Nam Thiếp

chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Đoàn Linh Vân phẫn nộ đóng cửa phòng lại.

Mới ngược đãi một Tiểu cô nương, có tất yếu tất cả mọi người đều chạy đến mắng nàng như vậy không? Hừ ~ như vậy cũng không chết được, nàng chỉ muốn cho nữ nhân không biết xấu hổ kia mau mau cút trở về nhà mà thôi.

Cho dù là… cho dù là… nàng ta có chết thì đã làm sao? Dù sao cũng chỉ là một tiểu thiếp dùng tiền mua về, bất quá thì bồi thường cho người nhà nàng ta nhiều một chút là tốt rồi, nói không chừng họ còn dập đầu cảm tạ nữa cơ đấy!

Đoàn Linh Vân không cần biết tên huyện quan ghê tởm kia hành hạ nàng ta như thế nào. Tốt nhất là càng độc ác càng tốt… Như vậy mới có thể hả mối hận trong lòng nàng.

Bên ngoài lại có người đến gõ cửa.

Hừ… đã nói mặc kệ chuyện của ta, ta cũng sẽ không đến chỗ huyện nha mà bảo thả nữ tiện nhân kia ra đâu!” Ta đã nói ──” Đoàn Linh Vân không kiên nhẫn mở cửa phòng.

” Tỷ tỷ!” Người đến là Đoàn Thanh Tú, nàng thấy tỷ tỷ vừa mở cửa, lập tức kéo tay tỷ tỷ đi vào trong phòng.” Ta đã nghe nói, ngươi lần này phiền toái lớn rồi…” Nhanh tay đóng cửa lại, Đoàn Thanh Tú khẩn trương lại có chứa một tia hưng phấn nói.

” Cái gì?” Đoàn Linh Vân không rõ là ý gì, hỏi.

” Ta nói, ngươi lần này phiền toái lớn a…!” Đoàn Thanh Tú thay đổi thanh lượng một cái khá lớn, nói.

Nàng vội vàng kéo tỷ tỷ ngồi xuống.” Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đem chị dâu đưa lên huyện phủ nha môn không, nói nàng là kẻ trộm trong Đoàn phủ?”

Đoàn Linh Vân gật gật đầu.” Đúng vậy, ngươi có biết … Nhưng mà việc này…”

Đoàn Thanh Tú khoa trương vỗ vỗ đầu.” Ngươi thật ngu ngốc a, nương là người trọng danh dự như thế, ngươi làm như vậy không phải đem thanh danh Đoàn gia ra bôi nhoạ sao? Nàng không tìm ngươi tính sổ mới là lạ!” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đoàn Linh Vân, Đoàn Thanh Tú tức giận lại bất đắc dĩ mở miệng: ” Hơn nữa… ngươi có nghĩ tới lúc ca ca từ Giang Nam trở về, hắn sẽ tin lời ngươi nói, chị dâu chính là kẻ trộm sao? Nói không chừng hắn sẽ nổi giận đùng đùng, đem ngươi gả cho Tây phiên quốc vương cũng không chừng…”

Đoàn Linh Vân vội vàng ngắt lời: ” Ngươi nói cái gì… làm sao mà quen với Tây phiên quốc vương a?”

Nghe muội muội nói như thế, nàng tự biết đuối lý, sắc mặt tái nhợt.

Đoàn Thanh Tú cười trộm, lại lập tức đứng đắn nói: ” Ngươi không biết a? Ca ca là thương buôn, làm sao không quen biết với mấy người của man di chi bang chứ? Đem ngươi giới thiệu cho quốc vương bọn họ, đối ca ca mà nói, tuyệt không là việc khó a!”

Nhìn bộ dáng lo lắng của Đoàn Linh Vân, Đoàn Thanh Tú cảm thấy thật buồn cười.

Cái gì mà Tây phiên quốc vương a, chính cô ta cũng chưa từng nghe qua.

Loại chuyện này chỉ có tiểu hài tử mới có thể bị lừa, cư nhiên dễ dàng liền tin như thế, tỷ tỷ thật sự là một đứa ngốc siêu cấp!

Nàng chính là cảm thấy, chính mình còn chưa kịp chơi đùa với mỹ nhân trong truyền thuyết kia , cư nhiên đã bị tỷ tỷ ngoạn đi, cho nên thấy đáng tiếc thôi.

Đoàn Linh Vân đi tới đi lui, thật lo lắng hỏi: ” Kia… hảo muội tử của ta, ngươi nói ta nên làm sao đây a?” Nàng đã đích thân đem nữ nhân kia đẩy vào tù, làm sao có thể phóng nàng đi ra a? Làm vậy không phải quá mất mặt rồi sao.

