Trên gương mặt anh không để lộ, nhưng Lạc Kỳ cảm giác được anh hẳn rất vui vì sự bất ngờ này.
"Được. Em muốn ăn gì, anh đặt trước." Tưởng Thịnh Hòa đã cầm điện thoại di động lên.
"Không cần. Em mời anh." Lạc Kỳ lại lặp lại một lần: "Hôm nay em mời khách."
Tưởng Thịnh Hòa thả tay áo của chiếc áo sơ mi đã vén lên xuống, vuốt phẳng, "Mấy giờ sang đó?" Anh cầm khuy măng sét cạnh máy vi tính lên rồi đeo lên.
Lạc Kỳ: "Sáu giờ?"
"Được."
Lạc Kỳ cầm phương án hạng mục rời khỏi, lúc đi bộ không khỏi nhìn lời chúc phúc anh viết.
Đi tới cửa cô lại đi ngược về, "Còn một việc."
Tưởng Thịnh Hòa đang đeo một cái khuy măng sét khác, ra hiệu cho cô nói.
"Hôm nay Giáo sư Lương đến tìm em, để cho em hỗ trợ đề cử nhà thiết kế, nói muốn sửa sang ngôi nhà anh mua ở trong khu vực cũ Thành phố Tô."
Chắc hẳn là biệt thự kiểu lâm viên, lúc ấy Giáo sư Lương nói có vườn hoa.
"Nhà thiết kế bác muốn tìm là mẹ em."
Nếu như là trước sinh nhật Lạc Kỳ, mẹ đến tìm cô, anh sẽ còn lo lắng mẹ sẽ làm khó cô, hiện tại không cần lo lắng nữa.
"Mẹ anh muốn sửa sang căn biệt thự kia?"
Đúng là biệt thự.
"Dạ. Giáo sư Lương nói hiện tại về hưu rồi, rảnh rỗi sẽ sang đó sống."
Trước kia Tưởng Thịnh Hòa không nghe mẹ tiết lộ qua chuyện sửa nhà, nhưng có thể khẳng định là cho dù mẹ về hưu rồi thì cũng không rảnh rỗi, bà được mời trở lại, mỗi tuần đều có giờ học, nghỉ đông và nghỉ hè cũng bận các loại hoạt động.
Anh hời hợt nói: "Năm ngoái ở trong Thành phố Tô, mẹ anh cũng biết em là ai. Có lẽ bà muốn mượn sửa sang để qua lại hiểu rõ hơn dì Khương. Chuyện của người lớn, tùy bọn họ đi."
Từ trong miệng anh nói ra là cẩu thả bình thường, nhưng Lạc Kỳ biết có thể để cho Giáo sư Lương chủ động lấy lòng, tuyệt không phải chuyện dễ dàng.
Hai chữ cảm ơn này không có phân lượng, cô cái gì cũng không nói mà nhớ ở trong lòng.
"Tổng giám đốc Tưởng, ngày tháng em phải về nhà, Tết Trung thu cũng không ở cạnh ngài nữa."
"... Lại gọi ngài."
"..." Muốn nói là anh, cực kỳ không được tự nhiên.
Chờ Lạc Kỳ đi ra bên ngoài, Tưởng Thịnh Hòa gọi điện thoại cho mẹ, dò hỏi là tình huống gì.
Lương Chân: "Nhà ở Thành phố Tô mẹ thực sự không cần dùng, mấy năm nay cũng chưa qua đó lấy một lần. Phương án sửa sang mẹ Lạc Kỳ thiết kế ra nhất định là bản thân bà ấy thích nhất. Chuẩn bị trước, chờ lúc đính hôn thì tặng cho nhà Lạc Kỳ."
Nếu anh và Lạc Kỳ không thành, sửa sang xong rồi lại bán đi.
"Mẹ, cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, không phải đã nói rồi sao, mỗi người chúng ta cố gắng." Lương Chân không nói đối với ba con tốt một chút, ông ấy bận tâm nhiều nhất chính là con.
"Mẹ, khi nào mẹ đi Thành phố Tô?"
"Kỳ nghỉ ngày tháng , qua Trung thu đi ngay."
Tưởng Thịnh Hòa im lặng mấy giây, "Trung thu con về nhà ăn cơm, đến lúc đó đi chung với mẹ đến Thành phố Tô."
