Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

chương 240: 240. chu gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Phụt!” Hứa Tư Văn phun!

“Phụt!” Vũ Khánh Cương phun!

“Phụt!” Trương Lam Hà phun!

Chỉ có Bách Lý Hãn Mạc, vẫn như cũ một cái mặt than không thay đổi, đối với ba người mãnh liệt phun làm như không thấy, bình tĩnh mà uống một hớp trà long tĩnh thơm nức.

“Không phải chứ?” Hứa Tư Văn đã kinh ngạc đến mức không cách nào dùng bất kỳ ngôn ngữ gì để phun tào rồi!

Trương Lam Hà bộ dạng đau thấu tim gan giả chết, ông chủ Vũ rất không tử tế mà vỗ bàn cười ha ha.

Ngay cả Bách Lý Hãn Mạc cũng hơi cong khóe miệng lên một chút.

“Thật là, anh nhận được điện thoại cũng trợn tròn mắt đây!” Trương Lam Hà bộ dạng đau đầu muốn chết, thế nhưng khóe miệng lại vểnh lên cao cao, đâu chỉ là khóe miệng, ngay cả đuôi nhỏ cũng vểnh lên thẳng tắp thẳng tắp, mũi nhọn đều hướng lên trời!

“Dì nói như thế nào?” Hai mẹ con nhiều năm không liên lạc, hế mà vừa tán gẫu liền hơn một giờ, chờ buông điện thoại xuống, toàn thân Trương Lam Hà đều bốc lên bong bóng vui sướng, thậm chí Hứa Tư Văn còn đưa tay sờ sờ micro, thật là nóng!

May mà gọi máy bàn, nếu là điện thoại di động thì tám phần là nói đến hết pin đi!

“Mẹ anh nói, năm đó ly dị cũng là bởi vì bị uy hiếp, lạnh lòng, thế nhưng bà nói mấy thứ đồ cưới bà mang đến Trương gia, có thể cầm đi đều đã cầm đi, chỉ còn lại ngôi biệt thự kia, Trương Hải Thiên không nói nhưng trong lòng mẹ anh lại rõ ràng, rằng ông ta muốn nó, nhưng mẹ anh nói, dù cho chó ăn cũng không để cho Trương gia! Dù sao thì lúc ấy anh cũng lớn, ra ngoài học cũng không cần ở nhà xem sắc mặt người khác, bà liền để anh lại học ở trong nước, hàng tháng lấy phí nuôi dưỡng của Trương gia, sau đó khi anh thành niên, liền đem biệt thự sang tên cho anh, bà ấy chờ chính là ngày này! Để anh ở lại chỗ này nhìn, nhìn tận mắt Trương gia sa sút, năm đó Trương gia nói tới ba hoa chích chòe, mẹ anh mới gả cho, kết quả không tới hai mươi năm liền người việc khác xưa, mẹ anh nói may mà năm đó ở ngoài ông cố dạy bà ấy không ít đạo làm người, am hiểu sâu sắc việc ẩn nhẫn, mới không có thật sự giao phó chân tâm, chỉ để lại một nửa giao một nửa, may mắn để lại một nửa quan trọng nhất không có giao ra ngoài, hiện tại, Trương gia đã bị báo ứng!” Nói tới chỗ này đôi mắt Trương Lam Hà có chút ửng hồng: “Nhiều năm như vậy, anh vẫn cho là mẹ anh cũng không cần anh nữa, nếu lúc trước chiếm được quyền nuôi nấng tại sao phải để anh về nước gây dựng sự nghiệp? Hóa ra là muốn cho anh nhìn những người có lỗi với hai mẹ con anh rơi đài.”

Bây giờ Trương gia đáng tiền nhất chính là ngôi biệt thự kia, nhưng cố tình, ngôi biệt thự kia bán không được.

Đừng nói bán không được, biệt thự này chính là bất động sản của Trương Lam Hà, Trương Lam Hà hoàn toàn có lý do bảo đám người Trương Hải Thiên đi ra ngoài!

