôi cứu y tỉnh ngộ, quên mất tiền duyên."
"Nàng muốn Thiên Ngọc quên mất Tả Thanh Trú?" Thương Tễ cảm thấy lồng ngực nặng nề, hắn nói, "Thiên Ngọc muốn được ở cùng với Tả Thanh Trú, đây cũng là ý niệm của y, mặc dù Hoa Thường là vì y mà suy nghĩ.
Cũng không nên để y quên mất tiền duyên."
"Lời tuy nói vậy." Hỉ Ngôn người nhỏ mà ma mãnh khẽ thở dài một tiếng, nói với Thương Tễ, "Nhưng nếu như là không thể quên, Thiên Ngọc ca ca còn đường nào để sống chứ? Y chắc chắn không muốn sống một mình."
"Nếu như muốn y quên." Thương Tễ nói, "Không bằng để y chết đi."
Hỉ Ngôn còn chưa hiểu được trong câu này có hàm nghĩa gì, tiểu hồ ly mơ hồ chỉ cảm thấy trên đời này chẳng lẽ còn có cái gì so với mạng sống càng thêm quan trọng hơn sao? Nó liền nhéo một bên lỗ tai, cuối cùng lại bái mấy bái, tự mình đi về.
Thương Tễ thấy Tịnh Lâm đứng ở giữa làn sương mù lúc sáng sớm, mái tóc hơi ẩm ướt, thuận tiện nói: "Lạnh không?"
Tịnh Lâm nhìn hắn một hồi mới nói: "Không lạnh."
Thương Tễ cảm thấy được Tịnh Lâm bây giờ có hỏi có đáp dáng điệu rất khiến người khác thương cảm, không khỏi chăm chú nhìn nhiều hơn.
Tịnh Lâm cũng nhìn lại hắn, hắn liền hỏi: "Nhìn cái gì?"
Tịnh Lâm nói: "Không thể quên được liền không bỏ xuống được, không bỏ xuống được liền không thể quên được.
Sinh sinh tử tử luân hồi không dứt, Tả Thanh Trú đã chết, hồn phách của hắn đã xuống hoàng tuyền, tính toán thời gian, sợ là đã vào luân hồi đạo.
Thiên Ngọc không thể quên được, cũng đuổi không kịp.
Đây chính là một loại dằn vặt."
"Đợi Tả Thanh Trú quên mất y, y cũng quên mất Tả Thanh Trú, hai bên gặp lại, chỉ là người dưng, ai cũng không đau khổ." Thương Tễ nói, "Ngươi cảm thấy như vậy mới tốt?"
Tịnh Lâm đứng lặng một lúc lâu, nói: "Tốt."
Ngực Thương Tễ hơi nghẹn lại, trong chữ tốt này mà sững sờ giây lát.
Lúc sau, hắn nói: "Thật là vô vị."
Gió nổi lên xua tan sương mù, hạ xuống trận mưa nhỏ.
Tịnh Lâm mở dù che lên, thay Thương Tễ chặn lại màn mưa bụi.
Y nói: "Ngươi nhìn hai người bọn họ, càng về sau chính là thời gian vui vẻ thì ít, đau thương lại nhiều.
Nhớ tới là đau, tỉnh mộng cũng là đau.
Thiên Ngọc tâm như thiết thạch, làm sao có thể chịu đựng được nỗi cô đơn này hàng trăm thậm chí hàng ngàn năm, y nếu như không nhớ rõ, còn có thể sống tiêu dao một chút.
Chuyện này..."
Bàn tay đang cầm dù đột nhiên bị nắm chặt, mặt dù nhất thời ngiêng đi, trượt xuống chặn lại đường lui của Tịnh Lâm.
Hạt mưa thoáng chốc rơi trên mặt mày, ánh mắt ác liệt của Thương Tễ nhìn thẳng đến, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Tịnh Lâm, khiến Tịnh Lâm hơi lui nửa bước.