Đến lúc đó đi xem phòng ốc, thảo luận phương án thiết kế, anh đi với mẹ, Lạc Kỳ đi với dì Khương, cũng coi là gặp phụ huynh của nhau.
- -
Lạc Kỳ bỏ tờ giấy viết lời chúc phúc vào bàn rọc giấy, giữ lại nửa tấm để nhét vào ví tiền.
Nửa năm trước cũng không thấy được cô mở ví tiền một lần, kể từ khi làm trợ lý của Tưởng Thịnh Hòa, ngày nào cũng mở ví tiền. Trước kia trong ví tiền chỉ có thẻ, hiện tại cái gì cũng có, giấy, hóa đơn, thiệp hoa tươi.
Năm giờ rưỡi, em họ gửi tin nhắn hỏi cô: [ Chị, mấy giờ về nhà? Em đến chỗ chị. ]
Lạc Vũ quay về từ trụ sở chính Thượng Hải sau khi báo cáo công việc, bỏ qua sinh nhật của chị họ, cô dự định tối nay bổ túc, xuống bếp làm mấy món ăn cho chị họ.
Đã đặt nguyên liệu nấu ăn ở trên mạng, một hồi đi ngang qua lấy.
Lạc Kỳ đành phải nói dối: [ Tối nay chị có bữa hẹn ăn cơm, tối mai em qua đi. ]
Lạc Vũ vừa mới tới thang máy, còn chưa kịp xem trả lời của chị họ, dư quang xuất hiện một cái bóng đen.
Lần sau ra cửa nhất định phải xem hoàng lịch, lần nào cũng có thể bị anh ấy chặn lại, xem ra anh ấy cố ý ở trong thời gian này xuất hiện ở tầng lầu này, đến gây chuyện với cô.
"Tổng giám đốc Hạ, trùng hợp như vậy."
"Không trùng hợp, tôi đến tìm em."
"... Chuyện này nhất định không bỏ phải không?"
"Ừ."
"Anh muốn thế nào? Làm bạn gái anh anh lại không vui."
"Hiện tại tôi vui rồi."
"..."
Hạ Hủ cho hai tay vào túi quần nhìn cô, nếu ban đầu thái độ của cô đàng hoàng, nghiêm túc nói lời xin lỗi với anh, chuyện này đã sớm qua rồi, nhưng cô không như vậy.
Lạc Vũ chính là một cái lò xo nhỏ, tiếp xúc đến đáy sẽ bắn ngược gấp đôi, lần trước Hạ Hủ ra vẻ muốn hôn cô, lá gan cô sắp bị dọa nát, hiện tại cô không sợ nữa rồi.
Hôm nay muốn hù dọa anh.
Lạc Vũ nhích lại gần anh, giả vờ hôn anh.
Hạ Hủ biết cô cũng chỉ mạnh miệng, cho cô mượn lá gan cô cũng không dám.
"Em tưởng em quay về Thượng Hải là có thể trốn được ư?"
"Ai trốn chứ, tôi về họp có được không!"
Môi của hai người càng lúc càng gần.
Hạ Hủ: "Đừng cố ra vẻ huyền bí, em dám không?"
"Nếu tôi dám, chuyện này xí xóa, anh có dám đồng ý không?"
Hạ Hủ cười giễu cợt một tiếng.
Một giây sau, cô dán lên môi của anh.
Trong một chốc đó, đầu óc của Lạc Vũ trống không, cố làm trấn định: "Xí xóa rồi, sau này đừng đến tìm tôi nữa."
Cô không dám nhìn gương mặt của Hạ Hủ, phỏng chừng xanh mét, cũng có thể biến thành màu đen.
Thang máy đến rồi, cô sải bước đi vào, tùy tiện bấm tầng lầu.
Xuống lầu, hồn của Lạc Vũ còn chưa quay về.
Tin nhắn của chị họ lại tới: [ Bé Vũ? Bận à? ]
Lạc Vũ: [ Chị, vừa rồi lãnh đạo tìm em. Được, tối mai em đến. ]
Tối nay hồn không ở đây, muốn đi cũng không đi được.