“Anh sẽ đuổi họ ra ngoài sao?” Hứa Tư Văn biết kỳ thật cơn giận kìm nén trong lòng Trương Lam Hà cũng là bất đắc dĩ mới tản đi, luôn nói mình không để ý, nhưng kỳ thật vẫn là để ý đi?

“Đừng nha!” Vũ Khánh Cương nói chen vào: “Anh vợ à tui nói anh chứ, anh cũng không thể thật sự đuổi bọn họ đi ra ngoài nha! Bị người ta biết còn không ở sau lưng đâm chọt anh!”

Vẻ mặt Trương Lam Hà thối lại, hắn khổ sở chính là chỗ này, Trương Hải Thiên dù gì cũng là ba ruột hắn, nếu thật sự đuổi ra ngoài…

Nhưng không đuổi thì chính hắn khó chịu…!

“Bán đi, bán cho tui, tui lại qua tay bán cho người khác, vòng tới vòng lui, tui hưởng cái chênh lệch giá, người khác cũng hưởng chênh lệch giá, lúc đó cuối cùng là ai ở thì tính người đó, chuyện đuổi người, cũng là người kia, không liên quan tới chúng ta!”

Muốn nói ai trừng mắt tất báo nhất, không ai ngoài Vũ Khánh Cương!

“Đúng rồi!” Hứa Tư Văn vừa nghe liền hứng thú: “Học trưởng, anh thân làm con không thể làm, hoàn toàn có thể mượn tay người khác làm mà!”

“Tui có một đề cử, cái người họ Chu kia, nhớ không? Chu Địch kia, hiện tại ông ta và Trương gia chính là chó mèo không đội trời chung, huyên náo lên rất là liều mạng!” Ông chủ Vũ đưa chủ ý xấu!

“Thật sự à? Làm sao lại vậy chứ? Lần trước không phải nói, nữ nhân hai nhà bọn họ quan hệ khá tốt, là cái gì mà bạn thân khuê mật mà? Sao đột nhiên lại thành kẻ thù truyền kiếp?”

“Vậy thì phải nói tới tình yêu đích thực của Chu Địch là Trịnh Vi.” Ông chủ Vũ hóa thân thành phát thanh viên nhiều chuyện, ở trước mặt Bách Lý Hãn Mạc, lại nhiều chuyện với ông anh vợ.

Hóa ra ngày đó, Chu Địch không phải cũng tới sao? Ông ta vốn muốn tìm Hứa Tư Văn đòi công đạo, dù sao thì Chu Quân tuy rằng mạo phạm Hứa Tư Văn nhưng cũng đã nhận được trừng phạt nên có, hai đứa con trai vợ trước sinh ra đã xa lạ rồi với ông ta rồi! Ông ta cũng không ưa hai đứa kia, chỉ đặc biệt cưng chiều Chu Quân, cưng chiều đến mức bây giờ Chu Quân thành kẻ vô tích sự.

Có điều Trịnh Vi là người phụ nữ lớn tuổi vẫn còn đẹp, đã ở cùng Chu Địch nhiều năm như vậy, tự nhiên biết làm thế nào mới có thể bắt lấy Chu Địch tốt hơn!

Bây giờ Chu Địch không còn Chu Thiên trông nom, bước đi liên tục khó khăn, cũng có chút oán giận Chu Quân gây chuyện thị phi, Trịnh Vi mỗi ngày chăm sóc con trai còn phải yếu thế tìm thương tiếc với Chu Địch, quả thực không thể mệt mỏi hơn.

Bà ta phẫn hận như vậy, tự nhiên liền gom đến cùng một chỗ với Triệu Tĩnh, hai người đều hận thấu xương đối với Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương, hơn nữa, con trai con gái hai người cũng đều từng đắc tội Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương, cả Trương Lam Tương Trương gia cũng vướng vào!

Lại thêm sau đó Hứa Tư Văn một tay “lấy đạo của người trả lại cho người”, sự bất mãn của hai người phụ nữ liền bùng nổ!