Đáng tiếc nửa bước này lại bị một bước của Thương Tễ theo sát, Tịnh Lâm va vào vách đá, mu bàn tay bị nắm đến đau đớn.
Thương Tễ che kín y, áp sát vào y, trầm giọng hỏi y.
"Ngươi là Thiên Ngọc?"
Tịnh Lâm nói: "...ta không phải."
"Ngươi không phải." Thương Tễ càng nắm chặt lấy tay của Tịnh Lâm, "Ngươi nếu không phải, liền dựa vào cái gì mà quản y có đau hay là không đau? Lẽ nào bởi vì ngươi cảm thấy y sẽ phải chịu đau đớn, liền có thể cùng Hoa Thường một câu thay y làm chủ sao? Y đã lớn bằng này tuổi rồi, ngay cả mạng mình cũng không được tự làm chủ, hả? Trong thiên địa này không ai có thể thay thế người khác làm loại chuyện này, y không muốn quên thì không cần phải quên, đó là chuyện giữa y và Tả Thanh Trú, không phải bất luận người nào có thể nhúng tay nào, có thể hành động thay họ, bởi vì trừ hai người bọn họ ra, ai cũng không xứng."
"Cái gọi là tình thâm có thể chống lại được mấy lần luân hồi." Tịnh Lâm bị nước mưa dội ướt lông mi, y nhìn Thương Tễ, "Chính là nhìn bọn họ một người hai người đều chết ở trên chữ tình sao, cũng không có được giây lát đoàn tụ.
Đã như vậy —— "
"Đã như vậy." Thương Tễ nâng cao giọng, "Cũng không nên quyết định thay y quên mất chuyện trước đây! Nếu là tình sâu như biển, có thể vì hắn mà đoạn đuôi kéo dài tính mạng, có thể vì hắn mà lột da rút gân, đau có là cái rắm gì! Lẽ nào y không hiểu được sao, y là cam tâm tình nguyện."
Ngón tay cái của hắn thô lỗ lau chùi mắt Tịnh Lâm, "Ngươi muốn y quên mất cái gì? Quên mất Tả Thanh Trú? Ta cho ngươi biết, cho dù ngươi cùng Hoa Thường có làm vậy thật, y cũng không sống được lâu.
Cái gọi là ghi lòng tạc dạ không phải là dừng lại ở trong trí nhớ, mà là ở tại nơi này!"
Thương Tễ lôi tay Tịnh Lâm đặt nặng xuống ngực, nơi đang đập đó chính là tim.
Nó một khi đã sống ở trong một người, chỉ bằng vào ký ức liền nghĩ rằng có thể là giả vờ như nó chưa từng xảy ra sao? Thật nực cười, sao có khả năng chứ, chuyện này sao có thể được, chuyện này sao có thể khiến Thương Tễ phục được.
Đầu ngón tay Tịnh Lâm chạm đến nơi nóng bỏng đầy sức sống, nhiệt độ truyền đến lòng bàn tay y, thậm chí truyền thẳng tới lồng ngực y.
Y bị Thương Tễ xoa đỏ hai con mắt, ở trong cơn mưa giống như là đang bị bắt nạt.
Đầu ngón tay Tịnh Lâm hơi co lại, y muốn chạy trốn.
Nhưng là Thương Tễ ấn chặt tay y, năm ngón tay đan vào bàn tay y, khiến lòng bàn tay cũng phải chịu sự trừng phạt nóng bỏng này.
"Ngươi nói Thiên Ngọc sẽ không giết Tả Thanh Trú, bởi vì y yêu Tả Thanh Trú.
Nhưng nếu ngươi để cho y quên đi Tả Thanh Trú, thì cũng chẳng khác gì bảo y đi giết Tả Thanh Trú." Bả vai Thương Tễ đã bị mưa xối ướt, hắn hung ác nói.
"Ngươi đang xúi giục y giết người y yêu, ngươi có hiểu hay không?"