Lạc Kỳ: [ Ngày mai chị mua thức ăn, em không cần chuẩn bị. ]
Em họ không đến nữa, có lẽ lãnh đạo lại tìm con bé rồi.
Lạc Kỳ còn nghĩ chuyện nhà Lương Chân, cô mở khung đối thoại với mẹ, lần trước liên lạc vẫn là tháng sáu, đêm cô đăng vòng bạn bè công khai "bạn trai".
Mẹ hỏi cô: [ Có bạn trai rồi à? ]
Cô quay về: [ Giả, hoa đào nát để qua loa. ]
[ Mẹ, Trung thu con về nhà. ]
Hiện tại đã lấy giấy chứng nhận kết hôn với Tưởng Thịnh Hòa, oán niệm đối với ba mẹ trước kia thế mà tiêu tan một cách thần kỳ.
Khương Nghi Phương nhìn thấy tin nhắn của con gái thì vừa chua xót lại kích động.
Đủ loại chuyện đã qua, bà không giải thích thêm nữa. Dù sao thì Bùi phu nhân đến tìm bà xong, bà thật sự dao động rồi, cũng hi vọng con gái có thể hợp lại.
Con gái oán hận bà là phải.
Tháng trước, chồng bởi vì áp lực quá lớn, sức khỏe lại xảy ra vấn đề, ở trong bệnh viện xấp xỉ nửa tháng, bà vừa chăm nom vừa tăng giờ làm việc, còn phải thỉnh thoảng chạy đến chỗ làm việc.
Hơn nửa năm nhận một hạng mục khá lớn, cộng với sáu tháng không nghỉ ngơi, tuần trước vừa làm xong.
Mấy tháng gần đây, bác cả cũng không đến nhà, rốt cuộc cũng được thanh tịnh.
Công ty của chồng vẫn rất khó khăn, nhưng không lỗ vốn thì có hi vọng.
Mọi chuyện cuối cùng cũng chịu đựng mà qua.
Cho dù con gái không quay về, bà cũng dự định kỳ nghỉ đi thăm con gái.
[ Muốn ăn gì? Mẹ làm cho con trước. ]
Lạc Kỳ liệt kê một chuỗi gửi cho mẹ.
Khương Nghi Phương lại hỏi: [ Có thể ở nhà thêm mấy ngày không? Mẹ đúng lúc cũng nghỉ ngơi, việc trong tay không gấp, chờ qua tết mới bắt đầu làm việc. ]
Lạc Kỳ: [ Có thể ở lại bốn năm ngày. ] Còn phải chừa ra mấy ngày cho ông chủ.
Khương Nghi Phương vui vẻ nói: [ Trước khi quay về thì gọi điện thoại, mẹ ra trạm đón con. ]
[ Mẹ, về rồi thì đừng nhắc lại chuyện trước kia nữa. ]
[ Không nhắc nữa. Là mẹ và ba con làm không đúng, lúc ấy chỉ muốn để cho con sống ung dung một chút, không hi vọng con mệt mỏi nữa, không thông cảm chuyện con xem trọng tình cảm. ]
Khương Nghi Phương tự dừng lại: [ Không nói những chuyện này nữa. Vu Lễ nói với mẹ hai ngày trước con chuyển tiền cho bác cả con, một năm nay con sao tiết kiệm được nhiều như vậy? Con không thể một phân tiền cũng không tiêu. Không phải đã nói với con rồi sao, tiền thiếu không cần con trả, mẹ và ba con nhiều lắm là mười năm sau, chờ công ty ba con tốt rồi, nói không chừng năm sáu năm nữa là có thể trả xong. ]
Lạc Kỳ: [ Con tiêu rồi. Thay đổi cương vị thường xuyên tăng ca, tiền làm thêm giờ nhiều. Con mua quần áo, còn mua một bức tranh sơn dầu con thích, không bạc đãi bản thân. ]
Chỉ cần không đề cập tới quá khứ, giữa cô và mẹ không có ngăn cách.
Chuyện Lương Chân tìm mẹ thiết kế, chờ về nhà trò chuyện trực tiếp với mẹ.
Khương Nghi Phương không nói với con gái vào ngày tháng , nhà con gái của cô cả kết hôn. Đến lúc đó không để cho con gái sang đó, dù sao thì thân thích cũng không biết con gái quay về.
