Nam Việt Đế Vương

chương 137

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hà My đáp ngay:

"Là lúc em thử thể chất. Lúc đó khi bị luồng sáng kia bao phủ thì có mấy cuốn sách xuất hiện, trong đó có cuốn này. Em là Ma pháp sư nên hoàn toàn không cần nó, giữ lại cũng chẳng làm được gì, bởi vậy mới đưa cho anh."

Khó tin!

Trần Phong thầm nghĩ, dù sao chuyện này quá là vô lý. Ánh Nguyệt cùng những người khác tại sao không hề nhận được phần thưởng mà chỉ có cô bé được? Nếu nói chỉ có thiên phú cỡ như Hà My mới được thì chỉ có thể nói là vị Linh giả kia ánh mắt quá cao rồi.

Hắn cũng không có ý định hỏi tiếp, nếu cô bé đã muốn giấu thì hắn cũng không ép. Dựa vào Tinh thần lực cường đại hắn đem tất cả kiến thức trong cuốn sách này ghi nhớ thật kĩ, sau đó bắt đầu tu tập theo. thức luyện thể được hắn đánh ra cực kì nhuần nhuyễn, mà huyết khí, Chân khí trong cơ thể theo đó mà tăng lên với chốc độ chóng mặt. Thật sự mà nói nếu bất cứ người dân Nam Việt quốc nào đều tu tập môn võ này thì giờ này khắp nơi, người người đều là Luyện thể võ giả rồi, dù không thể đạt đến Luyện khí nhưng Luyện gân, luyện cốt là không phải chuyện khó.

"Tại sao môn Việt võ đạo này không được phổ biến cho tất cả mọi người nhỉ? Như vậy thì Nam Việt quốc ta sẽ mạnh lên gấp mấy lần."

Hắn cảm thấy có chút bất bình thay, bởi lượng võ giả của Nam Việt quốc chiếm tỉ lệ quá ít, một thành như thành Minh Dương dù tính cả Luyện thể võ giả có lẽ cũng chỉ hơn một vạn, trong khi đó tổng số dân chúng phải gần triệu người. Như vậy chẳng phải trăm người mới có một võ giả Luyện bì? Thật sự rất đáng nói.

Hà My nghe hắn nói vậy thì thở dài, đáp:

"Cái này có nhiều lí do anh ạ. Mà nghe nói đây là điều luật do triều đình ban xuống, chỉ có các võ đạo gia tộc, thế lực...mới có thể sở hữu môn võ này, còn lại không được phép phổ biến trong dân chúng bình thường."

"Việt võ đạo sinh ra là cho tất cả con dân nước Việt, sao lại có chuyện đó được? Họ lấy đâu ra cái quyền đó"

"Anh nên hiểu cho, giờ chúng ta là thời đại mạt pháp. Trước đây ở thời đại Thần Thoại thì chỉ cần có tư chất, có ngộ tính, có thế lực lớn hỗ trợ, có lòng kiên trì thì Đế cấp là chuyện không khó. Nhưng nay thì khác, dù là Linh thể cấp sáu, có đại gia tộc sau lưng thì cũng chưa chắc có thể chạm đến Hoàng cấp. Bây giờ Linh khí của thế giới này gần như cạn kiệt rồi, nếu có chỉ còn là Linh khí có nguyên tố cụ thể như Thái Dương nguyên lực, Thủy triều nguyên lực, Đại Địa nguyên lực,..... Chứ còn thứ Linh khí cổ xưa, không có nguyên tố nay đã ít vô cùng."

Nghe đến đây hắn tuy trong lòng còn có bất mãn, nhưng đã bình tâm trở lại. Giờ tài nguyên tu luyện thiếu thốn, nếu đem những thứ đó rải đều cho tất cả mọi người thì sẽ chẳng còn ai có thể đạt đến cảnh giới cao hơn. Bởi vậy những đại thế lực kia phải làm vậy, âu cũng là lẽ thường tình. Rót tài nguyên cho một vạn tên chỉ có thể tu đến Luyện thể cảnh Luyện huyết kì, với rót đám tài nguyên đó cho một người có thể tu tới Linh cảnh Huyễn Linh Chân Linh, nếu đặt lên bàn cân thì ai cũng biết nên chọn bên nào rồi.

"Thế giới này vốn không có công bằng, bình đẳng. Chúng chỉ có thể do chính ta đoạt lấy mà thôi! Con đường tu luyện như một cái kim tự tháp, đáy lớn nhưng lại nằm dưới cùng, đỉnh nhỏ nhưng lại cao thượng trên cao!"

Hắn thầm hứa với lòng mình, cũng không nói gì nữa, chuyên tâm tập võ. Chân khí hắn ngày càng hùng hậu, có vẻ như đã đạt đến cực hạn của bốn mạch rồi, hoàn toàn không thể chứa thêm được nữa.

"Tạm nghỉ vậy, đổi sang tu Tinh thần lực cùng Ma pháp lực. Dạo này hỏi được Hà My mấy phép mới, nhưng nhiều chuyện quá chưa kịp tu luyện. Phải thử xem sao."