Tịnh Lâm tựa như bị hắn đè ép đến ngốc nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, Thương Tễ nhìn thấy mắt y bị xoa đến đỏ hồng, tóc cũng bị dính nước mưa, liền nhẫn nhịn, một lần nữa che dù lên.
"Ngươi tự xem lại mình xem chuyện này một chút căn bẳn cũng không biết," Thương Tễ nhìn mà mưa rơi bên ngoài, "Sau này vẫn là nên gọi ta một tiếng sư phụ đi."
Tịnh Lâm cúi đầu, hắt hơi một cái.
Kinh Hương cuối cùng cũng phiêu tán ở đầu đường, theo ngựa xe đủ người nghiền ép, trở nên vụn vặt khó phân biệt.
Thương Tễ gập dù dựa vào một cây cột, nhìn Tịnh Lâm ngồi dưới lán uống một bát trà gừng.
Đôi mắt vẫn còn hồng, nhìn vô cùng đáng thương.
Ngón tay Thương Tễ nhẹ nhàng cọ xát cán dù, nhận thấy được Tịnh Lâm không chịu được nửa điểm dùng lực, không để ý sẽ lưu lại trên da thịt y dấu vết rõ ràng.
Thương Tễ cảm thấy có chút chán nản, cũng không biết là không đúng chỗ nào, chắc là do tại trời mưa làm mất dấu Thiên Ngọc, ngược lại hắn xác thực cũng không hăng hái lắm, dựa vào cây cột mà đợi, không nhìn Tịnh Lâm nữa.
Cảm giác này phi thường không thoải mái, như là một quyền đánh vào trên cây bông.
Tịnh Lâm uống trà gừng, bị vị gừng xông thẳng lên khẽ cau mày, trong miệng tất cả đều là vị cay của gừng.
Y chậm rãi nuốt một ngụm cuối cùng, bàn tay đặt sát bên bát, đem nhiệt độ vừa cảm thụ trước đó từng chút từng chút trung hòa vào bên trong nhiệt độ của bát trà gừng.
Thân thể nóng lên, gặp phải hàn khí xung quanh người đè ép xuống.
Tịnh Lâm ngồi một hồi lâu, trong lòng đem Đông Lâm, Cố Thâm, Sở Luân, Tả Thanh Trú lần lượt từng cái tên liệt ra rõ ràng, lướt qua từng người một, lại quay lại từng người từng người.
Kinh đô có một tên thần tiên đang ẩn giấu, hắn có thể chính là kẻ bày mưu đặt kế lừa bán người trong Trung độ, đồng thời cũng vì thế mà giết người.
Mà thần tiên làm một vòng lớn như vậy, tuyệt đối không phải là vì mưu cầu muốn sảng khoái nhất thời.
Giết người đối với thần tiên thì có cái gì mê hoặc? Cái bọn họ muốn thường là vượt qua sinh tử mờ mịt, truy cầu đều là dục vọng nhìn thấy được nhưng không với tới được.
Mà thần tiên can dự vào chuyện bên trong Trung độ, trước tiên phải qua phân giới ty thẩm tra, một vị thần tiên có thể làm chuyện ác cỡ này, mà trên trời không phải thần tiên nào cũng là kẻ ngu, sự tình như này chắc chắn không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, vì vậy hắn phải ẩn giấu mình thật sâu, đẩy từng người từng người phàm ra làm quân cờ, thậm chí vì bảo vệ quân cờ gây án, thà rằng giết chết Tả Thanh Trú.
Lưu Thừa Đức giết Tả Thanh Trú, người này lúc trước có xuất hiện trong thư của Sở Luân, đồng thời rất được Tả Thanh Trú tín nhiệm.
Như vậy lão có hay không biết được Tả Thanh Trú sẽ cùng Sở Luân đổi mệnh?