Sáu giờ, Lạc Kỳ đúng giờ tan sở.
[ Tổng giám đốc Tưởng, em tự lái xe sang đó, ngày mai thuận tiện đi làm. ]
Tưởng Thịnh Hòa: [ Anh cũng tự lái xe. ]
Hai người không cùng nhau đi xuống lầu, nhưng thời gian đến quán rượu xấp xỉ nhau.
"Anh đến, em còn đây".
Lạc Kỳ đặt bàn ở lầu một từ trước, ánh sáng của đèn ở tầng một còn mờ tối hơn tầng hai, mỗi ngày tuần hoàn phát mấy bài hát nhớ chuyện xưa.
Trước kia có khách nói có thể đổi danh sách bài hát hay không, chủ quán tùy hứng nói không thể.
Mấy bài hát kia là mấy bài hát Sơ Lâm thích.
Thỉnh thoảng cũng sẽ phát nhạc dương cầm, đều là bài hát Sơ Lâm đánh.
Lúc Lạc Kỳ đặt thì chỉ còn lại hai chiếc bàn cạnh cửa, đi vào cánh cửa rồi đi tới mấy bước là tới.
Tưởng Thịnh Hòa cởi tây trang để trên chiếc ghế bên cạnh, bọn họ cũng lái xe đến, không có cách nào uống rượu.
"Em uống gì?" Anh hỏi Lạc Kỳ.
"Nước ép cherry."
Đến quán rượu nhỏ không uống rượu, ăn sườn cừu nướng của tiệm cơm bên cạnh, thay ông chủ chúc mừng ngày kỷ niệm lấy giấy chứng nhận kết hôn. Mỗi một chuyện đều rất hoang đường, nhưng quả thật đã xảy ra.
Bên trong chiếc bàn tận cùng có một người đẹp tóc ngắn đang ngồi, nhìn thấy người bàn ngay cửa tới thì sửng sốt, vội vàng che mặt dời sang chiếc bàn đối diện, đưa lưng về phía cửa mà ngồi.
Cô gái đánh chữ bằng cả hai tay: [ Ông chủ các anh và Lạc Kỳ đến rồi! Ở bàn ngay cửa! Anh ở trong phòng vệ sinh đợi trước đi! ]
Tiểu Khương: "..."
Cậu vội vàng hỏi vợ: [ Tổng giám đốc Tưởng nhìn thấy em không? ]
[ Không nhìn thấy, ánh sáng tối, bọn họ không chú ý bên trong. ] Tưởng Thịnh Hòa chỉ từng gặp cô một mặt, nói không tới ba câu lời nói, có lẽ đã sớm không nhớ dáng dấp cô ra sao.
[ Không phải anh nói bọn họ BE rồi sao? Sao cùng nhau đến quán rượu nhỏ! ]
Tiểu Khương: [ Sao anh biết được. Anh chỉ mong bọn họ ở bên nhau thôi. ]
Hôm nay Tổng giám đốc Tưởng phát bao lì xì lớn cho bọn họ, cậu mời vợ đến ăn sườn cừu, an ủi một chút tâm trạng mất mát của cô, không ngờ ông chủ cũng đến.
Bọn họ lại không đi tầng hai.
Vợ lại gửi đến: [ Vậy em làm sao đây? Nếu không thì sang đó lên tiếng chào hỏi? ]
[ Thôi đi, lúng túng lắm. ]
Quán rượu nhỏ có cửa sau hợp với bếp sau, [ Anh và ông chủ quen biết, từ cửa sau đi ra ngoài, một mình em lướt điện thoại trước, anh thừa dịp thời gian này đi siêu thị mua đồ. ]
Kỳ nghỉ / bọn họ muốn tự lái xe đi du lịch, vốn dự định tối mai mua đồ đạc, hôm nay cậu làm chuyện này trước.
Chủ của quán rượu trên danh nghĩa là bạn bè của Sơ Lâm, người đó mở một cửa hàng bán đàn, ban ngày ở trong cửa hàng bán đàn dạy đánh đàn, buổi tối đến quán rượu nhỏ nghe hát vẽ tranh.
Lần trước Tiểu Khương ở chỗ này đặt trước chỗ trên tầng hai nên có lưu WeChat, thỉnh thoảng bấm like lẫn nhau.