Chu Quân là người không an phận, gã bị bệnh cũng không thể thành thật, Trịnh Vi không dám nói thật với Chu Địch, cũng không có ai để tâm sự, cho nên bà ta không thể làm gì khác hơn là lúc đến xem con trai, lải nhải hai câu oán giận hai tiếng với Chu Quân.

Nhưng mà tích tiểu thành đại, thời gian dài tự nhiên oán khí của Chu Quân cũng bùng nổ.

“Cái này có gì mà để nuốt cơn tức giận? Hắn lợi hại đến đâu cũng là người, ra cái giá ở trên đường, không thể giết chết hắn, vậy thì làm tàn phế hắn!” Chu Quân vẫn luôn là người không sợ chết, chuyện gì cũng dám dính dáng tới, một thân đã sớm không sạch sẽ.

“Có thể được không?” Trịnh Vi cũng là nhiều năm như vậy xuôi gió xuôi nước, trong chớp mắt muốn bà ta thu liễm giả vờ hiền lành mỗi ngày lấy lòng Chu Địch, bà ta cũng sống rất khổ.

Nếu có thể xử lý hai người kia, còn có thể không khiến người ta thấy được, vậy áp lực bên ngoài của Chu Địch dĩ nhiên là sẽ biến mất, Chu Quân cũng sẽ trở lại tầm mắt Chu Địch, mà không phải bị Chu Địch oán giận gã gây chuyện thị phi.

“Này thì có cái gì?” Chu Quân còn cảm thấy Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương chỉ là hai người có tiền, đối với thế lực sau lưng bọn họ tuy rằng từng nghe nói qua, nhưng mà căn bản không coi là chuyện to tát!

Dưới cái nhìn của gã, nếu thật sự có khả năng, vậy gã đã sớm bị người ta ép thành bánh bột ngô rồi.

Dĩ nhiên không bị trả thù đến loại trình độ đó, thì chính là đối phương không có thế lực lớn như vậy!

Cho nên nói, não bổ không tốt!

“Chỉ cần chịu dùng tiền, chuyện gì không làm nổi? Chúng ta lại không giết người, chỉ là giáo huấn bọn họ một chút mà thôi.” Chu Quân không nói thật với Trịnh Vi, gã đã nghĩ xong bước kế tiếp, duy nhất thiếu hụt chính là tiền.

“Phải tốn bao nhiêu?” Trịnh Vi xuất thân cũng không tốt, cho nên bà ta rất biết tích cóp tiền, năm đó cũng lấy được không ít tiền sinh hoạt phí mà vợ trước để lại cho hai anh em kia, cố tình Chu Địch cho rằng bà ta đưa cho Chu Thiên, cũng không hỏi đến.

Chu Thiên cho rằng em trai không cần con trai, dứt khoát tự mình nuôi cháu, cũng không đòi phí nuôi dưỡng với em trai, nuôi giống như con trai mình, đến lúc đó để bốn đứa nhỏ Chu gia cùng nhau ở trong quân đại hiển thần uy, tăng quân hàm lên!

Trịnh Vi trông mà thèm cũng muốn đưa Chu Quân đến Chu trạch, muốn cho Chu Thiên đề bạt đề bạt, ai biết Chu Thiên ngay cả mặt mũi cũng không gặp, bà ta liên tiếp đi nhiều lần, cuối cùng Chu Thiên thì gặp được, nhưng Chu Thiên một câu cũng không nói!

Trịnh Vi không hết hy vọng luôn mang Chu Quân đến nhà, Chu Thiên tránh mà không gặp, lại nói, một người anh chồng như Chu Thiên sao có thể luôn gặp em dâu chứ?

Trịnh Vi không biết tránh hiềm nghi, nhưng Chu Thiên biết!

Một nam nhân lão niên sớm tang vợ luôn không lập gia đình lại nuôi hai đứa con trai và hai đứa cháu trai như ông, lại tới gần vợ kế của em trai, nói thì dễ mà nghe thì khó!