” Ta có một biện pháp.” Đoàn Thanh Tú cười hì hì nói.” Ngươi đi van cầu Đoàn hồ ly, hắn đồng ý giúp ngươi là tốt tồi.” Đoàn Thanh Tú luôn kêu Đoàn Thăng là ” Đoàn hồ ly”.

Đoàn Thăng… tổng quản kia giảo hoạt là giảo hoạt, nhưng khi có sự đến, thật cũng mười phần tư thế. Đáng tiếc chính là, người lãnh đạm như hắn, thật chẳng dễ thương chút nào.

Nếu tỷ tỷ thật đi cầu cạnh Đoàn Thăng… hì hì hi, thật là thú vị!

Kỳ thật, cũng không phải không có biện pháp khác, nhưng mà Đoàn Thanh Tú muốn xem kịch vui, cùng lúc cũng thấy phương pháp này thật sự là tốt nhất, không cần tỷ tỷ ngu ngốc này ra mặt giải quyết hậu quả, Đoàn hồ ly lại nhất định sẽ đem chuyện này xử lý êm đẹp, cho nên mới nói như vậy.

” Này…” Đoàn Linh Vân trầm ngâm.

Nàng cùng Đoàn Thăng quan hệ luôn luôn không tốt, Đoàn Thăng luôn tỏ ra không ưa nàng, lần này đi cầu hắn hỗ trợ…có thể được sao?

Bất quá, Đoàn Linh Vân cũng biết, chính mình từ nhỏ đến lớn luôn gây rắc rối, ca ca cũng không trách cứ. Hiện tại tự mình hồi tưởng lại, tựa hồ thật đúng là có điểm quá đáng. Khó bảo toàn lần này ca ca sẽ không sinh khí.

” Được rồi được rồi… ta đi.” Đoàn Linh Vân không để ý bên miệng muội muội đang tủm tỉm cười.

Mãi cho đến cuối cùng, nàng thuỷ chung cũng không biết muội muội chính mình căn bản ôm toan tính xem kịch vui, càng không thể biết được sau khi Đoàn Thăng nghe đến sự tình xảy ra, trong nháy mắt, cũng đã đem toàn bộ sự việc báo cho người ở phương xa kia biết.

Gần đây, không thấy Mạc Ngôn đến.

Lão bà bà nghĩ, có lẽ hắn đang bận việc gì đó. Tuy rằng nói thế, nhưng không khỏi cảm thấy có chút tịch mịch. Chắc chỉ qua mấy ngày nữa, sẽ tiếp tục có thể cùng hắn nói chuyện phiếm rồi.

Chính mình cả ngày ở trong này, thật sự rất muốn tìm một người nào đó bồi mình trò chuyện tâm tình.

Nàng thật sự thích đứa nhỏ Mạc Ngôn này. Thiếu gia nhà mình cuối cùng đã lấy đúng Thiếu phu nhân rồi. Nàng không khỏi mỉm cười. Phảng phất nhớ tới câu chuyện cũ đã xảy ra nhiều năm trước …

Mạc Ngôn từ cửa sổ nhìn ra ngoài về phía phương xa kia, từ nơi này có thể loáng thoáng nhìn thấy thanh tháp của Đoàn phủ.

Hắn tuỳ ý giãn ra thân mình, đột nhiên nhớ tới kỳ thật chính mình còn đang ngồi tù, không khỏi cười khẽ.

Dáng vẻ như vậy không giống như đang ngồi tù đâu? Bắt đầu từ khi đó, huyện quan đã đem hắn an trí ở một gian nhã phòng tốt nhất, hắn chỉ cần mở miệng, còn có người hầu hạ, có thể ở trong nhà tuỳ ý đi lại, chính là không thể bước ra khỏi cửa mà thôi.

Đôi khi hắn cảm thấy, nơi này so với Đoàn phủ còn dễ chịu hơn, ít nhất không cần quá chú ý vào lễ giáo!

Bọn họ đều bị Đoàn tổng quản doạ sợ xanh mặt. Ai cũng không dám bính hắn.

Mạc Ngôn cúi đầu, kỳ thật chính mình vẫn có chút lo lắng, không biết khi nào hắn có thể trở lại Đoàn phủ. Bất quá, Đoàn tổng quản nói không có việc gì, hẳn là sẽ không vấn đề đi!?

Hiện tại gia… y có khỏe không?

Trong ngực Mạc Ngôn còn mang cái kia cứ như tơ hồng tượng trưng cho nhân duyên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio