Tôi nghĩ, đây có lẽ là cuộc sống hạnh phúc.
Không biết vị nào từng nói, xuân đến sau giá rét, nhưng dù là ai nói đi nữa, bây giờ tôi cảm nhận được sâu sắc sự ấm áp của mùa xuân. Tôi và nhà tôi sống rất hạnh phúc, tuy rằng hơi ê răng, nhưng dù sao đi nữa, tôi rất hài lòng với tình trạng hiện tại.
Tan tầm sớm vừa vặn lúc hai giờ chiều, lái xe đi mua hai suất combo để vào trong xe – bây giờ KFC đúng là càng ngày càng khác xưa, phần combo càng ngày càng ít, tôi có đôi khi cũng phải hoảng hốt nghĩ một mình tôi ăn được hai phần. Đương nhiên, nếu như tôi thực sự ăn được phần, vậy cũng không phải chuyện lạ đời gì đúng không. Lái xe đi theo dòng xe cộ chút lại dừng, chút lại dừng, tôi nghĩ Chính phủ thật là thích tu sửa đường xá, từ khi tôi học đại học sửa đến khi tốt nghiệp đến bây giờ tôi đã đi làm nhiều năm rồi, sao lại sửa nhiều đường như thế, sửa đến nỗi cả ngày kẹt xe, làm người ta chẳng còn hơi sức đâu mà giận.
Khó khăn lắm mới đi tới được một ngã tư đường, đèn đỏ chuyển xanh, đồng chí cảnh sát giao thông lại nghiêm túc đứng ở ngã tư đường ra hiệu cấm xe đi thẳng, tôi nhìn mà suýt thì đập tay lái, đây là bắt nạt người sao bắt người sao bắt nạt người sao…
Hối hận một hồi, ngậm một cánh gà trong miệng gặm, gặm xong một cái cánh gà mà cũng chưa đi được, vì thế càng ngày càng bực, tôi nghĩ cứ dứt khoát đổi hướng đi đón Lê Hải Đường tan ca cho xong.
Đúng lúc cảnh sát giao thông cho đi, tôi đổi hướng về phía Tứ Viện. Tôi nhớ hôm nay Hải Đường cũng tan sớm, nghĩ chắc cũng tầm giờ này. Vì thế tạt qua hướng khác đi tới cổng Tứ Viện, đúng lúc thấy Hải Đường nhà tôi đạp xe đạp bảo vệ môi trường đi từ trong Tứ Viện ra.
Tôi nhìn thấy hắn, nhưng hắn không để ý tới tôi. Lại lấy một cái cánh gà từ trong suất combo ra ngậm trong miệng, chầm chậm đi đằng sau hắn, nghĩ muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ. Chỉ thấy hắn đạp xe đạp trượt xuống sườn núi thật dài, sau đó chậm rì rì đạp về phía trước.
Nếu so ra, xe đạp còn chậm hơn cả ô tô. Ngay lúc tôi không nhịn được muốn ấn còi, Lê Hải Đường nhà tôi bỗng dừng lại, xuống xe đạp đi về phía tôi, sau đó gõ lên cửa sổ tôi: “Anh còn muốn đợi tới lúc nào mới lên tiếng?”
“Hở?” Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, chớp mắt.
“Ngốc à!” Phát một nhát trên đầu tôi không hề lưu tình, “Đi thôi đi thôi, anh tới rồi thì tôi hưởng ánh sáng của anh vậy.” Vừa nói, hắn vòng qua cửa bên kia, ngồi bên cạnh tôi, sau đó còn nói, “Đừng quên xe đạp, mất rồi mai không đi làm được.”
Ngơ ngác một hồi, ngẩng đầu nhìn xe đạp dựng ở ven đường, sau đó nhìn Lê Hải Đường, “Cái này, làm thế nào…”
Lê Hải Đường đưa tay vào suất combo lấy ra một cái cánh gà, chậm rãi gặm: “Cái này á, đặt ở trong thùng xe đằng sau là được mà, Tiểu Viện, chậm hiểu như thế tôi sẽ nghĩ anh bị ngốc đấy.”
“…” Như vậy rất tổn hại hình tượng, “Cứ khóa ở đây đi, dù sao xe này cũng cũ rồi không ai thèm trộm đâu… Mai anh đưa em đi làm được không?”
“Tôi vẫn thấy đạp xe bảo vệ môi trường hơn, làm sao đây?” Lê Hải Đường cười với tôi.
Hắn cười là tôi sẽ bó tay, tôi đã nghĩ tới Bao Tự của Chu U Vương, đương nhiên tôi không phải Chu U Vương, hắn cũng không thể là Bao Tự. Lui một vạn bước mà nói, dù tôi là Chu U Vương, tôi cũng không có nhiều chư hầu thế mà đùa. Vì thế thành thành xuống xe, khiêng xe đạp của hắn đặt ở thùng xe đằng sau, cửa thùng xe đằng sau không đóng được, vì thế xe đạp cứ kẹp ở đấy thật là không đẹp lắm.