Thuận lợi đi từ cửa sau ra bên ngoài, cậu báo cáo với vợ một tiếng rồi lái xe đi siêu thị.
Vợ Tiểu Khương nhịn không quay đầu nhìn bàn ngay cửa.
Sườn cừu được nướng xong rồi, nhân viên phục vụ bưng sườn cừu nướng từ nhà hàng bên cạnh rồi đi từ cửa sau vào, đưa đến bàn kia của Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ không vội ăn, cầm hai cái chìa khóa từ trong túi xách ra, một cái là chìa khóa phòng trọ, một cái là chìa khóa phụ của xe hơi. Rất bủn xỉn nhưng là toàn bộ thành ý của cô.
Cô đưa chìa khóa tới trước mặt Tưởng Thịnh Hòa: "Chờ em đi đến Nhuệ Phổ, đi công tác là bình thường như cơm bữa, có lúc cần anh đi tưới nước cây xanh trên ban công giúp em."
Hiện tại không trồng dưa leo nhỏ nữa, chờ ngày xuân đến trồng dưa leo nhỏ, đúng là cần anh thường xuyên sang đó nhìn một chút.
Tưởng Thịnh Hòa nhận lấy chìa khóa, cô có thể mời anh đến quán rượu nhỏ, anh đã rất thỏa mãn, chưa từng nghĩ cô sẽ còn cho anh chìa khóa.
"Khi nào đến kỳ trả tiền thuê phòng?"
"Đã đến rồi, em lại gia hạn một năm."
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, không làm bất cứ quyết định nào thay cô.
"Chỗ đó không tồi, cuộc sống tiện lợi."
Lạc Kỳ sau đó nói về chuyện lễ vật: "Anh tặng cho em tranh sơn dầu, vốn dự định hôm nay tặng anh một món quà nhỏ, nhưng chưa nghĩ ra tặng cái gì, chờ gặp dịp đặc biệt thích hợp thì em bổ sung thêm."
Cô không biết cái này có tính là vẽ bánh nướng hay không, mấy ngày này nhận được lời tỏ tình và lấy giấy chứng nhận kết hôn đánh vào mà cô không cách nào tĩnh tâm, chờ làn sóng xung kích này qua đi, bình tĩnh lại thì cô còn muốn xem nên tặng cái gì.
Hiện tại nói với anh là muốn cho anh biết cô rất quý trọng đoạn hôn nhân này, đã nghĩ đàng hoàng rồi mới bắt đầu.
Trước tháng mười một, cô chắc chắn sẽ bù lại cho anh.
Ngày hai tháng mười một là sinh nhật của anh, không thể đến sinh nhật mà còn thiếu nợ quà.
Tưởng Thịnh Hòa không quan tâm món quà, nhưng muốn món quà của cô, cho nên anh không từ chối.
"Đã suy nghĩ rất lâu?" Anh hỏi.
Lạc Kỳ gật đầu, "Thứ em có thể nghĩ tới, anh đã có." Tặng rồi thì không có ý tưởng mới, vả lại giá cả của đồ vật bình thường anh dùng không rẻ, rất nhiều thứ đều là định chế, cô không cần phải vả sưng mặt để tặng anh món quà như vậy.
Tưởng Thịnh Hòa nói: "Anh nghĩ giúp em."
Lạc Kỳ mong mà không được, không cần cô đào không tâm tư nữa, cô tặng đồ anh mong muốn thì mới càng có ý nghĩa.
Ngày mai còn phải đi làm, Tưởng Thịnh Hòa không tham lam thời gian, chờ cô ăn xong, anh đứng dậy muốn đi tính tiền.
"Đã nói là em mời." Lạc Kỳ đứng lên, cách bàn gỗ, dưới tình thế cấp bách bắt lại cánh tay của anh, "Tổng giám đốc Tưởng anh ngồi trước đi, em đi tính tiền."
Cô gái thu ngân không thu tiền của cô, Sơ Lâm đã thông báo bọn họ chỉ cần Lạc Kỳ đến, bất kể tiêu xài bao nhiêu thì toàn bộ đều không tính tiền.
Lạc Kỳ đưa điện thoại di động qua, "Hôm nay không giống, không phải mời bạn."