Hà My quả thật là một cái Bách khoa toàn thư, hỏi cái gì con bé cũng biết, nói cái gì con bé cũng hiểu. Nhờ vậy Trần Phong đã tăng cường cho mình một lượng kiến thức không nhỏ. Và hắn cũng đã tìm ra con đường tu luyện Ma pháp phù hợp cho mình.

Ở Tây Phương Ma pháp đại lục, nơi đây tương đối kì bí và có nhiều nét khác biệt với Đông Phương Linh đạo đại lục. Ở đây chức nghiệp phổ biến nhất là các Phiêu lưu giả. Họ bao gồm nhiều ngành, như kiếm sĩ, hiệp sĩ,..... bên cạnh đó là các Ma pháp sư.

Những Phiêu lưu giả này thường sẽ tu luyện đó chính là Khí, nếu ở bên này sẽ gọi là Chân khí, Cương khí. Chân khí cương khí họ cực kì mạnh mẽ, hơn nữa lại có xen lẫn với Ma pháp để tạo ra một loại năng lượng cho riêng họ, uy lực không kém gì Linh lực cùng Ma pháp.

Hơn nữa những người này cũng thường kiêm tu cả thân thể như võ giả bên Linh đạo đại lục, bởi vậy chiến lực rất cường đại. Họ thường tụ tập thành một nhóm bốn năm người, trong đó có một pháp sư để tạo thành đội hình săn giết yêu thú, khám phá di tích bảo tàng.

"Những Phiêu lưu giả này rất đáng học hỏi. Nếu ta có thể sử dụng Ma pháp giống như vậy thì lúc đó Chân khí, Tinh thần lực, Pháp lực sẽ hóa thành một, chiến lực sẽ tăng mấy lần!"

Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi mở ra Tinh thần lực, sau đó cũng điều động Ma pháp lực trên toàn thân. Nhất tâm nhị dụng đối với hắn nay không còn khó, bởi vậy hắn làm một cách rất nhịp nhàng. Hai thứ năng lượng này chậm rãi di chuyển, rốt cục rơi vào các Khí mạch.

Ba thứ cùng tụ ở một nơi khiến Khí mạch của hắn có chút trương phồng lên, cảm giác đau buốt lan tràn khắp cơ thể. Hắn cố hít sâu một hơi, cắn răng chịu đau, sau đó lấy Tinh thần lực làm gốc, còn Chân khí cùng Ma pháp lực làm ngọn,ba thứ dung nhập làm một.

Oanh!

Hiển nhiên hắn không thể thành công, ba thứ này hoàn toàn khác xa nhau, muốn dung nhập lại làm một là cực khó, trừ phi hắn có phương pháp rõ ràng hoặc bảo vật nào đó, nếu không thì đừng mơ!

"Lần nữa xem nào. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì mười lần. Phải có cách nào đó chứ?"

Hắn kiên nhẫn thực hiện mấy chục lần nữa, đến tận khi Chân khí, Ma pháp lực cạn kiệt, Tinh thần lực chạm đáy thì vẫn không thành công, đành ngồi xuống sử dụng Dẫn khí thuật cùng công pháp hấp thu thiên địa Linh khí, hồi phục sức mạnh.

"Để em giúp cho."

Hà My đứng sau lưng hắn, bắt đầu lẩm bẩ Ma pháp ngữ, sau đó một luồng sáng xanh nhẹ nhàng bao phủ lấy hắn, mà tốc độ khôi phục của hắn cũng tăng nhanh mấy lần!

Ba người bọn hắn vậy mà tu luyện đến khi trời sáng tỏ, cảm thấy thân thể không những không mệt mỏi mà còn sảng khoái vô cùng.

"Đến lúc rồi. Ngày hôm nay sẽ khó khăn lắm đây."

Mặt trời đã bắt đầu xuất hiện ở đường chân trời, từng ánh bình minh chiếu xuống, đem màn đêm xua đi, báo hiệu một ngày mới. Trần Phong chuẩn bị đồ đạc kĩ một lần nữa, sau đó liền đi ra đình làng. Mà mười mấy người kia hiển nhiên cũng lo lắng, đã xuất hiện ở đây tự lúc nào.

"Đã đến giờ. Các ngươi có một ngày để làm việc! Bắt đầu đi."

Giọng của vị Linh giả kia vang lên, cùng với đó là mười mấy người ở đầu làng lập tức dắt trâu chạy ra đồng.

"Nào trâu ngoan, giúp ta cày xong mảnh ruộng này, ta thả tự do cho ngươi."

Trần Phong vuốt nhẹ khuôn mặt con trâu, thì thầm nói. Mà nó dường như cũng hiểu được ý nghĩ của Trần Phong, lập tức kêu nghé ọ ọ một tiếng dài, sau đó theo hắn ra đồng.

Trần Phong chậm rãi đeo cày lên người nó, còn mình thì vận lực, đặt cày xuống đất. Mặt đất tương đối rắn, khiến hăn phải đâm mạnh mới xuyên qua được.

"Đi!"