Trở lại trên xe, Lê Hải Đường lại cười với tôi, nói: “Anh xem cái này đóng không được, có giống cái cảm giác ngậm dở không nuốt được ở đó không?” Vừa nói, tay hắn mon men tiến gần tới tiểu đệ của tôi. Tôi xách hai suất combo lên làm bình phong, cảm thấy tim đập nhanh hơn, “Đừng a Tiểu Đường, em ép khô anh thì có gì tốt với anh?”
“Anh dễ dàng bị ép khô như vậy?” Hắn rất bình tĩnh ôm suất combo kia đi, mở ra, “Anh thật không phải đàn ông a, Tiểu Viên.”
“…” Đây có được coi là kích tướng không? Lẽ nào trong khoảng thời gian này tôi còn chưa được coi là dũng mãnh, hắn còn muốn tôi dũng mãnh tới trình độ nào mới coi là đàn ông đích thực? Nghe lời này mà không giận thì không còn là đàn ông nữa, dù là thái giám nghe xong cũng phải giận! Vì thế lúc tôi đang muốn nói, hắn lại chậm rãi mở miệng, “Tiểu Viên à, chừng nào thì anh có thể sửa thói quen ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi này? Lần trước anh đã nhận lời mẹ tôi nói cải thiện thức ăn cho tôi rồi mà.”
“…” Như thế rất tốt, trước tiên là nói về chuyện tôi không phải đàn ông, giờ còn nói tôi thích ăn thứ thực phẩm rác rưởi – dù là rác rưởi nhưng tôi thực sự thích ăn hắn cũng không phải không biết, cần chi hôm nay cứ muốn cãi cọ với tôi thế nhỉ? Bực bội vò đầu, giẫm chân ga.
Lê Hải Đường bên cạnh vẫn đang cười, “Tiểu Viên, hôm nay anh không nói nhiều lắm, anh không nói tôi một mình nói cũng vô nghĩa, anh nói phải không? Nào, cười với đại gia một cái…”
“… Hải Đường, hôm nay em bị kích thích phải không…” Đây là kết luận khá khiêm tốn tôi luận ra được.
Lê Hải Đường cười như không cười liếc tôi, nói: “Tiểu Viên, anh cười hay không? Không cười thì anh cút qua một bên đi…”
Nhất thời tôi đã hiểu ra, cười cợt cướp suất combo trong lòng hắn, nhớ tới gần đây mấy cô gái mới vào đài thường nhắc tới cái gì mà khí chất nữ vương, tôi nghĩ đúng là quá chuẩn!!
Hai chúng tôi một đường lái xe về nhà, ở trên đường ăn sạch hai suất combo, hắn xuống xe khiêng chiếc xe đạp bảo vệ môi trường ra khóa kỹ, tôi đỗ xe xong xuôi rồi cùng lên nhà, cùng mở cửa, cùng đổi dép, sau đó hắn nện vai tôi, gọi tôi một tiếng: “Tiểu Viên.”
Tôi không rõ cho nên quay đầu lại nhìn hắn: “Hửm?”
“Tôi yêu anh.” Hắn cười nói.
Tôi bỗng thấy sống mũi cay cay.
Hắn đưa tay vỗ đầu tôi, lại cười: “Ngốc à, cười với đại gia một cái!”
Có đôi khi tôi rất muốn được khen như minh tinh vậy, cảm ơn CCTV, cảm ơn MTV, nhưng người tôi phải cơm ơn là bố mẹ, em trai, em gái còn có cả bố mẹ của Lê Hải Đường nữa, cảm ơn họ đã ủng hộ vô hạn, cảm ơn họ, lúc này mới có tôi và Lê Hải Đường dắt tay nhau cùng đi.
Tôi nghĩ, lúc tôi và hắn vẫn còn sống, đại khái sẽ cứ sống như này thôi, mặc dù có chút cãi cọ, tuy rằng sẽ có chút mâu thuẫn, tuy rằng có thể gặp phải người khác hiểu lầm, nhưng tôi biết tôi sẽ không buông tay. Mặc dù có đôi khi tôi nhu nhược lại không quyết đoán, nhưng tôi biết chuyện tôi đã nhận định thì nhất định sẽ kiên trì mãi.
Mà tôi cũng biết, Lê Hải Đường giống như tôi, thậm chí hắn còn kiên quyết hơn cả tôi.
Tôi nghĩ, đại khái chờ một ngày nào đó chúng ta đều già cả đi rồi, tôi và hắn đều tóc trắng xóa, chúng tôi một người chống gậy chậm rì rì tản bộ trong vườn hoa giữa đường, hoặc cùng nhau đeo kính lão thờ ơ xem GV mới nhất, mà đây nhất định là hạnh phúc tôi theo đuổi.
CHÍNH VĂN HOÀN
>