"Chiêu đãi khách hàng?"
"... Không phải, là mời ông chủ cũ." Chồng hiện tại.
Lạc Kỳ khăng khăng trả tiền, thu ngân không khăng khăng được, nên giảm giá cho cô.
Cô muốn hóa đơn tính tiền, phía trên có ngày tháng bọn họ lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Bỏ hóa đơn tính tiền vào trong ví tiền, cô đi tìm Tưởng Thịnh Hòa.
Tận cùng bàn bên trong kia, vợ Tiểu Khương gửi tin nhắn cho Tiểu Khương: [ Ông chủ các anh và Lạc Kỳ đi rồi, hai phút sau anh có thể đi vào. ]
Cô thương tâm nói: [ Bọn họ thật sự BE rồi. ]
Tiểu Khương hỏi: [ Em nghe thấy Tổng giám đốc Tưởng tỏ tình bị từ chối? ]
[ Không. Cách hơi xa một chút, bọn họ nhỏ giọng nói chuyện thì làm sao em nghe được. Tối nay là Lạc Kỳ mời ông chủ các anh, cô ấy còn nói thu ngân không phải mời bạn bè, mà mời ông chủ cũ. ]
Bữa cơm thứ nhất Lạc Kỳ đến Bộ phận Giám đốc rồi ăn với ông chủ là ở trong quán rượu nhỏ, tối nay xem ra là bọn họ ăn một bữa tối, điều nên nói thì cũng đã nói rõ ràng, cho nên lựa chọn chỗ này.
Duyên tới duyên mất.
Tiểu Khương đi vào từ cửa sau, vừa rồi anh ở ven đường nhìn thấy ông chủ và chị Lạc, hai người mỗi người lái xe đến, ông chủ đưa chị Lạc đến trước xe, hai người cũng không nói chuyện.
Chị Lạc cúi đầu, ông chủ luôn nhìn chị Lạc, nhưng không được đáp lại.
Cảnh tượng kia muốn bao nhiêu thê lương thì có bấy nhiêu.
Tiểu Khương nói: "Được rồi, không nói bọn họ nữa." Tâm trạng của bọn họ cũng thấp theo.
Cậu cầm ly rượu lên cụng ly với vợ, "Đừng khó chịu nữa. Sau này đừng ship CP nữa, người nhìn qua xứng đôi không nhất định sẽ yêu nhau."
"Em biết."
Chỉ là tiếc thay bọn họ.
Hợp tác với nhau thì bầu không khí phải hòa hợp, tình nhân với nhau thì hơi thở phải hòa hợp.
Hai người bọn họ có thể chỉ thích hợp hợp tác.
Cô ấy an ủi bản thân như vậy.
Bên ngoài quán rượu nhỏ, mấy chục thước trước chỗ đậu xe, hai người nhìn nhau mà không nói trong chốc lát.
Lạc Kỳ cầm tay vịn của xe, cũng không có ý tứ muốn mở cửa lên xe mà đứng với anh một lúc.
Tưởng Thịnh Hòa mở miệng: "Nghĩ đến một món quà nhỏ."
Lạc Kỳ ngẩng đầu: "Món quà gì, anh nói đi."
Tưởng Thịnh Hòa: "Gọi anh một tiếng chồng đi."
Anh lại thêm hai chữ: "Được không?"
Lạc Kỳ: "..."
"Em... Tổng giám đốc Tưởng..."
Trong lúc nhất thời lời nói không mạch lạc.
Ngay cả mối quan hệ tân hôn giữa bọn họ mà cô cũng không thích ứng, đột nhiên ngay mặt kêu chồng, cô không chuẩn bị tâm tư một chút nào cả.
Loại tâm trạng phức tạp đối mặt với ông chủ nhưng phải gọi là chồng, xoắn xuýt lại khó xử, Tưởng Thịnh Hòa hoàn toàn cảm nhận được từ phản ứng của cô.
Với anh mà nói, anh đã mong chờ ở cạnh cô bảy năm lẻ bảy tháng, đối với cô mà nói, cô đón nhận tỏ tình của anh chẳng qua là mới ba ngày, bảy mươi hai tiếng, đối với phần tình cảm này, cô rất xa lạ.