Hắn quất nhẹ vào mông con trâu, nó bắt đầu di chuyển từng bước chậm rãi. Mà lúc này, Trần Phong mới hiểu tại sao đi cày bắt buộc phải có vật kéo. Quả thật nhẹ hơn không biết bao nhiêu lần!

Mà cái cày này có vẻ làm từ Khí mộc, loại gỗ rất rắn chắc, lại có công dụng khiến Chân khí đi qua dễ dàng, cho nên hắn lập tức cày một mạch, phút chốc đã được nửa đường! Cả mảnh ruộng này có thể chia làm trăm đường cày, với tốc độ này thì sẽ hoàn thành nhanh thôi.

Những người khác hiển nhiên cũng phát hiện chuyện này, bởi vậy cực kì hăm hở bung sức, quất con trâu liên tục, khiến nhiều người thậm chí đã cày được ba bốn đường, tốc độ cực kì khả quan.

"Khoan đã, ta quên mất chuyện này! Khốn nạt thật."

Thực tế mà nói, muốn cày ruộng, trước hết phải làm ẩm đất, nghĩa là dẫn nước vào ruộng, nước nhiều đất mới mềm, như vậy mới dễ cày cấy.

Mấy ruộng khác hiển nhiên đều có chuẩn bị, họ dẫn nước từ cái kênh bao quanh làng vào ruộng, khiến đất mềm, cày rất dễ. Còn hắn đêm qua vì bận tâm tu luyện nên không mấy quan tâm.

"Chết thật, nếu bây giờ dẫn nước thì cũng chưa chắc kịp...."

Hắn đang thầm suy nghĩ, đột nhiên từ đâu một cốt nước khổng lồ bắn đến, dội thẳng vào đầu hắn. Lực nước cực mạnh khiến hắn không kịp phản ứng, thế là bị đè đến nằm bẹp như con gián.

Ở trên bờ, Hà My một tay cầm gậy, một tay cầm sách, miệng lẩm nhẩm Ma pháp ngữ, đem nước từ dưới kênh hết thảy hút lên, dòng nước cuồn cuộn chảy vào mảnh ruộng khô cằn này.

"Cảm ơn em, Hà My. Nhưng mà như vậy có chút không hay đâu."

Hắn cười to, không ngờ cô bé lại một lần nữa giúp hắn trong lúc nguy cấp.

Mà mấy người xung quanh thấy vậy liền hừ lạnh, nói:

"Sao lại như vậy, có thể nhờ người khác giúp đỡ sao?"

"Thưa ngài Linh giả, bọn hắn đang phạm quy, thành lập một nhóm."

Cả đám người hết thảy ngừng tay, tất cả nhao nhao lên. Mỗi người bọn hắn đều tự thân làm việc, tại sao tên nhóc này lại có người giúp đỡ? Thật không công bằng!

"Im lặng! Ta chưa từng nói là không được thành lập tổ đội, ta chỉ biết mỗi tên cày cho xong một mẫu ruộng, thế thôi!"

Thanh âm người nọ vang lên, sau đó lại im bặt. mà mọi người xung quanh hai mắt bừng sáng, nói:

"Tốt quá, chúng ta hãy lập tổ đội thôi. Cứ một người cày lại một người nghỉ, người nào mệt thì thay nhau luân phiên làm, tuyệt đối chúng ta sẽ hoàn thành."

Một vị Khai Huyệt cao thủ lên tiếng, với uy tín của hắn rất nhiều người tuân theo, lập thành nhóm hơn mười người, tinh thần cực cao.

"Nửa tiếng, chỉ nửa tiếng thôi quan hệ đồng minh của bọn họ sẽ sụp đổ."

Ánh Nguyệt lúc này cũng đứng cạnh hắn, nói. Cô nàng mới cày được một lúc nhưng có vẻ khá tốn sức, dù sao thân thể con gái từ khi sinh ra đã yếu hơn con trai không ít. Chỉ thấy cô nàng mặc một cái áo phông ngắn tay, do mồ hôi chảy ra nên nhiều chỗ dính chặt lên người cô nàng, đem thân thể phác họa ra rõ ràng. Dáng người thon thả tuyệt vời, vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực không tính là quá lớn nhưng cũng không hề nhỏ, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác dễ thương hơn là dục vọng. Hai cánh tay trắng như ngó sen vung vẩy qua lại, đôi chân vì mặc một cái quần ngắn để lộ cặp đùi trắng nõn.

"Khụ khụ, nhìn ngày càng xinh đẹp...ấy chết, mình đang nghĩ quái gì vậy?"

Hắn giả vờ ho khan mấy tiếng, mặt đỏ bừng cả lên. Từ khi Ánh Nguyệt tu luyện môn công pháp kia thì cô nàng càng đẹp ra, tựa như mang theo khí tức của Hằng nga vậy.

"Cậu nhìn cái gì đó?"

Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, hai tay thì che lại một số nơi, dáng vẻ yểu điệu thục nữ khiến hắn có chút ngất ngây, nhưng rất nhanh liền tìm đực cách chống chế:

"À có gì đâu, mà cậu nói liên minh giữa bọn họ sẽ nhanh chóng sụp đổ là sao?"

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio