CHƯƠNG
Ở trên giường nằm vài ngày, Mạc Ngôn ở nơi của Quý thần y tĩnh dưỡng, thân mình đều đã tốt lên nhiều lắm, nhưng Quý Linh vẫn là không cho phép hắn xuống giường.
U oán nhìn Quý thần y bận rộn, mà chính mình cũng chỉ có thể nằm ở trên giường, chuyện gì cũng không thể làm. Như vậy có quá bảo hộ người bệnh chăng?
” Quý bá… ta đã tốt nhiều rồi…” Quý thần y vừa đảo dược, vừa bưng đến một chén thuốc.
” Ân… nói bậy, lúc ngươi đi đường vẫn sẽ có điểm không khoẻ. Cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày, rất nhanh là có thể phục hồi như cũ.” Kỳ thật, Quý thần y hy vọng hắn ở trong này nhiều hơn một chút, tâm ý này tại sao Mạc Ngôn lại không hiểu rõ? Chính là, có một số việc, vẫn phải đối mặt…
Im lặng uống xong chén thuốc, Mạc Ngôn lại nằm quay về trên giường. Trong phòng đều tràn ngập vị thuốc đông y, hiện tại cũng đã dần dần thói quen, mấy ngày nay cùng Quý thần y trải qua cuộc sống bình thường đơn điệu, lại cảm thấy rất khoái nhạc, loại cuộc sống trầm lặng này, cơ hồ là hắn chưa từng thể nghiệm qua.
Thế nhưng hắn biết…những ngày như thế này, cũng không kéo dài lâu lắm…
Đột nhiên một trận tiếng bước chân vang lên.” Mạc ca ca ~” Thanh âm của Quế Nhi từ bên ngoài truyền đến.” Ngươi thân thể đã tốt hay chưa?” Cơ hồ mỗi ngày, Quế Nhi đều trộm chạy đến chỗ Quý thần y, bồi Mạc Ngôn giải buồn.
” Ta đều tốt lắm.” Không muốn làm cho Quế Nhi lo lắng, Mạc Ngôn chỉ nói hắn bị nhiễm phong hàn.
” Thế thì… bồi Quế Nhi đi ra ngoài ngoạn thôi…” Đôi mắt to khờ dại nhìn chằm chằm Mạc Ngôn, yêu cầu như vậy làm cho người ta rất khó mà cự tuyệt.
Hai người quay đầu nhìn về phía Quý thần y, Quý thần y thở dài một hơi: ” Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi, nhưng đừng trở về muộn quá…… còn có, chớ đi quá xa…”
” Đã biết.” Câu cuối cùng là có ý gì, Mạc Ngôn biết, cũng không dám.
Đến nơi đây đã một thời gian, Mạc Ngôn ngoại trừ Nguyệt trúc ốc cùng nơi này ra, cũng chưa từng bước chân đến nơi khác. Hắn biết nơi này rất lớn, nhưng không biết lớn đến như thế nào.
Nếu có thể, hắn cũng không muốn biết.
Mấy ngày nay, thiếu gia cũng không mở miệng, rốt cuộc sau ngày đó, sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Vẫn là giống như mọi khi bận rộn nơi trướng phòng, đại tổng quản Đoàn Thăng yên lặng tự hỏi.
Thiếu gia trở nên càng thêm trầm mặc ít lời, vốn một ngày đã nói không đến mấy câu, hiện tại lại càng âm trầm lãnh đạm, ngay cả hạ nhân cũng không dám tiếp cận.
Vốn âm thầm đoán rằng, với cá tính của thiếu gia, lần này tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha hắn, không nghĩ tới thiếu gia ngược lại làm như không có việc gì, sau ngày đó, một câu cũng không hướng hắn nhắc tới.
Quên đi, dù sao mặc kệ chuyện của y, tiếp qua vài ngày, lại đi hỏi thăm một chút tin tức là tốt rồi. Hiện tại, không vội.
Đúng rồi đúng rồi, thừa dịp đang có chút thời gian rảnh rỗi, chạy nhanh đến chỗ Quý thần y lấy mấy thang trấn trữ tán……
Vội vàng xử lý cho xong chuyện vụ trên tay, Đoàn Thăng hướng nơi ở của Quý thần y đi đến.