Nếu như lão biết được, như vậy vì sao bọn họ thà rằng Sở Luân sống sót, cũng không nguyện ý để Tả Thanh Trú sống? Chỉ bởi vì trên mệnh phổ viết rõ là tương lai Tả Thanh Trú sẽ điều tra ra được bản án buôn người này, lôi ra được quân cờ trong kinh có liên quan đến vụ án, đảo loạn bàn cờ của tên thần tiên sau màn kia? Sở Luân thì không thể sao? Sở Luân cùng Tả Thanh Trú rõ ràng là cùng chung mối thù, đồng thời cũng nắm giữ bằng chứng trong tay như nhau.
Huống hồ nếu đã như vậy, Thiên Ngọc chính là một biến số, y lại cùng với Tả Thanh Trú không thể chia lìa, tất nhiên sẽ nghĩ cách báo thù cho Tả Thanh Trú.
Nếu như có thể bắt được Thiên Ngọc, sao không giết luôn Thiên Ngọc để chấm dứt hậu hoạn?
Vì sao chứ?
Có quá nhiều nghi vấn.
Tịnh Lâm mắt nhìn những vết tích trên mặt bàn cũ kỹ, cảm thấy một loạt vụ án này cũng giống như những đường nét hỗn loạn quấn vào với với nhau, loạn như một quả cầu gai.
Không có chút manh mối nào thì cảm thấy khó khăn, mà quá nhiều manh mối cũng cảm thấy rối rắm, bởi vì rất nhiều manh mối rõ ràng giống như là có người cố ý thả ra, chúng dẫn Tịnh Lâm từng bước một đến gần, trong lúc y đang không ngừng tìm cách phá giải thì đã đem y vây lại ở bên trong một đống hỗn loạn.
Tịnh Lâm buông bát trà xuống, dư quang thấy rõ một con Khuyển yêu đang ngửi ngửi phía sau lưng Thương Tễ, hình dạng rất hèn mọn, rất đáng ghét.
Y chếch con ngươi lạnh lẽo nhìn sang, con Khuyển yêu kia tựa như không nhìn thấy.
Khuyển yêu ngửi Thương Tễ, Thương Tễ giơ tay quẳng nó đến trước người, tích chữ như vàng: "Cút."
Khuyển yêu ngược lại ngửi liên tục, nói: "Không cút được! Vị huynh đệ này, trên người ngươi có mùi Kinh Hương rất nồng."
Thương Tễ nói: "Làm sao, còn muốn cắn hai cái nếm thử?"
Khuyển yêu lập tức cụp đuôi xuống, đối với Thương Tễ rất biết vâng lời mà nói cái gì đó.
Thương Tễ buông lỏng chân mày, liếc nhìn Tịnh Lâm một cái, nghiêng người sang, rồi nói gì đó với Khuyển yêu.
Tịnh Lâm không nghe được gì, y lại thêm trà mới vào bát trà, bình tĩnh mà ngồi.
Không lâu sau, người đá nhỏ từ trong tay áo chui ra, chạy qua băng ghế dưới chân người, nằm nhoài sau chân Thương Tễ, thò đầu nghiêng tai.
Đúng lúc nghe được Khuyển yêu thấp giọng nói cái gì "Không sai", "Chính là", nó không nhịn được kiễng chân, muốn ghé đến gần hơn.
Thương Tễ mắt cũng không chuyển liền bắt được cục đá, đầu ngón tay xách nó lay lay, nói: "Đến để nghe trộm thay y sao?"
Cục đá đá chân, lắc đầu một cái.
Khuyển yêu chóp mũi hít hít, nói: "Ồ! Huynh đệ, tảng đá kia của ngươi rất quý hiếm, là người nào..." sau lưng nó mát lạnh, như bị quỷ sai khiến mà quay đầu lại, thấy vị công tử ngồi cách đó không xa liếc mắt nhìn nó một cái, nhất thời run cầm cập, nói: "Kia...vậy liền quyết định vậy đi."
Cái gì quyết định vậy đi?
Cục đá thấy Khuyển yêu sắp đi, lập tức thất thần, nghe xong như lọt vào trong đám sương mù.