"Không phải hôm nay phải tặng quà."
Tưởng Thịnh Hòa vốn còn muốn ôm cô, suy nghĩ một chút lại từ bỏ, kéo cửa xe thay cô, "Lái chậm một chút."
Lạc Kỳ ngồi lên xe, đột nhiên lại nhớ đến, "Trong xe anh có mắt kính không?"
"Có. Có để mắt kín dự phòng h."
"Anh cũng lái chậm một chút."
Hiện tại Tưởng Thịnh Hòa cũng sẽ đáp lại cô mỗi câu nói: "Được."
Lạc Kỳ nâng cửa sổ xe, ngồi trong xe bình tĩnh một trận mới khởi động xe.
Đèn đường dọc đường dường như sáng hơn trước kia.
Lạc Kỳ lái xe mở nhạc, hôm nay là một ngày kỳ dị, ngắn ngủi lại dài đăng đẵng.
"Tổng giám đốc Tưởng."
"Tưởng Thịnh Hòa."
"Ông chủ."
Tùy ý gọi cái nào thì thuận miệng là có thể gọi được, chỉ có tiếng xưng hô chồng này đến miệng chính là không phát ra được âm thanh.
Vào ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn, anh chỉ muốn nghe cô kêu một tiếng chồng, một yêu cầu đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa, căn bản không tính là quà.
Nhưng cô lại không thể thỏa mãn anh.
Có lẽ không có cặp vợ chồng nào xa lạ hơn bọn họ.
Cũng có chứ, Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh, không biết Giản Hàng làm sao mà chung đụng với Tần Mặc Lĩnh.
Sau này phải lãnh giáo Giản Hàng một chút kinh nghiệm vợ chồng sống chung sau khi cưới.
Ngổn ngang suy nghĩ một đường đi, xe hơi lái đến dưới lầu phòng trọ.
Lạc Kỳ ôm bó hoa tươi xuống xe, đi ngang qua chỗ anh cầu hôn đêm mừng sinh nhật, đi ngang qua hành lang chật hẹp có đèn cảm ứng, cầm chìa khóa mở cửa thì nghĩ đến đêm đó cô quên rút chìa khóa, chìa khóa luôn cắm ở trong ổ khóa.
Cô cất giấy hôn thú và phong thư giấy xi măng anh cho, tính toán thời gian một chút, anh cũng nhanh về đến nhà.
Mở khung đối thoại với ông chủ, Lạc Kỳ vô thức hít sâu.
Bên kia, điện thoại Tưởng Thịnh Hòa để ở hộp giữa () liên tiếp chấn động.
() Hộp giữa là hộp hình chữ nhật nằm giữa ghế người lái và ghế người ngồi bên phải phía trước.
Vào sân, dừng hẳn xe, anh cầm lấy điện thoại di động.
Là ghi âm thoại Lạc Kỳ gởi tới, tổng cộng ba tin nhắn, cũng chỉ ngắn ngủi hai giây.
Tưởng Thịnh Hòa mở tin nhắn ghi âm thoại thứ nhất, anh có thể nghe ra trong giọng nói của cô mang theo một chút không được tự nhiên, cô hỏi anh: "Anh về đến nhà rồi sao?"
Không gọi Tổng giám đốc Tưởng, cũng không sử dụng "ngài".
Sát theo sau, tin nhắn ghi âm thoại kế tiếp tự động phát.
Tin nhắn thứ hai: "Chồng."
Tin nhắn thứ ba: "Không cần nhắn lại em."
Trong mảnh sân rất yên tĩnh, trong xe càng yên tĩnh.
Anh không nghe nhầm.
Tưởng Thịnh Hòa đơn độc nghe tin nhắn thứ hai năm sáu lần, cũng có thể là bảy tám lần.
Sợ hãi, cảm động, thật lâu không cách nào bình phục.
Anh vẫn trả lời cô, cũng sử dụng ghi âm thoại: "Lạc Kỳ, anh về đến nhà rồi."
Anh lại gửi một tin nhắn cho cô: "Anh yêu em."
Đây là lời nói mà anh đã đè nén dưới đáy lòng nhiều năm, luôn muốn nói với cô nhưng trước sau không có cơ hội nói ra khỏi miệng.