Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

chương 215: 215. ngoắc ngoắc đầu ngón tay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Hiện tại rất nhiều người đều biết Chu Quân vô lễ với cậu, Cao lão tiên sinh cũng công khai biểu thị muốn truy cứu tới cùng, Chu gia tuy rằng không phải hào môn thế gia gì, nhưng người nhà họ Chu luôn chỉ phát triển ở quân ngũ, cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý gì, còn Chu Quân, chỉ có thể một nửa gien kia của nó không tốt, bất kể là cậu hay là người bất bình giùm cậu, tôi chỉ hi vọng các cậu trả thù người nên trả thù, xin đừng nên liên lụy người khác.”

“Ồ, có thể.” Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là nhịn không được, có chút vô tội nhìn Chu Thiên tướng quân: “Kỳ thực ngài không nói, tôi cũng sẽ không giận chó đánh mèo và vân vân, oan có đầu nợ có chủ.”

“Đúng!” Chu Thiên tướng quân vỗ đùi: “Chính là câu nói này!”

Hứa Tư Văn: “…!”

“Từ nhỏ cùng em trai tôi sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, con người nó nhẹ dạ lỗ tai cũng mềm, bị người ta nói mấy câu liền cảm động muốn chết muốn sống, dưới cái nhìn của tôi thuần túy là cái thứ không bệnh mà rên, nó cố tình lại muốn chết muốn sống yêu thích, ai, nhà nhà đều có nỗi khó xử riêng mà!”

“Cái này, tôi có thể hiểu được.”

Có thể là Hứa Tư Văn cho người ta cảm giác quá ôn nhu, Chu Thiên tướng quân liền phun nước đắng với Hứa Tư Văn, bất đắc dĩ đối với em trai, không thích đối với em dâu, thương tiếc đối với cháu trai, nói rất bình thường, thế nhưng cũng bởi vì chỉ dùng lời nói tự thuật, mới khiến cho Hứa Tư Văn cảm giác được sự chân thực trong từng câu từng chữ, đối với Chu Thiên tướng quân nhất thời cũng có chút thương hại, quả thực không dễ dàng mà!

Có điều giữa những hàng chữ của Chu Thiên tướng quân, Hứa Tư Văn nghe được một tin tức làm cho y chú ý, có điều không hỏi ngay tại chỗ, ghi nhớ ở trong lòng nghĩ chờ một lát tự mình đi thăm dò.

Hàn huyên chừng nửa canh giờ, Chu Thiên tướng quân rốt cục tâm tình khoan khoái, Hứa Tư Văn cũng miễn phí nghe vở kịch lớn gia đình tình nghĩa anh em.

Chu Thiên tướng quân không thể ở quá lâu, nửa giờ đã là cực hạn, đứng dậy cáo từ Hứa Tư Văn, đem lời mới vừa rồi nhấn mạnh lại một lần.

“Biết rồi biết rồi, Chu Thiên tướng quân yên tâm, Hứa mỗ tuy rằng không phải nhà cao cửa rộng gì, nhưng cũng là phần tử trí thức cao cấp, sẽ không giận chó đánh mèo.” Hứa Tư Văn dở khóc dở cười lại một lần nữa biểu thị rõ ràng thái độ của mình, tuyệt đối sẽ không làm cái việc giận chó đánh mèo kia.

Trước khi Chu Thiên mở cửa, hít sâu nửa ngày, mới nhắc với Hứa Tư Văn một câu: “Ngài rõ ràng lí lẽ, vị lão sư của ngài, chỉ mong cũng là ý này.”

Hứa Tư Văn: “…!”

“Ngài sẽ không quên đi?”

Hứa Tư Văn: “…!”

Chu Thiên tướng quân nhìn nhìn y, mở cửa, ông chủ Vũ “vèo” lập tức nhảy vào.

“Thân thủ rất linh hoạt nha!” Chu Thiên tướng quân còn rất bất ngờ, ông chủ Vũ như hổ rình mồi với ông ta: “Sao, còn muốn đấu một trận khoa tay múa chân à?”

Ánh mắt cảnh vệ nhìn ông chủ Vũ rất sắc bén.

“Chờ có cơ hội nhất định so với cậu!” Chu Thiên tướng quân cũng không ngại lời nói tương tự khiêu khích của ông chủ Vũ.

“Muốn đánh nhau thì ngay bây giờ!” Ông chủ Vũ không phải người sợ đánh nhau.

“Hiện tại không đánh, nghe nói ngày hôm qua cậu đánh Chu Bái Bì kia à?”

“Phải? Ông đến là giải quyết cho hắn ta à? Tui biết ông là bác của hắn.”

“Tôi và nó không có quan hệ!” Chu Thiên tướng quân lại bắt đầu xua tay.

“Dẹp đi!” Ông chủ Vũ mới không tin đâu: “Ông họ Chu, hắn ta cũng tự mình nói bác hắn ta là tướng quân, nếu tui dám động tới một sợi lông của hắn, hắn liền để cho bác hắn đến xử tui!”

Ông chủ Vũ không sao, nhưng Hứa Tư Văn đã đen mặt trước, Chu Thiên tướng quân càng tức giận phẩy tay áo ào ào đi ra ngoài: “Dù nó là cha ruột tôi, tôi cũng không để ý tới nó!”

Ông chủ Vũ: “…!”

“Chu Thiên tướng quân còn rất thị phi rõ ràng, người ta không phải đến uy hiếp em, là tới nói chuyện với em.” Hứa Tư Văn kéo tay áo Vũ Khánh Cương.

“Nói cái gì? Bảo em tha cho tên khốn kia à?”

“Không, chỉ là đừng giận chó đánh mèo, em giày vò hắn ta thế nào cũng không lên tiếng.”

“Vậy thì tốt!” Lúc này ông chủ Vũ vui vẻ.

Hứa Tư Văn kéo hắn lên phòng tổng thống ở tầng cao nhất, đem tin tức mình nghe được chia sẻ với hắn một chút, thuận tiện hai người phân tích một chút tình huống.

“Mẹ Chu Quân tên Trịnh Vi, là bạn tốt của Triệu Tĩnh.”

“Triệu Tĩnh? Ai hả?” Vẻ mặt ông chủ Vũ vội vã cuống cuồng, trong miệng vợ đột nhiên nhảy ra một người phụ nữ xa lạ, hắn có thể không sốt sắng sao?

“Anh cái trí nhớ gì vậy? Là cô ruột của Triệu Thục Đình nằm chung một giường với anh đó, nhớ không?” Ông chủ Vũ ghen tuông bậy bạ không phân thời điểm, kỹ thuật viên Hứa lập tức lật ruột non lên.

Bạn nói xem, Vũ Khánh Cương là gật đầu nói nhớ, hay là lắc đầu nói không nhớ rõ?

Dường như cái gì cũng không đúng nhỉ!

“Vậy sao em biết bà ta?” Ông chủ Vũ thế mà đã học được cách hỏi ngược lại!

U cha!

“Anh nói xem?” Hứa Tư Văn lại hỏi ngược lại.

“Được rồi được rồi, vợ, anh sai rồi.”

“Sai ở chỗ nào?”

“…!” Ông chủ Vũ không lên tiếng.

“Không phải không nói ra được, mà là căn bản không biết đúng không?”

“Ai nha má ơi! Vợ ơi em thật lợi hại! Sao em biết vậy?”

Hứa Tư Văn đỡ trán, y cũng sắp bị ông chủ Vũ chọc tức đến bật cười được không?

Hữu khí vô lực khoát tay một cái: “Nhanh đi làm mì sợi với sốt cho em đi, cho em thuận khí.”

“… Ai…!”

Hứa Tư Văn lên mạng, liên hệ với tiểu linh thông Tiêu Dũng.

“Trương gia? Hiện tại cũng sắp không còn Trương gia rồi!” Sở dĩ Tiêu Dũng để ý Trương gia, cũng là vì Hứa Tư Văn vẫn luôn rất chú ý Trương gia, không thì gia đình như Trương gia hắn ta mới không thèm để ý đâu.

“Nói thế nào?”

“Ba người nghị viên Trương gia, đều bị đổi đi, ngược lại một người Trương gia tên là Trương Lam Phong, làm thư ký của nghị viên hạ nghị viện, không thì Trương gia thật đúng là không còn mặt mũi ở lại kinh sư nữa. Còn có Trương Lam Mi kia, đã đính hôn, vị hôn phu có chút quan hệ với Chu Quân, là anh ba của Chu Quân.”

“Cái gì?” Hứa Tư Văn ngồi không yên, y vẫn còn nhớ, lúc đó Trương Lam Mi thông đồng ông chủ Vũ, thiếu chút nữa liền thành công, nếu không phải Vũ Khánh Cương uống say cũng không giảm cảnh giác, cô ta cũng thật sự đắc thủ.

“Nghe nói là Chu Quý ngủ với cô ta? Dù sao thì Chu gia sai người chặn ở trong phòng, không chịu trách nhiệm thì Trương gia cũng không bỏ qua!”

Làm sao lại nghe quen tai như thế?

“Cũng không biết nữ nhân Trương gia có phải đều là bộ dạng thiên tiên hay không? Sao từng người một vừa nhìn thấy nữ nhân nhà bọn họ liền không quản được nửa người dưới vậy?”

Y cũng rất buồn bực!

“Với lại, anh nói xem sao lại khéo như vậy?”

Đúng vậy đúng vậy!

“Nghe đâu lúc đó gương mặt Chu Quý rất phiền muộn!”

Tôi cũng rất phiền muộn…

Tám chuyện với Tiêu Dũng xong, Hứa Tư Văn lại ở trên giường lăn qua lộn lại chơi trò bánh nướng áp chảo.

Nghĩ như thế nào cũng thấy khó!

“Vợ, ăn mì thôi!” Ông chủ Vũ bưng hai bát mì lớn, một bát sốt nấm thịt gà, vui vẻ tiến tới.

Hứa Tư Văn híp híp mắt nhìn ông chủ Vũ, ông chủ Vũ hung hăng run lên cầm cập!

“Vợ, vợ….”

Hứa Tư Văn duỗi một đầu ngón tay ra, ngoắc ngoắc.

Vũ Khánh Cương nuốt ngụm nước bọt, ha ha cười khúc khích đi qua…

Nhà Chu Địch

“Anh hai, chuyện này không phải em muốn anh ra tay giúp đỡ, mà chỉ cần anh giữ yên lặng là tốt rồi, đánh con trai của em, chẳng lẽ còn muốn em đi nhận lỗi với hắn sao? Chu Địch em cũng không phải ti tiện!”

“Chu Quân chính là đồ ti tiện! “

Chu Thiên nói xong liền cúp điện thoại, Chu Địch thở phì phò nhìn điện thoại, nghe tiếng “tút tút tút” bên trong.

“Ông xã à!” Trịnh Vi nhỏ nhẹ tiến tới: “Anh hai nói thế nào?”

“Yên tâm, anh hai sẽ không quản!” Chu Địch cúp điện thoại, nhìn bà xã đẹp đẽ ôn nhu, tương đối có cảm giác thành công.

Nhưng Trịnh Vi nghe vào tai lại giống như sét đánh ngang tai!

Bà ta tra được bối cảnh của Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn không đơn giản, mới nghĩ trước hết để Chu Thiên hỗ trợ nói giúp một chút, ngoài miệng nói “không cần Chu Thiên nhúng tay”, trên thực tế, bà ta nghĩ Chu Thiên vẫn luôn rất che chở Chu Địch, chỉ cần là việc liên quan tới Chu Địch, dù Chu Thiên không muốn quản, cũng phải quản.

Không phải thật sự bảo Chu Thiên xem như việc không liên quan tới mình!

Nếu Chu Thiên thực sự tỏ vẻ buông tay không quản, vậy Chu Quân làm sao bây giờ?

“Bà xã, ngày hôm nay em đến xem tiểu Quân, thế nào? Thương tích trên người tốt hơn một chút không? Tuổi quá trẻ, đừng có để lại di chứng gì.” Tuy rằng Chu Địch thất vọng cực độ với con út Chu Quân, nhưng vẫn rất thương gã, còn để bụng hơn con lớn con thứ rất nhiều.

“Chỗ nào có thể khỏe nhanh như vậy? Thương gân động cốt một trăm ngày, tiểu Quân của chúng ta chính là gãy ba cái xương sườn đó! Eo cũng bị trọng thương, thiếu chút nữa liền bán thân bất toại! Hai chân đều gãy xương, nằm ở trên giường không nhúc nhích, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng…, em nhìn thấy một lần, liền không dám nhìn nữa, quá khiến người ta đau lòng…” Bộ dạng Trịnh Vi khóc sướt mướt nước mắt như mưa, số tuổi cũng đã lớn thế, còn có thể khóc thành như vậy, cũng coi như là tuyệt phẩm.

“Nó cũng thật là, uống rượu gây sự gây đến tận Ba Bàn Cơm, chỗ kia là chỗ nó có thể ngang ngược sao?” Cho dù không phải lăn lộn ở quan trường, nhưng cũng biết chỗ kia không phải ai cũng có thể vào ăn cơm, đừng nói đi vào, dù là tới gần cũng khó khăn. Bạn đang �

“Đứa nhỏ chưa từng đến nơi đó, bị người ta đồn đãi thần thần bí bí, nó cũng hiếu kì mà!” Trịnh Vi vừa nghĩ tới tấm thiệp mời kia, còn đau lòng hơn so với mất mười vạn đồng.

Đây chính là thứ có tiền cũng không mua được, lại để con trai mời hai tên hồ bằng cẩu hữu đi uống nước tiểu mèo một trận, nếu để cho bà ta…

“Một bữa cơm không ăn nó có thể thèm đến chết à?” Chu Địch nghĩ đến đây lại thật buồn bực, anh trai ông ta đã không hài lòng về tiểu Vi và tiểu Quân đến cực điểm, lúc này tiểu Quân lại làm ra chuyện như vậy, càng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ.

“Nó cũng không phải thiếu bữa ăn kia, mà thiếu chính là danh tiếng! Thằng lớn thằng thứ đều đi theo anh hai, chỉ mình tiểu Quân là không có, đều là cháu trai anh ấy, lẽ nào bởi vì tiểu Quân là em sinh, nên anh hai liền nhìn tiểu Quân không lọt mắt sao? Em là vì ai?” Đừng thấy Trịnh Vi nhu nhu nhược nhược, nhưng miệng lưỡi rất lợi hại.

Mấy câu nói khiến cho Chu Địch nhẹ dạ không thôi.

Trịnh Vi chính là đợi ông ta mười tám năm, ông ta ly hôn, mới kết hôn với ông ta.

“Nếu nó muốn đi trải nghiệm, nói anh biết một tiếng, lần nào có cơ hội, dẫn nó đi không phải được sao? Còn lấy thiệp mời của bác hai nó?”

“Nó xem anh ấy là bác hai của nó, mới không khách khí với anh ấy, nếu mà mọi chuyện khách khí, mọi nơi cung cung kính kính, vậy còn là người thân sao?”

Chu Địch nghĩ cũng là đạo lý này, ba tấc lưỡi không xương của Trịnh Vi, lại lừa dối được Chu Địch.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio