Mạc Ngôn không nhớ rõ hắn ngất xỉu đã bao lâu, kỳ thật chỉ có một lúc… nhưng vào lúc này đây, mưa đã muốn bắt đầu hạ lớn.
Hắn toàn thân ướt đẫm đứng lên, trên mặt còn ẩn ẩn đau buốt.
Hắn không nhận biết nơi này, trên thực tế… hắn cơ hồ không ra khỏi Đoàn phủ nửa bước. Còn không dung hắn nghĩ tiếp, mưa cứ như vậy quất vào người, không lưu tình chút nào.
Mặc kệ ra sao… hắn hiện tại phải tìm một chỗ, trước tránh mưa nói sau.
Mạc Ngôn khởi động thân thể, hai chân yếu đuối kinh người. Hắn cười khổ một chút, nhìn nhìn bốn phía.
Đã muốn vào đêm, trên đường không còn mấy người qua lại.
Hắn quần áo ướt đẫm, thân thể thật trầm trọng… hắn ở trong mưa to thong thả đi tới. Bộ dáng hiện tại chính mình, nhất định rất chật vật đi!
Vẫn là ly khai Đoàn phủ, ly khai nơi vốn không thuộc về mình. Không nghĩ tới cư nhiên là loại tình huống này… cũng tốt!
Mạc Ngôn mơ mơ màng màng nghĩ, ở trong mưa thật sự là không sao tỉnh táo được, hắn hờ hững tiêu sái đến dưới mái hiên một hộ gia đình, cứ như vậy qua một buổi tối.
Đi chính là cùng Đoàn phủ trái ngược hướng, cho nên hắn căn bản không gặp gỡ Yến Hinh cô nương đang lo lắng ra phủ tìm hắn.
Đoàn Thăng ngồi ngay ngắn ở trên ghế xem sổ sách, thuận tiện chờ tin tức Yến Hinh. Hắn hiện tại là nhân vật phiền toái trong mắt phu nhân, không thể tuỳ tiện ra phủ.
Du Hương khẽ tựa vào cửa sổ, nhìn mưa to hạ xuống. Nàng không giống Đoàn Thăng có thể bình tâm như thế, nàng trong lòng lo lắng không thua gì Yến Hinh.
Giọt mưa tí tách rơi đều, không biết qua bao lâu, mới nghe được ngoài cửa một tiếng kêu to.
” Tổng quản…” Yến Hinh vội vội vàng vàng vọt vào.” Sao… Sao đã tìm tìm khắp mà không thấy… ta…” Mặc dù có bung dù, nhưng trên người Yến Hinh vẫn là một mảnh thấp. Bên ngoài mưa thật sự rất lớn.
Đánh vào trên người thật sự rất đau!
” Mưa lớn như thế… hắn có thể đi đâu?” Du Hương lui từng bước, không thể tin được… loại thời tiết này hắn có thể đi làm sao?
Hai người nhìn nhau, trong lòng lại một chút biện pháp đều không có.
Ngoại trừ tiếng mưa rơi ở ngoài ra, cả phòng chính là tiếng bàn tính vang lên đều đều. Đoàn Thăng một câu cũng chưa nói, vùi đầu ra sức viết.
Hai người lại nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy bốn phía im lặng xuống.
Ba!
” Hừ…” Đoàn Thăng đem bút phóng thật mạnh. Du Hương cùng Yến Hinh chăm chú nhìn hắn, nghĩ đến hắn sẽ có biện pháp kinh người nào đó.
” Chết tiệt dược thương, cư nhiên dám bán như thế…” Đoàn Thăng lẩm bẩm hai tiếng. Lại đả khởi bàn tính.
… Thật không hỗ là cuồng công tác…
Du Hương trong lòng thầm nói như thế.
Vẫn là mưa to… Giống như không có dấu hiệu dừng lại.
Mạc Ngôn lui vào một góc, nhìn mưa… trên người hảo lạnh…
Trải qua một đêm, trên đường lại bắt đầu náo nhiệt.
Hắn chậm rãi tiêu sái đi ra ngoài, từng hạt mưa to đánh vào trên người. Cứ một mực ở nơi này cũng không phải biện pháp… Hắn vừa mệt vừa đói, thầm nghĩ tìm một chỗ hảo hảo nghỉ ngơi, rồi tiếp tục suy nghĩ biện pháp.
Đoàn phủ là không thể trông chờ … xem ra chính mình cũng chỉ có thể…đi Giang Nam!?
Tâm niệm nhảy dựng, trong đầu loè ra ý tưởng này.
Mạc Ngôn lắc đầu, thật sự rất không muốn với bộ dạng này… chạy đến Giang Nam. Chính mình rất vô dụng, rất chật vật … hắn cái dạng này… gia còn có thể thích hắn sao?
Thậm chí…có thể vì chính mình mà cùng người trong nhà trở mặt sao?
Y vẫn là thiếu gia Đoàn phủ, chính mình là không biết lượng sức…Nói sao đi nữa, gia là thiếu gia Đoàn phủ, cho nên chắc chắn y sẽ đứng về phía Đoàn phủ thôi.
Bộ dáng mình thế này, căn bản không dám đi gặp y… nếu y trở lại… có lẽ sẽ vì phu nhân, mà không hề thích chính mình đi…
Cũng không có thể gây thêm phiền toái cho người bên ngoài a…
Kia về nhà…?
Giống như càng không thể… chính mình đã muốn không có nhà … làm sao cũng không đúng.
Nhưng mà mặc kệ ra sao… chính mình vẫn phải rời đi kinh thành. Có lẽ… thật sự nên đi Giang Nam. Xem thử muội muội sống có tốt hay không…
Chỉ cần đến liếc mắt một cái, muội muội hạnh phúc khoái hoạt, chính mình hết thảy đều có thể an lòng.
Quyết định chủ ý, liền tiếp tục bước đi.
Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, hắn liền cái gì cũng không biết …
” Có người té xỉu ──”