Thương Tễ cất nó vào trong tay áo, vừa đi vừa nói: "Đi, đến lúc đi bắt nạt Tịnh Lâm rồi."
Tịnh Lâm nhìn Thương Tễ ngồi xuống, tung ra mấy viên ngân châu xoay tròn, bệ vệ mà ngồi trên ghế, chân còn đụng vào chân của y.
"Ta ước chừng đã đoán được Thiên Ngọc đang ở đâu rồi." Thương Tễ nói, "Tin tức không thể để cứ vậy nói ra được, trừ phi ngươi đáp ứng ta một chuyện, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm y."
Tịnh Lâm nói: "Yêu quái ở trên phố nhiễm phải nhân khí, tính con buôn chỉ có hơn chứ không kém.
Ngươi dùng kim châu để mua tin tức, người khác tự nhiên cũng mua được."
Thương Tễ đầu lưỡi liếm qua hàm răng, cười với Tịnh Lâm: "Vậy thì ngươi biến ra tiền đi a."
Tịnh Lâm nhặt ngân châu lên, nói: "Không biết cũng không sao, chúng ta có thể phân công nhau hành động."
"Phân công nhau ngươi đừng có mơ tưởng như vậy." Thương Tễ nói, "Mà ta cũng có thể mặc kệ chuyện này, chuông đồng đi mà tìm bát khổ của nó.
Ta muốn mang ngươi đi, ai có thể quản chứ?"
Tịnh Lâm nói: "Ngươi không muốn chuông đồng?"
"Nó vốn cũng không phải là của ta." Thương Tễ khẽ đá văng băng ghế người khác có ý muốn ngồi xuống bên cạnh, "Thời điểm rời núi ta không hiểu, giờ nghĩ lại không khỏi thấy quá sứt sẹo.
Nó muốn đi thì để cho nó đi, chỉ cần ngươi luôn ở cạnh ta, nó cũng không chạy được xa."
Tịnh Lâm đành phải nói: "Ngươi muốn ta đáp ứng chuyện gì?"
Thương Tễ nhìn y: "Hứa với ta, sau khi tìm được Thiên Ngọc rồi ngươi sẽ không làm y quên mất chuyện trước kia."
"Y cùng ta không quen không biết, ta nói không tính."
"Không." Ánh mắt Thương Tễ sâu thẳm, "Ta chỉ muốn ngươi cam kết với ta, ngươi sẽ không để y quên mất Tả Thanh Trú."
Tịnh Lâm thả tay ra, ngân châu thuận thế lăn xuống mặt bàn, y nói: "Ngươi muốn là ta hứa hẹn sẽ không để cho Thiên Ngọc quên mất Tả Thanh Trú, hay là muốn ta hứa hẹn tương lai ta sẽ không quên ngươi."
Ngân châu rớt xuống bàn, lăn trên mặt đất.
Tịnh Lâm nghiêng đầu, nhìn thẳng Thương Tễ: "Ngươi đối với việc này thật là chấp nhất."
Thương Tễ bị nói trúng tâm sự cũng không chút hoang mang, hắn nói: "Vậy ngươi hứa với ta đi."
Hạt mưa bên ngoài bắn lên mặt lán tung tóe bụi mờ mịt, khách nhân phi ngựa lướt qua đều trở thành nền cho bối cảnh này.
Tịnh Lâm nói: "Ta nếu như chết, đến hồn phách cũng không có, nói gì đến chuyện quên hay không quên."
"Ta chỉ uốn ngươi hứa." Thương Tễ nói, "Quản cái gì mà sinh sinh tử tử."
"Nếu như ta không làm được."
"Đó chính là gạt ta." Thương Tễ dõi theo y, "Ngươi nếu như gạt ta, Tịnh Lâm, ngươi chính là có hóa thành tro, ta cũng có thể ghép lại thành người gọi ngươi trở về sạnh sẽ."
Tịnh Lâm như ma xui quỷ khiến, dường như đã nghe qua một câu này.
"Đây chính là món nợ của ngươi.".