Huống chi, ý đồ Trịnh Vi đến rất rõ ràng, ông còn không rõ sao? Không! Ông rõ ràng, cũng bởi vì ông rõ ràng, cho nên càng ghét Trịnh Vi hơn.

Em dâu lúc trước tốt bao nhiêu, thì ông chán ghét tiểu tam này bấy nhiêu.

Liên lụy, Chu Quân cũng làm cho ông chán ghét.

Cố tình em trai giống như chui vào ngõ cụt mà cho là Trịnh Vi tốt, Chu Quân ngoan, đối với con lớn và con thứ liền mũi không phải mũi mặt không phải mặt, nhìn đã nổi giận!

Lại thêm không có mặt Chu Địch, Trịnh Vi ở giữa cũng giả truyền thánh chỉ ôm tiền không ít, không thì người tiêu xài phung phí hưởng thụ như Chu Quân, có thể có nhiều tiền để tiêu như nước vậy sao?

“Mấy trăm ngàn đi.” Chu Quân suy nghĩ cái bảng giá đại khái, gã nghĩ nhiều hơn, nhưng mà không thể nói thật với Trịnh Vi, liền báo cái giá.

“Nhiều như vậy?” Trịnh Vi sợ ngây người: “Hay là…”

“Mẹ, mẹ rốt cuộc có phải mẹ ruột con không? Con đã bị người ta đánh thành như vậy, mẹ còn tiếc tiền sao? Tiền có quan trọng bằng con trai không?” Chu Quân vừa nghe liền giận, lớn như vầy, đã quen coi trời bằng vung, Chu Địch tuy rằng để tâm tới gã, nhưng đa số thời điểm đều là cưng chiều lớn hơn quản thúc, cố tình Trịnh Vi thì quản cũng không quản được.

“Tiểu Quân nói đúng, tiền có quan trọng bằng con trai không?” Vào lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Triệu Tĩnh đi vào!

Có hai người Triệu Tĩnh và Chu Quân, hai so với một, Trịnh Vi lập tức liền bị thuyết phục, chỉ có điều Trịnh Vi đau lòng tiền, không muốn bỏ nhiều tiền như vậy chỉ vì trả thù hai người.

“Này có cái gì? Trương gia cũng rất bất mãn với hai người họ, chúng ta mỗi người một nửa thế nào? Hoặc là chia ba bảy, chị ba, Trương gia bảy.” Dù sao cũng không cần bà ta ra toàn bộ, ra một chút cũng không có gì.

Trịnh Vi tự nhiên cao hứng, đỡ tốn không ít tiền đâu!

Sau khi trở về, Triệu Tĩnh ngược lại là người có tâm kế, không tìm mấy người lớn, chỉ chuyên đi tìm mấy tiểu bối, bà ta cũng không nói bà ta dắt mối, chỉ giả bộ không chút tâm cơ nói lỡ miệng, tự nhiên, đám tiểu bối Trương gia liền chủ động tìm tới Chu Quân.

Trịnh Vi cho Chu Quân trước, Chu Quân lại cầm tiền từ chỗ mấy tiểu bối Trương gia, gộp lại cũng đủ rồi, để tỏ lòng thành ý, gã trực tiếp hẹn người ở trong phòng bệnh của gã, Trương Lam Phong, Trương Lam Mi và Trương Lam Kiệt đều ở đó, Chu Quân liền ở ngay trước mặt bọn họ bàn điều kiện với người được thuê, vốn Vũ Khánh Cương không có chuyện gì, trả thù cũng chỉ là đánh Vũ Khánh Cương một trận, Trương Lam Mi và Trương Lam Kiệt lại nhất định muốn đôi mắt Vũ Khánh Cương!

Cuối cùng hai người thậm chí tăng giá mười vạn, chỉ để lấy đôi mắt ông chủ Vũ, kết quả bị kỹ thuật viên Hứa không phân trái phải đồng thời đánh ngược về!

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio